Viên đạn từ họng súng bắn ra, ngoài hai viên may mắn nhắm đúng Lý Dục Thần thì còn lại đều không chính xác, bay tứ lung tung.
Thế nhưng, viên đạn đó dường như có mắt hoặc là được lắp đặt hệ thống điều khiển, sau khi tạo ra một đường cong trên không trung thì toàn bộ đều ghim vào người Viên Quốc Thành.
Phập phập phập…
Trên người Viên Quốc Thành xuất hiện thêm vài vết đạn.
Đạn thì đã hết, Lâm Lai Nghi vẫn ở đó bóp cò súng, mãi đến khi ngón tay chảy máu.
“A!”
Lâm Lai Nghi ném súng xuống, điên cuồng gãi đầu mình, sau đó chạy đi ra ngoài.
Lý Dục Thần không giết bà ta.
Tự tay giết chết chồng mình, bà ta sống còn đau khổ hơn cả chết.
Nhà họ Viên cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho một đứa con dâu giết chết chồng.
Dù rằng, bọn họ chỉ cần điều tra một chút là có thể biết được, kẻ thật sự giết chết Viên Quốc Thành là Lý Dục Thần.
“Điên rồi! Điên rồi!”, giọng Thẩm Minh Xuân run rẩy: “Lý Dục Thần, mày điên rồi! Mày giết chết anh rể, ép chị cả nổi điên, nhà họ Viên sẽ không bỏ qua cho mày”.
Lý Dục Thần hoàn toàn không để ý đến ông ta, xoay người sang chỗ khác, ngồi xổm xuống, bắt đầu xem xét tình trạng vết thương của Lâm Vân.
Trong tất cả mọi người, Lâm Vân bị thương nặng nhất.
Bị Lâm Thiếu Bình dùng thủ pháp đặc biệt là Phân Gân Thác Cốt của Thiên Nhẫn Tông, cắt đứt toàn bộ gân cốt trong người.
Nếu muốn hồi phục là vô cùng khó khăn, quan trọng là không để cho xương cốt lệch vị trí.
Nhiều xương gãy đến như vậy, tình trạng xương gãy rắc rối phức tạp, chỉ cần nhúc nhích một chút, sẽ có rất nhiều xương lệch vị trí.
Nói thế tức là dù cứu sống, thì cũng sẽ để lại di chứng.
Thẩm Minh Xuân kéo Lâm Thu Phượng, nói: “Thu Phượng, anh nhớ mình còn có chuyện quan trọng, chúng ta mau đi thôi, quay về thành phố Cô thôi, mau!”
Lâm Thu Phượng khó hiểu nói: “Anh làm cái gì vậy Minh Xuân, lúc nãy là anh ép em phải đứng về phía Lâm Lai Phong, em có thể hiểu được, anh chỉ muốn sống sót. Nhưng bây giờ Lâm Lai Phong cũng tiêu tùng rồi, Viên Quốc Thành cũng chết, là Dục Thần đến cứu chúng ta, sao anh còn muốn đi?”
“Nó cứu mọi người?”, Thẩm Minh Xuân cười lạnh nói: “Em vẫn chưa hiểu hả? Nhà họ Lâm tiêu tùng rồi! Nó cứu mọi người nhưng lại giết chết Viên Quốc Thành! Liệu nhà họ Viên có bỏ qua cho nó không? Có bỏ qua cho nhà họ Lâm không? Viên Quốc Thành là con ruột của Viên Thọ Sơn, em trai ruột của Viên Nãi Minh, ông ta chết rồi thì nhà họ Viên chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình. Một khi nhà họ Viên với nhà họ Lâm khai chiến, em nghĩ nhà họ Lâm bây giờ có thể chịu được bao nhiêu ngày?”
Lâm Thu Phượng im lặng.
Bà ta biết chồng mình nói đúng, nhà họ Viên nổi giận, nhà họ Lâm sẽ rước tai họa ngập đầu.
“Đi thôi”, Thẩm Minh Xuân thúc giục.
“Không”, Lâm Thu Phượng lắc đầu: “Gia đình thành ra như thế, em không thể đi được, anh đi đi”.
Thẩm Minh Xuân không hề do dự xoay người, rời khỏi sân nhà họ Lâm.
Mãi đến khi bóng lưng ông ta biến mất ngoài cổng sơn trang Bắc Khê, vẫn không hề quay đầu nhìn lại lấy một lần.
Lâm Thu Phượng lẳng lặng chảy nước mắt, hít một hơi thật sâu, xoay người, cùng gia đình giải quyết tàn cục trước mắt.
Đối với sự rời đi của Thẩm Minh Xuân, Lý Dục Thần không hề quan tâm, cũng không có thời gian quan tâm.
Bây giờ anh cần phải cứu người, hơn nữa thời gian cũng khá là gấp gáp.
Lâm Vân bị thương cực kỳ nặng, phải chữa trị ngay lập tức.
Mà mấy tiếng sau, độc trong người Lâm Mộng Đình cũng sẽ có tác dụng.
Lý Dục Thần dùng pháp lực cố định vị trí xương cốt trong người Lâm Vân, ôm cậu ta vào trong biệt thự.
Còn bên ngoài, người nhà họ Lâm bận thành một đoàn nhưng anh không rảnh bận tâm.
Bác sĩ riêng của nhà họ Lâm giúp anh lấy những dụng cụ y khoa cùng thuốc thường dùng tới.
Một giờ sau, những tổn thương kinh mạch trong người Lâm Vân đã được chữa trị, xương cốt cũng trở lại vị trí cũ.
Nhưng dù sao cũng không phải là gãy xương bình thường, muốn lành hẳn thì cần một khoảng thời gian nhất định.
Lý Dục Thần lại dày cho cậu ta một số công pháp có thể luyện tập trên giường, vừa luyện công vừa chữa trị cho bản thân.
Sau đó kê một toa thuốc cho người nhà họ Lâm đi bốc.
Làm xong hết, Lý Dục Thần nhìn đồng hồ.
Còn khoảng ba, bốn tiếng nữa là độc trong người Lâm Mộng Đình phát huy tác dụng.
Thuốc giải, chỉ có tổng bộ Thiên Nhẫn Tông ở Đông Doanh mới đó.
Tất nhiên, Lý Dục Thần cũng có thể điều chế ra thuốc giải, nhưng tiếc là không có nguyên liệu.
Anh viết tên vài vị thuốc, đưa cho bác sĩ riêng của nhà họ Lâm và Lâm Thu Thanh xem.
Xem xong họ đều lắc đầu.