Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 306: Từ Hiểu Bắc Giang Đông



 

“À, cũng không hản là lễ hội chào đón tân sinh viên, mà là một buổi tụ họp nhỏ chỉ có những cậu ấm cô chiêu góp mặt. Năm ngoái khi tôi nhập học, bọn họ cũng có chào mừng tôi, năm nay nhân vật chính hình như là cậu ấm nhà họ Từ ở Cô Tô”.

“Cậu ấm nhà họ Từ...”, Lý Dục Thần suy ngẫm: “Địa điểm ở đâu?”

“Câu lạc bộ Hồ Tân”.

“Bây giờ cô gọi điện thoại cho Chung Thần, nói cô cũng sẽ tới”, Lý Dục Thần đột nhiên nói: “Nhưng đừng nhắc đến chuyện Đinh Hương, lát nữa tôi cũng tới”.

“Được".

Lâm Mộng Đình không hề do dự, cô tin chắc Lý Dục Thần nói vậy là có lý do của anh.

Dù Lý Dục Thần nói không sao, nhưng trực giác nói cho Lâm Mộng Đình biết chắc chắn đã xảy ta chuyện. Hơn nữa, rất có thể còn liên quan đến Chung Thần.

Lý Dục Thần cúp điện thoại, lẽ ra anh định đưa Đinh Hương về trường.

Nhưng bây giờ rốt cuộc bên trong đó có an toàn không anh còn chưa dám chắc, sau lưng Chung Thần chắc chắn còn tay sai, chuyện này rõ là nhắm về phía anh, có lẽ chính là người nhà họ Viên. 

Mặt khác, anh cũng muốn biết rõ, rốt cuộc Chung 'Thần này có quan hệ trực tiếp với Thánh Giáo Thái Dương hay không. Nếu có thể tìm được chút manh mối về Thánh Giáo này từ anh ta thì sẽ rất tốt.

'Thế nên, Lý Dục Thần quyết định dẫn Đinh Hương đến câu lạc bộ Hồ Tân.

Anh đi dạo một vòng trong thánh đường, không hề tìm được tài liệu gì về Thánh Giáo.

Xem ra chúng đều ở trong tầng hầm kia.

Mà cơ quan Peter khởi động, mục đích có lẽ không chỉ là giết người mà còn muốn tiêu hủy bằng chứng.

Lý Dục Thần tìm tờ giấy, vội vàng viết lại mấy câu, vẽ cả hình dạng thánh giá của Thái Dương và vị trí chỗ ngồi của giáo đường ở Tiền Đường, lại lấy một cái ấn, đóng vào giấy.

Cuối cùng, mới gấp tờ giấy thành con hạc.

Anh đặt con hạc trong lòng bàn tay, thổi nhẹ, vừa nhấc tay lên thì con hạc đã bay, như có linh hồn bay thẳng về phía trời tây nơi mặt trời lặn, chẳng mấy chốc. đã biến mất trong ánh sáng.

Thanh điểu truyền tin, đến Côn Luân.

Đây là phương pháp do Tây Vương Mẫu Dao Trì sáng tạo ra, lưu truyền đến đời sau. 

 Tất nhiên, thời hiện đại phát triển khoa học kỹ thuật, có điện thoại nhắn tin còn tiện lợi hơn cả Thanh điểu truyền tin. Nhưng trên núi Côn Luân không có sóng, nên đệ tử Thiên Đô truyền tin về sư môn vẫn phải dùng cách này.

Có Thiên Đô phù ấn, không ai dám chặn, cũng không có ai dám làm giả.

Trong căn phòng view hồ trên lầu hai của câu lạc bộ Hồ Tân có khá nhiều người, cả trai lẫn gái, đều là dáng vẻ của sinh viên.

Từ hành động và lời nói của họ thì có thể nhận ra, tất cả đều là cậu ấm cô chiêu.

Chung Thần đang nói cười với một thanh niên có vóc dáng cao lớn.

“Cậu Từ, cậu có thể đến học ở đại học Nam Giang đúng là vinh hạnh của chúng tôi!", Chung Thần cười nịnh nọt nói.

“Chủ tịch Chung cứ đùa, đại học Nam Giang là trường danh tiếng của Hoa Hạ, tôi có thể để đây học. phải là vinh hạnh của Từ Hiểu Bắc này mới đúng”.

Từ Hiểu Bắc gọi một tiếng “chủ tịch Chung” khiến Chung Thần hớn hở, hưởng thụ.


Vẻ mặt Từ Hiểu Bắc không có gì thay đổi, trông vẫn hiền lành thoải mái nhưng không hề lọt tai.

Điều này khiến Chung Thần bắt đầu cảnh giác, cậu Từ Giang Đông này có lẽ không phải là ngọn đèn có thể thổi tắt được bằng vài câu nịnh hót, sau này giao tiếp phải cẩn thận hơn. 

 

 


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv