Hai ông già nhìn nhau, cười ha ha.
Châu Khiếu Uyên nói: "Được rồi, nói đến đây là được rồi, đến lúc để nhân vật chính ra sân rồi.”
Nói xong, ông ta quay người nhìn về phía sau bục chủ tịch.
Lý Dục Thần từ từ bước tới, đi lên bục chủ tịch.
Anh đứng giữa, toàn bộ sân thể dục lập tức lặng phất như tờ.
Hầu hết mọi người đều đã nghe qua tên Lý Dục Thần, cũng biết anh rất trẻ nhưng không ngờ lại trẻ như vậy.
Mọi người thường nghĩ rằng anh ngoài ba mươi tuổi, dù sao cũng là Tông Sư, dù có tài giỏi đến đâu thì cũng có giới hạn.
Nhưng khuôn mặt trẻ trung này, kết hợp với câu chuyện về nhà họ Lý mà Châu Khiếu Uyên vừa kể, cuối cùng mọi người cũng tin rằng, anh chàng này thực sự mới ngoài hai mươi thôi.
Mà khi họ nhận ra, anh chàng miệng còn hôi sữa này có thể trở thành minh chủ của liên minh võ đạo Hoa Hạ, ít nhiều trong lòng họ có chút không bằng lòng, không cam tâm và khinh thường.
Ông Châu, ông muốn diệt Ma giáo, trừ gian diệt ác, công đức vô lượng. Nhưng chuyện này không liên quan đến việc thành lập liên minh võ đạo. Ông và Lý Dục Thần có quan hệ riêng nhưng không thể để cậu ta làm minh chủ được! Cậu ta mới bao nhiêu tuổi thôi? Muốn làm minh chủ võ lâm thì ít nhất cũng phải khiến mọi người đều phục chứ!"
"Đúng vậy, võ công thế nào thì chưa nói, nhân phẩm đã không đạt yêu cầu. Giết người như ngóe, diệt cả nhà người ta, một người như vậy thì làm sao có thể làm minh chủ?"
Châu Khiếu Uyên đứng trên bục, lắng nghe những lời bàn tán bên dưới, gật đầu nói: "Oác vị nói không sai, muốn làm minh chủ đúng thật phải khiến mọi người phục. Tôi và ông Tiêu chỉ đề cử thôi, các vị có thể phản đối. Vẽ võ công, các vị có thể lên thử, chỉ cần có người thắng được cậu ta, các vị đề cử người khác thì chúng tôi tuyệt đối không nói hai lời.”
“Còn về nhân phẩm, tôi phải làm rõ một số chuyện, có một số chuyện không thể nghe gió là mưa, cái gọi là nghe thì không bằng mắt thấy. Hoàng Phủ Hiền và Nghê Hoài Kỳ cướp bảo vật của người khác trước, chết không oan. Nghê Hoài Kỳ còn đứng vẽ phía nhà họ Phan ở thành phố Long, muốn giết chết Lý Dục Thần. Nhà họ Phan còn phái thuật sĩ đến thành phố Hoà để lấy mạng người, lại còn giam giữ trái phép bạn bè và anh em của Lý Dục Thần, đối xứ tàn tệ với họ, còn dùng cả hình phạt điểm thiên đăng khiến người người phẫn nộ. Cho nên có thể nói kết cục của nhà họ Phan là gieo gió gặt bão!”
Những người luyện võ khi nghe đến ba chữ "điểm thiên đăng'* cũng không khỏi rùng mình. Đây cũng là một hình phạt tàn khốc thời xưa, không ngờ bây giờ. vẫn có người dùng. Lời nói từ miệng Châu Khiếu Uyên nói ra, mọi người cũng không nghĩ ngờ là giả.
"Điểm thiên đăng: Những người phụ nữ bị hành hình sẽ bị lột sạch quần áo và quấn bằng một chiếc bao vải gai. Tiếp đó, họ sẽ bị ném vào trong một vạc đầu để dầu thấm vào chiếc bao. Sau đó, đợt tới đêm khuya, họ sẽ bị trói ngược lên một chiếc cây cao được dựng sẵn ở pháp trường. Những tên đao phủ sẽ đốt phạm nhân bằng cách châm lửa vào chân để lửa cháy đần xuống đầu.
Có người nói ngay: "Được, cho dù nhà họ Phan tự chuốc lấy thì nhà họ Liễu ở thành phố Dũng thì sao?
Nhà họ Liễu là gia tộc võ đạo, mọi người đều là người trong võ lâm, chúng ta rất rõ về tình hình của nhà họ Liễu. Trước đây tại đại hội võ lâm ở Tiền Đường, Lý Dục Thần đã dùng kiếm chém chết ninja Đông Doanh, có thể coi là đã giành lại thể diện cho những người rong võ lâm chúng ta, mọi người cũng đều công nhận cậu ta là Tông Sư số một Nam Giang, chỉ vì một người phụ nữ dan díu với Liễu Kim Sinh mà đến thành phố Dũng diệt cả nhà họ Liễu, một người như vậy thì làm sao có thể xứng đáng làm minh chứ?"
Châu Khiếu Uyên cau mày, hỏi: "Anh tận mất nhìn thấy nhà họ Liễu bị diệt môn sao?”
"Hừ, cả giới võ lâm Nam Giang đều biết chuyện này mà. Ngày nhà họ Liễu bị diệt môn, Lý Dục Thần đang ở thành phố Dũng, còn có người phụ nữ đó, bây giờ là bà chủ của quán Giang Hồ ở thành phố Hoà!' Người đó nói.
Châu Khiếu Uyên quay sang Lý Dục Thần hỏi: "Dục Thần, Liễu Kim Sinh là do cậu giết à?”
Lý Dục Thần gật đầu nói:" Đúng vậy, Liễu Kim Sinh là do tôi giết.”
Dưới khán đài xôn xao.
"Xì, ai tin chứ!”
Những người bên dưới có chút kích động, dường như muốn đòi công lý cho Liễu Kim Sinh đã chết.
"A Di Đà Phật! Tôi có thể chứng minh."
Một tiếng niệm Phật vang lên, trong đám đông có hai hoà thương một già một trẻ đi ra.