"Không có bằng chứng thì là giả mạo!" Ông Trọng giơ kiếm trong tay lên: 'Mạo xưng hoàng tộc, xông vào cấm địa, giết!"
"Giết!" Mười vạn âm binh hô lên theo lão ta, âm thanh rung trời chuyển đất.
Nếu không phải là võ giả Tông Sư trở lên hoặc có tu hành, chỉ một tiếng "Giết" này thôi cũng đủ khiến người ta kinh sợ vỡ mật, hồn phi phách tán tại chỗ.
"Khoan đất" Châu Khiếu Uyên hét lớn một tiếng.
Đột nhiên ông ta rút kiếm trong tay ra, tay trái quệt lên lưỡi kiếm, một vệt máu dài chảy dọc theo thân kiếm xuống, tụ lại thành giọt máu ở mũi kiếm.
Châu Khiếu Uyên lắc cổ tay, giọt máu trên mũi kiếm bắn ra, thẳng đến vệ chỉ huy sứ Hiếu Lăng Ông Trọng.
Ông Trọng đưa tay ra, giọt máu rơi vào lòng bàn tay lão ta.
Lão ta nhìn giọt máu trong lòng bàn tay tan ra, ngẩn ra một lúc, đột nhiên lật người xuống ngựa, quỳ một gối xuống đất, nói: "Vệ chỉ huy sứ Hiếu Lăng Ông Trọng, bái kiến điện hại"
Tiếp theo, vị tướng quân trên con ngựa kia cũng nhảy xuống ngựa, quỳ một gối xuống đất nhưng tiếng nói của gã đã bị tiếng nói của đám âm binh quỳ rạp xuống đất phía sau át mất.
"Bái kiến điện hại"
Lý Dục Thần thở phào nhẹ nhõm, xem ra coi như đã qua được cửa ải này.
May mà có Châu Khiếu Uyên ở đây, nếu không có mười vạn âm binh này cản đường, muốn xông qua quả thực không dễ dàng.
Châu Khiếu Uyên hiển nhiên cũng có chút căng thẳng. Đã rất lâu rồi ông ta không căng thẳng như vậy, sống hơn một trăm tuổi, cái gì
cũng đã nhạt nhếo, không ngờ đến lúc người chôn nửa đất mà còn có thể gặp nh cảnh kích động như vậy.
Ông ta giơ tay lên, tựa như Hồng Vũ tái thế, trong giọng nói vô thức mang theo uy nghiêm của hoàng gia: "Đứng lên đi."
Ông Trọng đứng đầu đám âm binh âm tướng đều đứng dậy rồi lại xếp thành hàng.
"Chỉ huy Ông, ngươi suất bộ thủ vệ, trách nhiệm trọng đại, vất vả rồi."
"Điện hạ yên tâm, thủ vệ hoàng lăng, Ông Trọng muôn lần chết cũng không chối từ!"
"Được, ngươi lui xuống đi, ta muốn vào trong xem thử." "Vâng”
Ông Trọng cúi người với Châu Khiếu Uyên, lùi lại mấy bước, sau đó lật người lên ngựa, vung bảo kiếm, quay đầu ngựa, chạy vào trong cổng vòm.
Thiên quân vạn mã lập tức biến mất sau bức tường đỏ ngói vàng, chỉ còn lại một cánh cổng hình vòm, phía sau là thế giới sâu thẳm chưa biết.
"Dục Thần, vào được không?" Châu Khiếu Uyên hỏi.
Lý Dục Thần gật đầu: "Vào đi."
Anh bèn đi trước vào cổng.
Vừa vào cửa đã cảm thấy trời đất quay cuồng, cả thế giới đột nhiên thay đổi.
Còn đâu Chung Sơn, còn đâu Hiếu Lăng, còn đâu hồ Huyền Vũ, chỉ thấy mênh mông mờ mịt, khắp nơi đều là dãy núi nhấp nhô như rồng khổng lồ nằm phục.
Dòng sông lớn mênh mông, quanh co uốn khúc giữa núi non như rắn thiêng quấn quanh.
Lý Dục Thần xoay la bàn, trước mắt chợt xuất hiện một con đường bậc thang hẹp, con đường này một đường hướng xuống nhưng trên không có đỉnh, hai bên
không có che chăn, tựa như treo lơ lửng giữa hư không.
Theo sự xoay chuyển của la bàn, bậc thang hướng về các hướng khác nhau kéo dài biến đổi, cũng không biết đi bao lâu, cuối cùng cũng đến mặt đất.
Mà dưới chân con bí hí này lại chất đầy vàng ròng sáng chói. "Quả nhiên là nơi Sở Vương chôn vàng!"
Mọi người đi vòng quanh con bí hí, ánh mắt bị đống vàng như núi nhỏ này thu hút.
Đợi đến khi đi ra phía sau, mới thấy trên bia đá khắc hai hàng chữ cổ gồm mười sáu chữ:
"Long mạch hướng đông, gặp biển không về, chôn vàng đứt mạch, giữ rồng với Sở.