Ông ta chỉ vào chữ khắc trên rìu ngọc, "Đây là chữ "Lôi", tượng hình thời thượng cổ".
Sau đó ông ta lại lật ngược cái rìu ngọc, "Đây là quẻ chấn trong quẻ phù. Một mặt là lôi, một mặt là chấn, đây không phải là Lôi Công Phủ thì là cái gì?"
"Nhưng không phải Lôi Công Điện Mẫu chỉ là thần thoại sao?", có người nói.
Lạc Đông Phúc gật đầu nói: "Có một số chuyện có thể là giả, nhưng thời gian lâu rồi sẽ trở thành thần thoại. Bình thường mấy thứ có hình dạng và cấu tạo này ở cổ đại đều là công cụ dùng để hiến tế, mà có lẽ Lôi Thần chính là một vị tế tư.
Thẩm Bỉnh Nguyên lộ ra vẻ vui mừng, lớn tiếng nói: "Mọi người vừa rồi cũng đã được chứng kiến cậu Lý cầm sấm sét trong tay oai phong thế nào rồi, truyền thuyết thần thoại có cái gì mà không thể tin chứ? Hồ Chấn Trạch hàng năm đều ứ đọng, từ trước đến nay đã bao giờ đào được cái gì, năm nay đột nhiên xuất hiện bảo vật này, trùng hợp là hôm nay cậu Lý cũng đến đây, chẳng lẽ đây không phải là ý trời sao? Theo tôi thấy, nói không chừng cậu Lý có lẽ là Lôi Thần chuyển thế cũng nên, mà Lôi Công Phủ này đã dẫn chủ nhân của nó đến đây!"
Phùng Thiên Minh nghe vậy thì da đầu run lên, Thẩm Bỉnh Nguyên này đúng là nịnh nọt quá mức rồi, nhưng mà ông ta lại nói đến mức không thể phản bác được, quá hợp tình hợp lý, quả thực đúng là có chuyện như vậy.
Nếu không phải đã sớm quen biết với Lý Dục Thần, cũng là người dẫn anh đến đây, Phùng Thiên Minh sẽ hoài nghi đây là một vở kịch do nhà họ Thẩm chuẩn bị, có phải trong phòng có cơ quan công nghệ cao gì đó hay không, mới có thể để Lý Dục Thần thả ra tia chớp.
Thẩm Bỉnh Nguyên đẩy cái hộp ra trước mặt Lý Dục Thần, "Cậu Lý, đây là đồ của cậu, cậu hãy nhận đi".
Nghe xong lời nói của Lạc Đông Phúc, Lý Dục Thần cũng có chút động tâm.
Điều kiện mà Lý Dục Thần nói tương đương với việc cho nhà họ Thẩm một lời đảm bảo.
Sau này cho dù là khi nào, nhà họ Thẩm đều có thể tìm Lý Dục Thần thực hiện điều kiện này.
Trên đời này, có chuyện gì mà Lý Dục Thần không làm được sao?
Ít nhất đó phải là chuyện mà phàm phu tục tử không làm được.
Có một lời bảo đảm như vậy, từ nay về sau còn ai dám đắc tội nhà họ Thẩm nữa? Nhà họ Thẩm đánh không lại, chỉ cần tìm được Lý Dục Thần, muốn ai chết thì người đó sẽ phải chất.
Thẩm Bỉnh Nguyên là người thông minh. Ông ta quyết định sẽ vĩnh viễn không đưa ra điều kiện này.
Chỉ cần không nhắc tới, nhà họ Thẩm sẽ an toàn mãi mãi. Mãnh hổ Cô Tô Từ Thông cùng ở thành phố Cô không khỏi cảm thán, nhà họ Thẩm thành phố Cô lại được tăng lên một bậc rồi!
..Lý Dục Thần nhận Lôi Công Phủ, hội nghị coi như kết thúc viên mãn.
Về phần Hoàng Định Bang và Thanh Huyền biến mất, không ai nhắc lại nữa.
Lúc chuẩn bị rời đi, Tiêu Thập Nương đi đến trước mặt Lý Dục Thần, cúi người nói: "Cậu Lý, tôi có một yêu cầu quá đáng".
Bà ta không nói, mọi người cũng đã sớm đoán được của ý đồ của bà ta.
Lý Dục Thần nhìn thấy ánh mắt của bà ta, một cảm giác quen thuộc giống như đã từng quen biết đánh úp lại.
"Bà Tiêu..., Lý Dục Thần mở miệng nói.
"Gọi tôi Thập Nương là được rồi", Tiêu Thập Nương thản nhiên cười nói, "Tất cả mọi người đều gọi tôi như vậy, cậu không cần khách khí”.
Lý Dục Thần gật đầu nói: "Được, Thập Nương, nếu đã nhúng tay vào chuyện của bà, tôi cũng không thể không quan tâm đến được. Tôi có thể đi xem bệnh của bố bà, nhưng có thể chữa khỏi hay không, tôi không dám đảm bảo".
Tiêu Thập Nương mừng rỡ nói: "Cậu có thể đi, tôi đã rất biết ơn rồi”.
Nghe nói Lý Dục Thần muốn đến nhà họ Tiêu ở thành phố Tuyên, những người khác đều vô cùng hâm mộ. Trong lòng ai nấy đều tính toán xem nên tìm lý do gì để mời cậu Lý đến nhà mình.
Không nói đến mọi người đang nghĩ như thế nào, Lý Dục Thần đồng ý với Tiêu Thập Nương sẽ đến thành phố Tuyên, liền gọi điện cho Mã Sơn, để ông ta tự mình đến thành phố Cô đưa Chu Lợi Quân về.
Rất nhanh Mã Sơn đã đến thành phố Cô, áp giải Chu Lợi Quân trở về thành phố Hòa.
Thái Vĩ Dân vẫn còn đang ở Ngô Đồng Cư, đang gọi điện với thuộc hạ, bảo bọn họ chuẩn bị tốt, đề phòng Chu Lợi Quân sẽ tìm tới.
Dù sao Chu Lợi Quân cũng là bá chủ Vụ Châu, thế lực rất lớn, cũng rất có tiền. Các gia tộc lớn ở thành phố Hòa không Sợ gã ta, nhưng Thái Vĩ Dân không thể không cẩn thận được.
Gã ta không thể cứ trốn tránh ở Ngô Đồng Cư, dựa vào Lý Dục Thần che chở để sống mãi được.
Phục tùng Lý Dục Thần là vì gã ta nhìn trúng lực lượng cường đại của Lý Dục Thần.
Nhưng Thái Vĩ Dân lăn lộn ngoài đời nhiều năm như vậy, hiểu rất rõ một đạo lý, nếu muốn để người ta làm chỗ dựa vững chắc cho mình, mình phải tạo ra chút tác dụng trước đã. Không có chỗ dựa nào muốn nuôi một con sâu mọt cả.
Đúng lúc này, Mã Sơn đã trở lại, cũng đưa Chu Lợi Quân về đây.
Thái Vĩ Dân vô cùng khiếp sợ với năng lực của Lý Dục Thần.
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà anh đã tìm được Chu Lợi Quân, hơn nữa còn đưa gã ta nguyên vẹn đến trước mặt mình.
Mặc dù rất khiếp sợ, nhưng trong lòng Thái Vĩ Dân lại có chút cảm động.
Đã rất nhiều năm rồi gã ta không có cảm xúc như thế, một người lăn lộn ngoài đời nửa đời người, đánh đánh đấm đấm, tất cả quan hệ đều dựa vào lợi ích, đều là lợi tự vào đầu, cùng lắm là chỉ có chút nghĩa khí giang hồ.
Bây giờ gã ta bị Chu Lợi Quân trả thù, Lý Dục Thần chẳng những chạy tới bệnh viện, cứu mạng gã ta, nối liền cánh tay cho gã ta, mà còn tự mình đi bắt Chu Lợi Quân giao cho gã ta xử lý.
Đi đâu mà tìm được lão đại như vậy, chỗ dựa vững chắc như vậy?
Giờ phút này, Thái Vĩ Dân cũng quyết định cả đời này sẽ đi theo Lý Dục Thần, núi đao biển lửa, có chết cũng không sợi
Chu Lợi Quân quỳ trên mặt đất, sợ hãi cầu xin Thái Vĩ Dân tha mạng.
Làm sao Thái Vĩ Dân có thể tha cho gã ta được.
Người như thế, lúc bạn mạnh hơn gã ta, gã ta chỉ là một con chó, nhưng nếu thả gã ta về chỗ cũ, gã ta sẽ là một con sói. Gã ta có căn cơ ở Vụ Châu, lúc nào cũng có thể đến trả thù.
Thái Vĩ Dân không muốn tạo thêm phiền toái cho Lý Dục Thần nữa.
Đương nhiên gã ta sẽ không giết người ở Ngô Đồng Cư, sau khi cảm ơn Mã Sơn liền bảo Hoàng Tam lái xe lại đây, nhét Chu Lợi Quân vào trong cốp xe rồi nghênh ngang rời đi.
Mã Sơn nhìn xe của Hoàng Tam biến mất ở lối ra, ông ta biết Chu Lợi Quân sẽ biến mất mãi mái, từ nay về sau Vụ Châu cũng sẽ mất đi một bá chủ.
"Cậu..", Thẩm Minh Xuân vô cùng giận dữ, "Một bảo vệ như cậu có tư cách quan tâm đến chuyện của tôi và nhà họ Lâm ư? Mau cút cho tôi!"
Bảo vệ cũng không tức giận, chỉ là vẫn không nhường đường.
"Ông Thẩm, không phải tôi không cho ông vào, mà là ông cụ Lâm đã lên tiếng, phàm là người đã công khai tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm, từ nay về sau không được bước vào nhà họ Lâm nửa bước".
Thẩm Minh Xuân vừa nghe là ông cụ lên tiếng liền không dám nổi giận nữa. Ông ta lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Thu Phượng.