“Là em à?”, cô gái dường như không ngờ cô bé lại đến, cau mày: “Em đến đây làm gì? Xem chị chết chưa à?
Lam Điền nói: “Em sợ ban đêm sẽ có rắn côn trùng đến cắn chị, ở đây nhiều rắn lắm. Chị đói rồi phải không, em mang cơm nắm cho chị”.
Lam Điền đưa cơm nắm qua.
Cô gái nuốt nước miệng, chê ghét nói: “Cút đi! Ai cần em mang cơm nắm đến? Biết rõ là chị không động đậy được, em cố ý làm chị thèm, chọc chị tức chết phải không?”
Lam Điền đưa cơm nắm đến bên miệng cô gái nói: “Chị à, em bón cho chị nhé, ăn lúc còn nóng đi”.
Ban đầu cô gái muốn từ chối, có lẽ là đói quá rồi, hương thơm của cơm nắm khiến người ta khó mà nhịn được, liền há miệng ăn.
Ăn xong cơm nắm, Lam Điền dùng dao chặt củi chặt cành khô, đốt lửa bên cạnh cô gái.
Cô gái cảm thấy ấm hơn nhiều, nói: “Tại sao em phải làm vậy?”
Lam Điền nói: “Em nghĩ chị ở đây vừa lạnh vừa đói, chắc chắn rất khó chịu. Trước đây em lạc đường trong núi, cũng vừa lạnh vừa đói, em chỉ muốn khóc, nhưng khóc cũng chẳng ích gì, chỉ sẽ khiến thú hoang chạy. đến".
“Em thực sự muốn giúp chị?”, cô gái hỏi. Lam Điền nghiêm túc gật đầu.
“Trong túi bên trái của chị có cái tiêu em lấy ra thổi đi”, cô gái nói.
Lam Điền lấy ra một cái tiêu trúc trong túi của cô gái: “Là cái này à?”
` “Đúng thế, là cái này, em thổi đi”.
Lam Điền do dự một lúc, vẫn ngậm trong miệng, thổi một cái.
Cái tiêu phát ra tiếng kêu kỳ lạ, không vang, nhưng rất nhức tai.
“Như thế này à?”
“Thổi tiếp đi”.
Lam Điền lại thổi mấy cái.
Chỉ lúc sau, gần đó truyền ra tiếng sột soạt.
Lam Điền vừa quay đầu, nhìn thấy trong bụi cỏ có rất nhiều rắn bò ra.
Lam Điền sợ giật mình, suýt nữa hét lên.
“Chị à, ở đó nhiều rắn quá!” Cô gái cười lạnh lùng, không nói gì.
Rắn bò đến.
Lam Điền cầm dao chặt củi, giơ ngang ra, chặn trước người cô gái, nói: “Chị à, em bảo vệ chị!”
Cô hơi khom người lại, hai tay nắm chặt dao chặt vủi, vẻ mặt chuyên tâm nhìn phía trước.
Con dao chặt củi nặng trịch hình thành sự đối lập rõ ràng với cơ thể nhỏ bé của cô bé.
Cô gái nhìn bóng lưng của cô bé dập dờn trong đống lửa, cũng phải ngẩn người.
“Em thật sự muốn bảo vệ chị?”
? “Đúng thế, chị à, bây giờ chị không động đậy được, nếu bị rắn cắn, thì chết đấy!”
“Em không sợ bị rắn cắn sao?”
“Sợ chứ! Nhưng rắn sẽ không tấn công người tùy tiện, trong tay em có dao chặt củi, ở đây còn có lửa, có thể ngăn giúp chị. Đợi trời sáng, chú Lý sẽ đến thả chị. Cho dù em bị rắn căn, chú Lý cũng sẽ cứu em”.
“Chú Lý đó là ai?”
“Em cũng không biết. Chú ấy đã chữa khỏi độc rắn của em, còn cả rất nhiều người trên trấn cũng bị rắn cắn, đều là chú ấy chữa khỏi”.
“Rất nhiều người bị rắn cắn thật sao?” “Dạ, đúng thế, rất nhiều người!”
Cô gái trầm tư một lúc, nói với Lam Điền: “Cô bé, em lại đây, ngồi bên cạnh chị”.
Lam Điền do dự nói: “Nhưng, chị à, rắn...”
“Không cần sợ, ngồi lại đây ngồi, chị dạy em thổi tiêu 3. dọa rắn sợ chạy mất thế nào”, giọng điệu của cô gái dịu dàng hơn.
Nhìn đàn rắn càng lúc càng gần, Lam Điền cũng sợ, nghe thấy cô gái nói như vậy, liền đi đến, ngồi bên cạnh cô gái, nhưng vẫn nắm chặt con dao chặt củi trong tay.
Cô gái nói: “Em biết không, rắn cũng nghe hiểu ngôn ngữ, chỉ là ngôn ngữ của chúng khác chúng ta. Em thổi tiêu theo cách và nhịp điệu của chị dạy em, thì có thể giao tiếp với rắn”.
Lam Điền bán tín bán nghi, cảm thấy không thể tin nổi.
Nhưng cô bé vẫn chuyên tâm nghe cô gái giải thích về cái tiêu nhỏ này, và thổi theo cách của cô gái dạy.
“Cảm ơn chị!”, Lam Điền hưng phấn nói: “Chị à, chị tên là gì?”
Cô gái cười dịu dàng, nói: “Chị tên là Tạ Hồng Lăng, còn em?”
“Chị Hồng Lăng, em tên là Lam Điền”.
“Lam Điền... đúng là cái tên hay!”