Nơi này ấy thế mà lại ẩn giấu sát ý cực kỳ mãnh liệt, nó ngưng tụ không tan, hòa làm một với không khí.
Nhưng bố cục kiến trúc ở đây lại không giống trận phong thủy. Thậm chí có nhiều cách bố trí còn sai lâm, trái ngược hoàn toàn về mặt phong thủy.
Anh đi vào với chị Mai. Càng đi càng phát hiện ra sự bất thường. Cho đến khi anh loáng thoáng nghe được tiếng hò hét rung trời cùng với tiếng sóng biển, khí của binh sĩ làm anh hiểu ra, nơi đây là chiến trận cổ.
“Sao ông Năm Lôi lại mở sòng bạc ở một nơi như thế này?”, chị Mai lẩm bẩm.
Nơi này khá hẻo lánh, đi lại bất tiện, nhìn trông cũng không được đẹp, còn chẳng có bãi đỗ xe.
“Sòng bạc này không phải dành cho ông Năm Lôi”, Lý Dục Thần nói.
“Vậy mở cho ai?”, Chị Mai buột miệng hỏi lại.
“Có lẽ là mở cho chúng ta”.
“Chúng ta? Ý cậu là đây là một cái bẫy?”
Lý Dục Thần gật đầu: “Ở đây ẩn giấu sát khí, có vẻ như là do một chiến trận cổ xưa tạo thành. Cuộc chiến nổi tiếng nhất trong lịch sử thành phố Dũng là cuộc chiến kháng quân Uy. Nếu tôi đoán không sai, nơi này chắc hẳn chính là nơi Thích Kế Quang luyện binh giết địch năm xưa. Tổ tiên nhà họ Liễu là thuộc hạ của Thích tướng quân, có lẽ bọn họ hiểu loại trận pháp này”.
Chị Mai nhìn anh: “Vậy chúng ta có đi vào nữa không?”
“Đương nhiên là phải vào rồi”, Lý Dục Thần nó: “Chúng ta mất biết bao công sức mới tìm được ông Năm Lôi, đã đến cửa rồi sao lại không đi vào”.
“Được, vậy thì vào”.
Chị Mai cực kỳ tin tưởng Lý Dục Thần. Bà ta tin, bất kỳ trận pháp nào cũng không vây nhốt được anh.
Hai người bọn họ đi vào khu vực trung tâm của khu dân cư. Tuy có nhiều lối đi ngầm bên trong, nhưng sao.
có thể lừa gạt được thần thức của Lý Dục Thần.
Chị Mai đẩy một cánh cửa bí mật ra, người bên trong lập tức quát to: “Ai?”
Chị Mai đáp: “Tìm ông Năm Lôi”.
Người nọ quan sát chị Mai mấy lần, mắng: “Bà già ở đâu ra thế, tên của anh Năm mà bà cũng dám gọi à?”
Chát, tiếng bạt tai giòn giã vang lên.
Người nọ che mặt, chửi: “Mẹ kiếp, bà dám đánh tôi à?”
Chị Mai nói: “Anh hỏi ông Năm Lôi xem có nên đánh anh không?”
Hiển nhiên gã biết sợ rồi, hỏi: “Bà thật sự quen biết anh Năm à?”
“Bạn cũ”. “Tôi phải đi báo trước đã, bà tên gì?” “Anh cứ nói với Năm Lôi, mai nở dưới trăng là được”.
Người nọ lấy điện thoại ra bấm số trong sự ngờ vực, rồi nói với đầu dây bên kia: “Bên ngoài có người tìm anh Năm... Là phụ nữ... Rất đẹp, nhưng mà hơi dữ... Bà ta nói chỉ cần bảo với anh Năm cái gì mà hoa mai nở dưới trăng là được...".
Gã gọi xong thì cúp máy luôn, sau đó đứng đấy chờ. Chỉ một lát sau, một nhóm người đi từ bên trong ra.
Người đi đâu là một người đàn ông đầu trọc hơn sáu mươi tuổi, khuôn mặt dữ tợn, bụng tròn ung ủng, trông rất ngả ngớn.
“A Mail Hahaha...", người đàn ông trọc cười to, giang hai tay ra định ôm: “Đúng là A Mai rồi, nhiều năm không gặp, bà vẫn xinh đẹp như xưa! Nào, cho chú ôm cái nào!”
Chị Mai cau mày tỏ vẻ chán ghét, bà ta tránh né cái ôm của đối phương, nói: “Ông Năm Lôi, ông còn chưa có tư cách làm chú tôi đâu, theo bối phận tôi còn lớn hơn ông đấy".
Ông Năm Lôi cười ngượng ngùng: “Haha, phải, phải, bà là sư tỷ của tôi mài”
Sau đó ông ta quay sang tát tên giữ cửa một cái rõ mạnh, nổi giận: “Sư tỷ của tao mà mày cũng dám cản à? Chó đẻ, muốn chết à!”
Tên kia ăn hai cái tát, có khổ không nói nên lời, gã cúi đầu, bày ra vẻ mặt uất ức, chỉ dám oán hận trong lòng.
“Sư tỷ, mời vào trong”.
Ông Năm Lôi dẫn chị Mai và Lý Dục Thần vào sòng bạc.
Càng đi sâu vào trong, Lý Dục Thần càng cảm nhận được sát khí ngưng tụ dày đặc hơn.
Bên trong có vài bàn mạt chược, có người đang sờ bài. Không gian rất nhỏ, so ra kém cả quán mạt chược. của Sáu Seo.
“Chỉ có thể thôi à?”, chị Mai chỉ là vào bàn mạt chược, nói với giọng khinh thường.
Ông Năm Lôi cười khà khà, ghé vào tai chị Mai, khoang miệng đầy mùi thuốc lá phả hơi lên mặt bà ta, Năm Lôi nói: “Sòng của anh Năm này đương nhiên không thể nhỏ như thế được, bên trong vẫn còn, đi theo. tôi”.
Chị Mai phản cảm nghiêng mặt đi.
Ông Năm Lôi còn định ghé lại gần hơn, nụ cười trên mặt ông ta trông có vẻ gian ác.
Một con dao găm đột nhiên đè lên cổ ông ta, lưỡi dao lạnh lẽo làm nụ cười của ông ta bỗng chốc trở nên cứng ngắc.
“A Mai, không, sư tỷ, bà làm gì thế?”
Chị Mai cầm dao găm, nói: “Tránh xa bà đây ra”
Ông Năm Lôi từ từ lùi lại, cổ cách xa mũi dao, ông ta duỗi tay sờ cổ, nói: “A Mai, nhiều năm không gặp nhau,
xa lạ như thế làm chỉ, chúng ta đều là người Lan Môn, nên thân thiết với nhau hơn!”
Ông Năm Lôi cười nói: “Sao à”
A Mai, sợ tôi ăn bà
Rồi ông ta lại sáp lại gần.
Chị Mai cực kỳ phản cảm điệu cười của ông Năm Lôi, nụ cười của ông ta làm bà ta cảm thấy ghê tởm.