Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 548: Lương tâm



 

“Đầu tại con! Đều tại con!”, Phan Phượng Anh nhìn con trai của mình, không biết nổi lên tà khí từ đâu, tóm chặt áo của Trần Chí Hổ lắc mạnh hai cái: “Nếu con giỏi giang hơn, được việc hơn, thì sớm đã là người thừa kế gia tộc rồi, đâu còn phải đề phòng Trần Văn Học! Lần này tốt rồi, lại còn gây ra chuyện!”

Trần Chí Hổ đau đến thét lên.

Nhìn con trai đau đớn như vậy, Phan Phượng Anh lại mềm lòng, lao đến quan tâm con trai: “Con trai! Con thế nào? Con không sao chứ? Con trai, con đừng sợ, mẹ nhất định sẽ cứu con!”

Nhưng sự quan tâm hiền từ này nhanh chóng bị thay thế bởi thù hận. Tình yêu và vẻ mặt của bà ta đều méo mó như nhau.

“Mẹ phải báo thú cho con! Tuyệt đối sẽ không tha cho con khốn đó, sẽ không tha cho Trần Văn Học! Nếu con trai của mẹ chết, mẹ cũng phải bắt họ chết theo!”

Phan Phượng Anh cầm điện thoại, gọi cho một số:

“A lô, giúp tôi giết hai ngườ

Trần Văn Học đặt điện thoại xuống, nói với Lý Dục Thần: “Mẹ kế của tôi đã đưa anh cả tôi đến thành phố Long rồi”. 

Lý Dục Thần ừm một tiếng, không để trong lòng.

Trần Văn Học hơi lo lắng, nói: “Nhà họ Phan ở thành phố Long có thế lực cực lớn ở Giang Đông. Gia chủ của nhà họ Phan, Phan Phượng Niên, cũng chính là anh cả của mẹ kế tôi, có quan hệ rất tốt với đạo sĩ của Mao. Sơn. Lần này họ đi có lẽ là đưa anh cả tôi đến Mao Sơn rồi”.

Lý Dục Thần cười nói: “Yên tâm đi, bất kể là núi gì, cũng không chữa được thương tích trên người Trần Chí Hổ đâu”.

“Nhưng tôi nghe nói đạo sĩ Mao Sơn rất lợi hại, nghe nói đều biết thuật pháp, còn có nhân vật như thần tiên”, Trần Văn Học nói.

“Cũng có khả năng”, Lý Dục Thần không cho là vậy: “Nếu Mao Sơn có người chữa được, thì người đó chắc chắn không dám chữa. Người dám chữa không biết chữa, người biết chữa không dám chữa, cho nên anh cả của anh chỉ có thể đến tìm tôi”.

Trần Văn Học không hiểu lời của Lý Dục Thần lắm, nhưng Lý Dục Thần đã chắc chắn như vậy, anh ta cũng không có lý do nghỉ ngờ. Tóm lại bây giờ cứ đợi là được.

Ngược lại là La Bội Dao, lo lắng nói: “Trần Chí Hổ sẽ không đau đến chết thật chứ? Thằng bé này vẫn còn trẻ, hơn nữa dù sao nó cũng họ Trần, là anh ruột của con...

Trần Văn Học nói: “Mẹ, mẹ đúng là hiền từ tốt bụng! Người ta chỉ mong chúng ta chết thôi!” 

La Bội Dao thở dài, nói: “Người ta nghĩ thế nào là việc của người ta, chúng ta cứ làm theo lương tâm của mình, con người phải có lòng khoan dung”.

Lý Dục Thần lại rất khâm phục La Bội Dao, tâm cảnh này, đã bằng mười mấy năm ngộ đạo của người tu hành rồi. Nhưng anh không nói gì, lương tâm thì phải có, nhưng tấm lòng phụ nữ cũng phải có. Sự việc đã có bắt đầu thì phải có kết quả, nếu không, duyên không đứt, sẽ không có kết quả, sau này chắc chắn xảy ra chuyện.

Đương nhiên, anh cũng không phải loại người độc ác đuổi cùng giết tận, động một cái là giết hết cả nhà, như vậy không những ảnh hưởng đến quả báo của bản thân, sát tâm quá nặng, sau này đến lúc trải qua lôi kiếp, cũng sẽ bị phản phệ rất lớn. Hơn nữa, cũng không nhất thiết phải làm vậy. La Bội Dao dựa vào lương tâm, anh lại dựa vào bản tâm.


Nhưng Lý Dục Thần biết, kiếp số của mình còn ở phía sau. Không chỉ là vì con đường thành tiên, có chín lần lôi kiếp, mà càng vì bản thân anh rất rõ trong đáy lòng mình ẩn chứa tâm ma.

Ở khu nhà họ Lý ở thủ đô được biết thân phận của mẹ, sau khi lấy được tàn bích thiên hồn, anh đã ngầm có dự cảm kỳ lạ.

Cho đến ở đầm hoang, được rồng hoang dẫn vào bí cảnh, rút kiếm Huyền Minh, được kiếm khí Huyền Minh kích phát, thức tỉnh một số thứ trên người, tự ngộ ra kiếm pháp Huyền Minh, anh dường như có thể chắc chắn, trên người mình chảy dòng máu của thiên ma.

Nếu không phải anh học tiên thuật Côn Luân chính tông, chính pháp Thiên Đô, và được kiếm khí vạn tiên rửa luyện mười ba năm khi ở đỉnh Thiên Đô, Huyền Thiên chính khí trên người luôn đè nén tâm ma, sợ rằng mình đã tẩu hỏa nhập ma rồi. 


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv