“Hừ, đây là hành động của cá nhân tôi, không liên quan đến sư môn của tôi”, Tào Tra Lý phủ nhận nói.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Lý Dục Thần đi đến trước mặt Đinh Hương, cất giọng dịu dàng: “Đinh Hương!”
Ánh mắt Đinh Hương đờ đẫn, thơ ơ.
Lý Dục Thần lấy ra một cây châm ngũ hành, cẩn thận cắm vào huyệt Bạch Hội của Đinh Hương, sau đó xoay nhẹ ngàng, truyền pháp lực vào cây châm.
“Nhóc con, đừng hòng!” Tào Tra Lý đang định ra tay ngăn Lý Dục Thần.
Chỉ thấy gã ta giơ tay, một bóng đen xông thẳng đến Lý Dục Thần.
Vật còn chưa bắn đến, gió âm đã nổi lên, còn ngửi thấy một mùi tanh trong không khí.
Lý Dục Thần phớt lờ, chỉ chuyên tâm cắm châm cho Đinh Hương.
Bỗng nghe thấy Vạn Sơn Lâm quát một tiếng: “Mày dám!”
Chỉ thấy trong lúc ông ta vung tay, đánh ra một đường ánh sáng trắng.
Ánh sáng trắng xuyên qua bóng đen, phụt một tiếng chui vào trong sofa, cũng không biết là thứ gì.
Bóng đen đó rơi xuống đất, ngoe nguẩy, thì ra là một con rết.
Tào Tra Lý tức giận nhìn sang Vạn Sơn Lâm. Hai bên nhìn nhau, có vài phần thận trọng.
Vạn Sơn Lâm là hộ pháp Hồng Môn, võ đạo kiêm tu, khiến Tào Tra Lý không dám khinh suất.
Vạn Sơn Lâm cũng có vài phần kiêng sợ, đặc biệt là Cao Tử Hạng có ở đây, sợ ngộ thương đến ông ta.
Lúc này, đỉnh đầu của Đinh Hương từ từ bốc lên một luồng khí đen, ngưng tụ thành một khuôn mặt người trong không trung.
Đó là ám cổ thuần túy, cũng chính là hồn giáng.
Lại Sa Sa cũng biết dùng ám cổ, nhưng cấp thấp hơn rất nhiều so với ám cổ trong cơ thể Đinh Hương, hiển nhiên, hồn giáng của Đinh Hương là do Tào Tra Lý hạ thủ.
Hồn giáng ngưng tụ thành người, dần mọc lên lông mày, lộ ra vẻ mặt hung dữ với Lý Dục Thần.
Đột nhiên nghiến răng, cắn về phía Lý Dục Thần. “Cẩn thận!", Vạn Sơn Lâm kêu lên.
Lại một đường ánh sáng trắng bay đến, cũng xuyên qua thân thể của hồn giáng.
Phụt một tiếng, chui vào sofa.
'Thể sương màu đen của hồn giáng bị xuyên thủng ra một lỗ trắng.
Nhưng hồn giáng không bị ảnh hưởng, sương khí cuồn cuộn, nhanh chóng lấp vào lỗ trắng, còn đặc hơn mấy phần so với vừa nấy.
Tào Tra Lý lộ ra vẻ đắc ý.
Vạn Sơn Lâm tỏ vẻ mặt nghiêm trọng.
Đúng lúc ông ta định ra tay lần nữa, hồn giáng đó đột nhiên tăng tốc, căn một cái lên cánh tay của
Lý Dục Thần.
Mọi người đều kinh hãi.
Duy chỉ có Lý Dục Thần như người không việc gì, tiếp tục giúp Đinh Hương rửa sạch khí uế bẩn trong cơ thể cơ.
Đột nhiên, hồn giáng đó bỗng nhanh chóng lùi lại, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn vô cùng, dường như ăn phải thứ gì có độc.
Cơ thể của nó cùng với khí sương méo mó, sau một hồi điên cuồng, liền ầm ầm tiêu tan, chỉ lúc sau đã biến mất trong không khí.
Việc này... Vạn Sơn Lâm vô cùng chấn hãi.
Quỷ khí không thể xâm nhập, chẳng lẽ là huyết khí thiên cương, thể mạch tiên nhân trong truyền thuyết!
Đỉnh Hương đã tỉnh lại, gọi một tiếng: “Anh Dục Thần”, nước mắt không nhịn được rơi xuống.
“Em tưởng rằng không còn được gặp anh và anh Mã Sơn nữal”
Lý Dục Thần nhẹ nhàng lau nước mặt bên khóe mắt cô ấy, rồi lại véo má cô ấy, cười nói: “Con bé ngốc, sao lại thế được chứ, anh và anh Mã Sơn của em sẽ không bỏ mặc em không lo”.
“Cô gái xấu xa đó đâu?”, Đinh Hương hỏi.
“Đến chỗ cô ta phải đến rồi, cô ta mãi mãi sẽ không làm hại em được nữa đâu”, Lý Dục Thần nói.
“Mấy người chị Mai và sư phụ Vinh không sao chứ?”
“Họ đều không sao”.
Định Hương đột nhiên nhìn thấy Tào Tra Lý, kinh sợ nói: “Anh ta, anh ta và cô gái đó là đồng bọn!”
Lý Dục Thần cười nói: “Anh biết rồi, chốc nữa sẽ đưa anh ta đi cùng cô ta”.
Định Hương gật đầu hiểu như không hiểu.
Có anh Dục Thần ở đây, cô ấy cũng không sợ gì nữa.
Tào Tra Lý nghe bọn họ anh một câu em một câu, trong lòng vừa kinh sợ vừa tức giận.
Có thể coi như không nhìn thấy hồn giáng, hoặc là cao thủ, hoặc là trên người có bảo bối.
Gã ta có vài phần kiêng sợ Lý Dục Thần.
Nhưng gã ta không nỡ bỏ Đỉnh Hương có thể ngũ âm.
“Mày dám!”
Vạn Sơn Lâm vẫn luôn nhìn chằm chăm hành động của Tào Tra Lý, liền quát lớn một tiếng, giơ tay đánh ra một điểm ngân hoa.
Ngân hoa đánh vào trong mây đen liền nổ tung, rực rỡ như pháo hoa.
Lốp ba lốp bốp, ngân hoa hạ màn, mây đen cũng rơi xuống đất.