“Tôi khinh”, Tạ Hồng Yên nổi giận, chỉ vào Âm Vô Cực trên không trung mảng nói: “Ma đầu nhà ông, không biết xấu hổ! Dám sỉ nhục tổ sư gia của chúng tôi, cẩn thận ngũ lôi tấn công, mãi mãi không được siêu sinh!”
Tạ bà bà sợ giật mình, con bé này, tính nóng mãi không sửa được, đúng là chuyên gây họa.
Người trước mặt là ai, đó là lão tổ Âm Sơn đói!
Chưởng môn Âm Sơn Tông Dụng Thế tu hành chỉ hai trăm năm, đã sắp vào tiên thiên, lão tổ Âm Sơn này, bế quan tám trăm năm, còn không biết đã tu đến cảnh giới gì rồi!
Nhưng cuối cùng Tạ bà bà cũng không ngăn cản Tạ Hồng Yên, là họa hay là phúc, trước mặt ma đầu như này, e rằng chạy cũng không chạy thoát được, đám trẻ muốn mắng, thì để cho chúng mắng sướng đi, không chừng sau hôm nay, ngay cả cơ hội mắng cũng không có.
Tạ bà bà bất giác nhìn sang Lý Dục Thần, trong lòng cháy lên tia hy vọng, dù sao vừa nãy cũng được chứng kiến thần tích.
Nhưng sau đó, bà ta lại lắc đầu, không dám nghĩ nhiều.
Âm Vô Cực nhìn Tạ Hồng Yên một cái, cười dâm đãng nói: “Ha ha, cô gái này, tính khí lại giống y hệt Tạ Lăng Tiêu, rất bốc. lửa, tôi thích! Ha ha ha... là cô đấy, để âm thân của tôi chơi cho sung sướng, cô sẽ có lợi. Ngoài ra...”
Ông ta lại nhìn các cô gái của Bách Hoa Cốc một vòng, dường như rất khó lựa chọn.
Bỗng nhiên, ánh mắt của Âm Vô Cực dừng ở Lam Điền phía sau Lý Dục Thần.
“Ấy! Cô bé kia sao mà giống Lăng Tiêu hồi nhỏ vậy? Chẳng lẽ, mày mới là con cháu đời sau của nhà họ Tạ? Ừm, vậy người thứ hai là mày đi”. Lại đây, nhóc con, mày tên là gì? Đi cùng chú, chú cho mày biến thành phụ nữ...”
Lam Điền hơi sợ hãi, căng thẳng sát gần bên cạnh Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần vỗ nhẹ lên vai cô bé, nói: “Đừng sợ, có chú ở đây. Bây giờ, cháu đến bên cạnh Tạ bà bà, để chú đối phó người xấu”.
Lam Điền gật đầu, lùi lại phía sau hai bước, đến bên cạnh Tạ bà bà.
“Tạ bà bà, ở đây giao cho bà đấy!”
Lý Dục Thần ngẩng đầu nhìn một cái, sau đó thân hình vút đi, bay lên không trung, đối thẳng mặt từ xa với Âm Vô Cực.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenazz.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ truyenazz.vn để vào đọc truyện nhé
“Ấy? Lại còn có một tên nhóc tiên thiên!”, Âm Vô Cực nhìn Lý Dục Thần hơi bất ngờ: “Nhóc con, vừa trải qua một trận lôi kiếp không lâu đúng không? Thật đáng tiếc, gặp phải tao, mày không có cơ hội trải qua lôi kiếp thứ hai rồi”.
Lý Dục Thần hơi bất ngờ.
Anh không ngờ lão tổ Âm Sơn vẫn còn bế quan ở Âm Sơn, kiếm vũ phá núi vừa nãy, đã kinh động đến Âm Vô Cực bế quan, khiến lão ta phá quan bay ra.
Anh không nhìn ra được tu vi của Âm Vô Cực rốt cuộc thâm sâu thế nào, nhưng Âm Vô Cực lại nhìn ra tu vi của anh, vừa mới đột phá một tầng lôi kiếp.
Cho thấy tu vi của Âm Vô Cực ít nhất cao hơn mình một cấp.
Vẫn coi thường phái Âm Sơn này rồi, lại có một lão tổ gia trải qua ít nhất hai lần lôi kiếp đang bế quan.
“Âm Vô Cực, ông chắc chản có thể giết được tôi thế sao?”
“Ha ha..”, Âm Vô Cực cười hai tiếng, nhưng dường như thực sự nổi lòng nghỉ hoặc: “Nhóc con, báo tên của mày đi, môn phái nào, nói không chừng nể mắt tổ sư gia nhà mày, có thể tha một mạng”.
“Vậy sao?”, Lý Dục Thần cười lạnh lùng một tiếng: “Danh hiệu của tổ sư gia nhà tôi, ông không có tư cách nghe. Hơn nữa, tôi cũng không định tha cho ông”.
Vẻ mặt Âm Vô Cực biến sắc, tức giận nói: “Nhóc con, muốn hết hả?”
Nhưng Lý Dục Thần càng nói như vậy, ông ta lại càng nghi hoặc, càng nghỉ hoặc, trong lòng càng chột dạ.
Âm Vô Cực biết rõ, Hoa Hạ rộng lớn, tiên môn nhiều vô số, lỡ như gặp phải đệ tử của thục tiên, thanh thành, vương thất nào đó, thì rắc rối rồi.
Giết tên nhóc này, người của sư môn hắn chắc chắn sẽ đến điều tra.
Ông ta cũng không sợ, cùng lắm là chuyển nhà, chỉ tiếc cho bí cảnh đầm hoang, mình đã canh ở đây tám trăm năm, không lấy được bảo bối ở đây, thực sự không cam tâm.
“Hừ, nếu mày đã muốn chết, thì đừng trách tao vô tình! Đừng nói tao không cho mày cơ hội, cũng đừng tưởng mày có sư môn chống lưng, thì tao không dám động vào mày. Cho dù mày đến từ Thiên Đô Côn Luân, ở đầm hoang vạn dặm này, tao giết mày, cũng không có ai biết!”, Âm Vô Cực nói.
Nhưng Âm Vô Cực không ngờ là, những lời của ông ta không sợ được đối phương, ngược lại người ta lại ra tay trước.
Ngũ hành vi kiếm trong tay Lý Dục Thần bay ra, bốn mươi chín đường kiếm quang bay thẳng đến Âm Vô Cực.
Âm Vô Cực nhìn thấy kiếm quang này, đầu tiền là ngẩn người, sau đó cười lớn ha ha.
“Ha ha ha... tao còn tưởng là đệ tử của tiên gia phương nào, thì ra vẫn là truyền nhân của lão tặc Tạ Ngũ Ương đó! Mày không biết châm pháp Ngũ Ương này, tao học sớm hơn mày một ngàn năm hả? Ha ha ha...”
Thanh kiếm khổng lồ dâm lên thác nước, lại không thể đâm xuyên.
Âm Vô Cực quát một tiếng: “Lên!”