Da mặt ông ba Tiêu run run, cười hi hi mấy tiếng, nói: “Vừa nấy đa tạ ơn cứu mạng của cậu Lý”.
Liêu Thiên Hưng tức giận nói: “Ông ba Tiêu, giả bộ cái gì hả, vừa nấy chẳng phải còn nói cậu Lý không phải bị Âm Long ăn thịt, thì bị Lăng Tiêu giết chết sao? Bây giờ cậu Lý ra rồi, ông nên bỏ suy nghĩ mình may mắn đi, tôi khuyên ông thật thà kể hết rốt cuộc ông cụ Tiêu mắc bệnh thế nào đi?”
Ông ba Tiêu khổ sở nói: “Thực sự không liên quan đến tôi, hôm đó ông ta đi dạo đột nhiên bị ngã, trúng gió mà, nếu không phải tôi đưa ông ta vào bệnh viện, ông ta sớm đã.... Sao các người lại trách tôi?”
Lý Dục Thần cười lạnh lùng một tiếng: “Ông Liêu, không cần hỏi ông ta, ông ta không nói cũng không sao, đợi tôi trả hồn lại cho ông cụ Tiêu, tự nhiên tất cả sẽ rõ chân tướng”.
Rồi lại nói với ông ba Tiêu: “Vừa nãy tôi đã cứu ông, xem ra là cứu vô ích rồi, chi bằng tôi đưa quay lại, cho
Âm Long ăn thịt thì tốt hơn”.
Ông ba Tiêu sợ đến sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, răng lập cập đập vào nhau.
“Đừng, đừng, cậu Lý xin tha mạng, các người muốn biết gì, tôi sẽ nói hết với các người”.
Đến lúc này, ông ba Tiêu cũng biết không giấu được nữa. Con đường sống duy nhất, là đợi Tiêu Dạ Bạch tỉnh lại, nể tình anh em, có lẽ sẽ tha cho ông ta.
“Nói đi, tại sao phải hại bố của tôi?”, Tiêu Thập Nương nhướn lông mày, quát hỏi.
“Bố của cháu thực sự không phải do chú hại!”, ông ba Tiêu nói.
“Còn dám giảo biện!”, Liêu Thiên Hưng xông lên, tóm cổ áo của ông ba Tiêu.
“Không không không, các người nghe tôi nói!”
Ông ba Tiêu giờ mới vội vàng nói hết đầu đuôi nguồn cơn sự việc.
Thì ra, các đời nhà họ Tiêu đầu có một truyên thuyết, nói tổ tiên của nhà họ Tiêu đã từng là đại công thần một triều đại, cả đời tích lũy vô số tài sản vật báu, nhưng công cao vượt chủ, bị nghỉ ky, tự biết chết chắc, trước đó đã chôn giấu báu vật vào núi sâu, để lại một tấm bản đồ kho báu cho con cháu.
Con cháu đời sau nhà họ Tiêu đều nghe nói đến truyền thuyết này, nhưng không ai coi là thật, chỉ nói chuyện vui sau bữa cơm trà chiều thôi.
Vì kiểm tra khắp các đời triều đại, cũng không tìm được một vị nào gọi là đại công thần có thực lực đủ để bị hoàng đế nghỉ ky.
Không có tiền đề này, vậy thì đương nhiên sẽ không có câu chuyện sau đó. Nhưng ông ba Tiêu vẫn tin việc này là thật.
Sau đó ông ta phát hiện mộ tổ nhà họ Tiêu rất có vấn đề.
Tổ tiên nhà họ Tiêu không ở thành phố Tuyên, sau này mới chuyển đến, nghe nói là để tránh họa.
Nơi ở sau khi dọn đến rất kỳ lạ, năm đó, nơi đó vô cùng hẻo lánh, vốn ngăn cách với thế giới bên ngoài. Hơn nữa xung quanh đều là núi, rất ít cánh đồng. Hộ gia đình lớn thời cổ đại chuyển nhà, không thể nào chọn nơi như vậy.
Vị trí của mộ tổ phong thủy cực đẹp, có vài thầy. phong thủy từng nói, nơi này có thiên tượng rồng nổi lên.
€ó lẽ đây là lý do duy nhất chuyển đến nơi này khiến người ta chấp nhận được.
Vậy là ông ta mạnh dạn suy đoán, phía dưới mảnh đất mộ tổ chính là nơi giấu kho báu.
Vị tổ tiên chuyển chỗ ở của nhà họ Tiêu đó có lế sớm đã dựa theo bản đồ kho báu tìm được nơi giấu kho báu, và đào kho báu lên, nhà họ Tiêu mới được phát tài ở thành phố Tuyên.
Sau đó lại đắp mộ lên trên để che mắt người khác.
Nhưng điều này khiến ông ba Tiêu vô cùng tin tưởng, dưới lòng đất còn có kho báu.
Thế nên ông ta hưng phấn bừng bừng nói phát hiện này với Tiêu Dạ Bạch.
Vì muốn đào kho báu, phải động đến mộ tổ, chỉ có gia chủ Tiêu Dạ Bạch mới có thể quyết định.
Thanh Huyền nhìn ra mộ tổ nhà họ Tiêu có trận pháp kỳ diệu và bố trí cơ quan, lại thêm suy đoán của ông ba Tiêu với địa cung, bèn chắc chắn nơi này có thông đạo. thông đến địa cung.
“Đúng lúc chúng tôi định bắt tay phá giải cơ quan, không biết tại sao anh cả biết chuyện này”.
Ông ba Tiêu nói đến đây, thở dài một hơi.
“Tôi mới biết, thực ra anh cả đã biết chuyện địa cung từ lâu. Ông ấy nói địa cung ẩn giấu bí mật vô cùng quan trọng, các đời gia chủ truyền miệng cho nhau, không lập văn tự. Ông ta cảnh cáo tôi, chưa đến lúc, tuyệt đối không được mở địa cung, nếu không nhà họ Tiêu sẽ thành tội nhân thiên cổ”.