Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1371: Mày muốn thứ này sao?



Giáp của kỵ sĩ rất khó phá, lại bị cả hai vây công, bà ấy không kịp sử dụng thuật đóng băng phá giáp.

Thấy Lý Dục Thần đã chém chết Philus, bà ấy hét lớn:

“Thằng nhóc thối, còn đứng đực ra đó làm gì? Mau lại đây giúp một tay, hai thằng to xác này lão thái bà không xử nổi đâu!"

Thế nhưng, Lý Dục Thần vẫn đứng im không nhúc nhích.

Philus đã chết, nhưng cây thánh giá ấy vẫn còn. Nó đang lơ lửng ngay trước mặt anh, cách không xa.

Thánh giá ngưng tụ lại ánh sáng, trong ánh sáng ấy, có thể thấp thoáng thấy đôi cánh đỏ rực đang cháy.

"Whatthefuck!"

Ân lão thái tất nhiên cũng nhìn thấy, vô cùng kinh ngạc, chỉ hơi mất tập trung, suýt nữa đã bị kiếm Thập Tự của kỵ sĩ chém trúng.

Lý Dục Thần chăm chú nhìn vào ánh sáng của thánh giá.

Anh cảm nhận được một sức mạnh vô cùng mạnh mẽ đang hội tụ trong ánh sáng đó.

Sức mạnh này khiến người khác cảm thấy kinh khủng.

Kể từ khi xuống núi, ngoài thiên kiếp, Lý Dục Thần chưa từng cảm thấy sợ hãi điều gì, ngay cả khi chiến đấu với thần rắn Na Già, dù sức mạnh có chênh lệch, cũng không đến mức cảm thấy sợ hãi.

'Không thể để nó ra ngoài!'

Đây là suy nghĩ duy nhất của anh vào lúc này.

Anh giơ kiếm lên, chém xéo vào thánh giá.

Kiếm khí đen chém rách ánh sáng trắng.

Nhưng ánh sáng trắng không tan biến, ngược lại, nó còn sáng hơn một chút so với trước.

Đôi cánh hư ảo trong ánh sáng ấy, bây giờ đã trở thành bốn chiếc, giống như có thêm một lớp bóng mờ.

Sức mạnh đang sợ ay cang luc cang rõ ret, nỗi sợ hai trong lòng Lý Dục Thần cũng càng lúc càng mạnh mẽ.

Anh hít một hơi thật sâu, nắm chặt kiếm Huyền Minh, tập trung toàn bộ lực lượng, lại một lần nữa vung kiếm.

Kiếm khí cắt nát ánh sáng, chẻ đôi thánh giá.

Hai tiếng "choang choang" vang lên, thánh giá bị chẻ đôi rơi xuống đất.

Bốn chiếc cánh ấy trong ánh sáng mờ ảo dần dần biến mất, giống như ngọn lửa tắt dần.

Thế nhưng, chỉ trong chốc lát, ánh sáng lại xuất hiện trong không gian.

Trong ánh sáng chói lóa, sáu chiếc cánh đang cháy rực xuất hiện.

Những đoi canh ở tren đau ho nhanh chong phình to, con gio nong cuồn cuộn trào dâng theo từng nhịp vỗ của cánh.

Sức mạnh này, dường như có thể hủy diệt cả trời đất.

"Oh, mygod!" Joyce mở to mắt, vô cùng kinh ngạc nhìn vào đôi cánh đang che khuất cả bầu trời, "Thiên sứ sáu cánh! Là cánh Quang Minh! Là Lucifer! Là thần linh đã giáng thế!"

Đột nhiên, anh ta quỳ xuống, nằm rạp xuống đất, bắt đầu cầu nguyện.

"Thần linh! Xin tha thứ cho tôi! Tôi đã sai! Toi lỗi của tôi là không thể tha thứ! ... "

Áp lực từ bầu trời khiến trận chiến giữa Ân lão thái và hai kỵ sĩ cũng ngừng lại.

Hai kỵ sĩ Hoàng Kim quỳ một gối, tôn kính đôi cánh trên bầu trời.

Đột nhiên, anh hiểu ra, thứ này không phải là do đại giám mục Philus triệu hồi.

"Mày muốn thứ này sao?"

Lý Dục Thần lấy chiếc hộp chứa Hắc Hỏa ra, đặt trong lòng bàn tay.

Anh thầm mắng Joyce trong lòng, "Rốt cuộc thẳng nhóc cậu đã trộm đồ vật ghê gớm gì vậy hả?"


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv