Không chỉ là phương án được chỉ định ban đầu, mà còn bao gồm cả việc thực hiện và điều chỉnh, sự quyết đoán và khả năng ứng biến đó khiến một người nắm giữ cả gia tộc lớn như Lâm Thu Thanh phải khâm phục.
Có Lang Dụ Văn bày mưu tính kế, có nhà họ Trần cùng với tập đoàn Kinh Lý hợp tác, cộng thêm nhà họ Phùng và nhà họ Thẩm ngấm ngầm ủng hộ, thì cuối cùng nhà họ Lâm cũng đã vượt qua được khoảng thời gian nguy hiểm nhất.
'Thế nhưng, sự phản công của nhà họ Viên chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Cơn bão lớn hơn vẫn còn chờ phía sau. Không ai xem trọng nhà họ Lâm.
Dù suy nghĩ theo hướng lạc quan nhất, thì nhà họ Lâm cũng chỉ có thể cố gắng được chừng ba tháng.
“Nhìn đi, nhà họ Lâm sắp tiêu tùng rồi!”
“Thăng ở rể kia đâu? Sao nghe bảo ghê gớm lắm cơ mà?”
“Làm gì có thằng con rể nào ghê gớm, tôi nghe nói chỉ là thăng khố rách áo ôm, mặt mũi điển trai, thằng ẻo lả bám váy đàn bà ấy mà”.
“Đúng đó, đến nhà họ Lâm ở rể thì cũng chỉ nhắm vào tiền của nhà họ Lâm thôi, bây giờ cái nhà đó sập rồi, có thằng ngu mới ở rể, chắc là trốn mất dạng rồi!”
Lý Dục Thần vẫn ở trong Ngô Đồng Cư, cả Lâm Thu Thanh cũng bắt đầu oán thầm.
Làm gia chủ, Lâm Thu Thanh phải gánh vác hết tất cả áp lực, lo đến mất ăn mất ngủ.
Vợ ông ta xót chồng, không biết lấy đâu ra hai viên thuốc, đút cho ông ta ăn.
Lâm Thu Thanh cũng không biết tại sao, mấy ngày nay ông ta vẫn luôn lo lắng, lại đột nhiên trở nên mạnh mẽ dồi dào tỉnh lực.
Nhà họ Viên, Tiền Đường.
Viên Thọ Sơn nằm trên ghế mây, que phẩy cây quạt hương bồ.
Con cả Viên Nãi Minh đứng hầu bên cạnh ông ta.
“Theo con đoán, nhà họ Lâm có thể gắng gượng được bao lâu nữa?”
“Thưa bố, nhà họ Lâm có thể gắng gượng nhiều nhất là ba tháng”.
“Ba tháng? Quá lâu!”, Viên Thọ Sơn có chút khó chịu nói.
“Ba tháng là suy tính khá cứng ngắc, nếu thuận lợi thì nhà họ Lâm sẽ sụp đổ trong vòng hai tháng”, Viên Nãi Minh nói: “Lẽ ra không cần đến hai tháng, nhưng dường như lần này nhà họ Lâm có người cao tay chỉ dẫn, tất cả chiến thuật đều chuẩn chỉnh, có thể phát huy. được những thứ chúng có đến mức tốt nhất”.
“Lâm Thu Thanh không có bản lãnh đó, là Lý Dục 'Thần phải không?”, Viên Thọ Sơn hỏi.
“Không phải nớ”, Viên Nãi Minh lắc đầu: “Thằng ranh Lý Dục Thần đó không đến nhà họ Lâm, vẫn chui rúc. trong căn biệt thự nó mới mua, luyện võ cho một đám người. Con gái Lâm Thu Thanh cũng ở đó, có một người nữa tên Đinh Hương, cũng là dạng khố rách áo ôm, là thanh mai trúc mã với Lý Dục Thần”.
Viên Thọ Sơn khinh thường hừ một tiếng: “Gia tộc đang đứng trước ngưỡng cửa tồn vong, lại đắm chìm vào những thứ vớ vẩn, xem ra bố đã đánh giá nó quá cao rồi”.
Viên Nãi Minh còn nói: “Vài ngày nữa đại học Nam Giang sẽ khai giảng, Lâm Mộng Đình con gái Lâm Thu Thanh và Đinh Hương đều là sinh viên của Nam Giang”.
“Đại học Nam Giang..", Viên Thọ Sơn phe phẩy quạt hương bồ, một tay đặt trên tay vịn gõ từng nhịp: “Nghe nói con gái Lâm Thu Thanh rất đẹp, cho nhà họ Lâm thêm chút sương gió đi, lần này cho Thế Kiệt đi làm”.
Đảo mắt đã đến ngày khai giảng.
Lâm Mộng Đình, Đinh Hương và Lâm Vân đều quay về trường học để điểm danh.
Đối với Lâm Vân, Lý Dục Thần tuyệt đối không hề lo lắng.
Tuy là mấy ngày nay hai người họ cũng chăm chỉ khổ luyện, một người là thể ngũ âm trời sinh, một người được Lý Dục Thần giúp đả thông kỳ kinh bát mạch, nhưng thời gian quá ngắn, bây giờ còn chưa đụng đến cả đạo thuật.
Lý Dục Thần nhớ lần trước Lâm Mộng Đình bị Lâm ' Thiếu Bình bắt cóc, Đinh Hương bị thuật sĩ Nam Dương bắt cóc, bùa hộ mệnh trong người họ đều không phát huy tác dụng.
Bởi vì tác dụng lớn nhất của Huyền Thạch là dùng linh khí tẩm bổ cơ thể, sau khi được Lý Dục Thần luyện hóa mới tăng thêm công dụng trừ tà tránh sát.
Ví dụ như lần trước trên bầu trời nhà họ Lâm phủ đầy mây đen, với thứ pháp thuật xâm nhập từ từ vào. trong cơ thể đó thì bùa hộ mệnh mới có thể trừ đi được.