Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 234: Tuyên bố



 

“Cái gì?”

“Tuyên chiến với nhà họ Viên?”

“Điên rồi chắc!”

Trong từ đường lập tức ồn ào.

Nỗi chấn kinh trong lòng mọi người còn nhiều hơn so với lúc trước nhà họ Viên tuyên bố phong sát nhà họ Lâm.

Trừ số ít người biết chuyện này, trong lòng những người khác đều có chung một suy nghĩ:

Điên rồi

Lý Dục Thần điên rồi!

Lâm Thu Thanh điên rồi!

Ông cụ cũng điên rồi!

“Lý Dục Thần, tôi biết cậu đánh rất giỏi, có giỏi thì cậu đánh đến nhà họ Viên đi, đó là cậu lợi hại! Cậu bản lĩnh! Nhưng cậu hiểu kinh doanh không?

Cậu biết một khi thương trường quyết chiến, có nghĩa là gì không?” 

“Đúng thế, cậu biết thực lực của nhà họ Lâm và nhà họ Viên cách xa nhau bao nhiêu không? Tuyên chiến với nhà họ Viên, cậu tưởng là chuyện đùa hả?”

“Lâm Thu Thanh, ông cũng điên rồi phải không? Đề nghị như này mà ông cũng nói ra được? Lý Dục Thần không hiểu kinh doanh, ông cũng không hiểu hả?”

“Đúng thế, tuyên chiến với nhà họ Viên, chẳng phải là tìm cái chết mài”

Nghe thấy những người này ông một câu, tôi một câu, Lâm Thu Thanh giơ hai tay, lòng bàn tay khẽ ấn nhẹ xuống, ra ý bảo mọi người trật tự.

“Các vị, các vị có từng nghĩ, tại sao nhà họ Viên không tuyên chiến với chúng ta, mà phong sát chúng ta không? Là họ có thiện ý ư? Đương nhiên không phải! Nhà họ Viên đang dùng nước ấm nấu ếch. Giết địch một ngàn, tự tổn thất tám trăm. Nếu nhà họ Viên khai chiến với chúng ta, thì sẽ có tổn thất. Bọn họ muốn tránh tổn thất, muốn không tốn một binh một tốt, đồn nhà họ Lâm chúng ta vào chỗ chết. Các vị cam tâm mặc cho người ta thịt như vậy sao?”

Lâm Thu Thanh nói hết nước hết cái. 

“Họ muốn không tốn một binh một tốt, muốn dùng nước ấm nấu ếch, chúng ta thì ngược lại, dứt khoát trực tiếp tuyên chiến, đây gọi là đánh bất ngờ, tấn công khi họ không phòng bị!”

“Hừ, Lâm Thu Thanh, ông nói thì hay lắm. Cái gì mà đánh bất ngờ, tấn công khi họ không phòng bị, ông đánh thắng được không?”

“Đúng thế, ông cho rằng người nhà họ Viên đều mắc bệnh não đông máu, không biết phản kích sao? Cho dù người nhà họ Viên người nào cũng mắc não đông máu, chỉ cần hệ thống thương mại của họ vẫn vận hành bình thường, chúng ta cũng không có cơ hội thắng”.

Lâm Thu Thanh biết những người này nói đúng, nếu không có bất ngờ, không có sự hỗ trợ của bên ngoài, nhà họ Lâm không thể nào đánh thăng nhà họ Viên.

Cuộc chiến thương mại của cả gia tộc không phải chỉ là dự án.

Giống như đánh trận, một chiến dịch có bất ngờ, một cuộc đấu tranh của toàn diện phải dựa vào thực lực tổng thể, sẽ không có bất ngờ gì.

“Các vị, nghe tôi nói, lần này nhà họ Trần ở Thân  Châu và tập đoàn Kinh Lý đã hợp tác với chúng ta. Thực ra đều là công lao của Dục Trần”.

“Thế thì đã làm sao? Nhà họ Trần và tập đoàn Kinh Lý sẽ vì chúng ta mà trở mặt với nhà họ Viên chắc?”

“Lý Dục Thần, cậu muốn thể hiện, đừng hại chúng tôi!”

“Cậu ta không phải là người nhà họ Lâm, có tư cách gì đề nghị? Chỉ vì đã giới thiệu cậu chủ nhà họ

Trần hợp tác với chúng ta ư?”

“Đúng thế, có bản lĩnh thì tự đánh, không hiểu thương trường thì đừng nói láo ở đây!”

“Tóm lại tôi không đồng ý!”, có người kêu lên. “Tôi cũng không đồng ý”, có người hùa theo.

“Ai ngốc thì người đó đồng ý, chê sống lâu quá hay chê nhiều tiền quá?”

Mọi người dâng lên cảm xúc phẫn nộ mạnh mẽ.

Lâm Thu Thanh dần không kiểm soát được tình hình. 


“Sau khi cuộc họp gia tộc kết thúc, chúng tôi sẽ tuyên bố với bên ngoài”.

Lời của ông cụ trịnh trọng vang sáng, khẳng định chắc nịch.

“Ông cụ, không hợp quy tắc phải không?”, cuối cùng có người lên tiếng: “Theo quy tắc trong tộc, chuyện này cần phải họp gia tộc bỏ phiếu quyết định. Chỉ có vượt hơn nửa số thành viên đồng ý, mới được thông qua, ở trước mặt liệt tổ liệt tông, làm sao ông có thể độc đoán chuyên chế như vậy?”  

 


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv