Kiếm Thập Tự bùng cháy, nở rộ ánh sáng của Thần, khiến mọi bóng tối trở nên vô hình.
Khi nó bị chém xuống, bóng đen kia biến mất.
Irene mỉm cười hài lòng.
Đây là hiệu quả mà cô ta mong muốn.
Mặc dù cô ta không biết bóng đen đó là ai, nhưng người có thể âm thầm đi vào ngôi nhà này và căn phòng bí mật nơi diễn ra nghi thức Thánh Quang thì chắc chắn phải có sức mạnh khủng khiếp.
Nhưng giờ đây, dưới ánh sáng của Thần, tất cả thế lực bóng tối và bọn xấu xa sẽ không còn nơi nào để ẩn náu.
Chết hết đi!
Irene hét lên trong lòng.
Nhưng sau đó, không gian tràn ngập ánh sáng đột nhiên nứt ra, xuất hiện một kẽ hở đen kinh người.
Irene há hốc miệng kinh ngạc, tiếng hát nhẹ nhàng của cô ta đột ngột dừng
lại.
Bóng tối này đến từ đâu?
Nhưng có một cảnh tượng xảy ra khiến cô ta càng sốc hơn.
Cô ta phát hiện ra rằng bóng tối không phải là một vết nứt trong ánh sáng mà là một luồng ánh sáng đen đang nuốt chửng ánh sáng.
Sau đó, ánh sáng đen đột nhiên lan rộng.
Trước mắt cô ta hiện lên một màu đen, ánh sáng đột nhiên vụt tắt, toàn bộ không gian chìm vào bóng tối.
"Ôi trời ơi! Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Irene kêu lên.
Khi ánh sáng đen biến mất, căn phòng trở lại bình thường.
Những chiec đen chum tren tran nha đa tat, chỉ con nhung ngon nen thắp sáng cho nghi thức trên bốn bức tường vẫn còn cháy.
Cô ta nhìn thấy hai người đàn ông đang đứng trong phòng.
Một người là kỵ sĩ vừa được rửa tội. Anh ta khỏa thân có một đường từ ngực đến bụng dưới mà cô ta vừa khâu cho anh ta.
Kiếm Quang Minh trong tay anh ta đã biến mất nhưng anh ta vẫn giữ nguyên tư thế cầm kiếm.
Đối diện anh ta là một chàng trai trẻ có khuôn mặt phương Đông.
Irene thực sự không coi trọng người phương Đông lắm, đặc biệt là đàn ông phương Đông. Cô ta cho rằng họ quá yếu đuối, nhưng người trước mặt rõ ràng không hề vạm vỡ mà lại mang đến cho người ta một cảm giác rất mạnh mẽ.
Hai người đối mặt nhau, cứ đối mặt nhau như kẻ thu trên chiến trường, lại như những người bạn cũ gặp lại sau nhiều năm xa cách.
"Dũng sĩ của tôi!"
Irene hét lên, giọng sắc bén, trái ngược hoàn toàn với vẻ dịu dàng điềm tĩnh vừa rồi.
"Đừng bỏ cuộc! Chỉ cần anh không từ bỏ Thần, Thần sẽ không ruồng bỏ anh! Dù anh không có kiếm Quang Minh trong tay, anh vẫn có thể dùng danh nghĩa của Thần để thực hiện việc hành xử! Bởi vì anh là người hầu của Thần, là người bảo vệ của giáo hội Quang Minh Thần Thánh.
"Tấn công kẻ thù của anh đi! Dùng danh nghĩa của Thần!"
Cơ thể của Trần Văn Học bắt đầu run rẩy, trong mắt lại nhen nhóm lửa.
Lý Dục Thần cau may nhìn sâu vao Trần Văn Học.
Một loại thần chú bí mật nào đó đã được áp dụng lên cơ thể và linh hồn của Trần Văn Học, nó rất rắc rối, vô cùng rắc rối!
Nếu chỉ là một vết thương khi chiến đấu hoặc một hình phạt khắc nghiệt, chỉ cần còn sống thì luôn có cách cứu chữa.
Nhưng bây giờ thân thể của anh ta đã hoàn toàn được rửa sạch, nội tạng cũng đã được lấy ra, đồng nghĩa với việc tất cả các bộ phận đều đã được thiết lập lại.
Điều này có nghĩa là kinh mạch trong cơ thể anh ta không còn tồn tại, bây giờ anh ta còn sống, nhưng cấu trúc cơ thể của anh ta hoàn toàn khác với người thường.
Nói trắng ra, từ góc độ sinh học, anh ta đã là một loài khác.
Giống như những con yêu quái biển được phát hiện trên đảo Cửu Long, chúng cũng bị Thái Dương Thánh Giáo thực hiện lễ rửa tội và hạ thần chú.
Trần Văn Học cầm "kiếm" nhìn Lý Dục Thần bằng ánh mắt phán xét chính nghĩa.
Năng lượng trong cơ thể anh ta lại bắt đầu bùng nổ.
Anh ta chém xuống một nhát kiếm.
Trong tay anh ta không có kiếm, nhưng lại có kiếm ý cường đại.