Khi mọi người nhắc đến Hoàng Phủ Hiền, Lý Dục Thần liếc nhìn Hoàng Phủ Ngạn nhưng thấy mặt ông ta vẫn không đổi sắc, dường như không quan tâm đến Hoàng Phủ Hiền lắm.
Nhưng khi nhắc đến thanh bảo kiếm phát ra ánh sáng đen, lông mày Hoàng Phủ Ngạn hơi nhướng lên.
Ăn gần xong rồi, Lý Dục Thần định trả tiền rồi đi thì bỗng nghe thấy có người trong tiệm nói:
"Các người thật sự cho rằng nhiều tông sư đến trấn Châu Môn như vậy là vì tên Lý Dục Thần sao?” "Không phải vì Lý Dục Thần thì chẳng lẽ vì ông à?"
Có người chế nhạo.
Người đó cười lạnh một tiếng: "Ông Châu là Bắc Đầu Võ Lâm thì đúng nhưng cũng chưa đến mức ra lệnh một tiếng là có thể tập hợp được tất cả các tông sư thiên hạ. Hơn nữa các người có thể không biết, lần này không chỉ có tông sư mà còn có rất nhiều gia tộc cổ võ xuất hiện."
Ừ,tin tức này là đúng, không chỉ có gia tộc cổ võ, mà còn có một số ẩn sĩ Huyền môn xuất hiện. Nghe nói.." Một người khác nói một cách bí ẩn: "Là vì một bí cảnh mở ra ở Kim Lăng!"
"Bí cảnh?"
"Ha ha, không cần phải bí ẩn như vậy, nói ra cũng chẳng sao, chính là hồ Huyền Vũ, dù sao cũng không đến lượt chúng ta đâu." Người nói trước đó nói.
"Hồ Huyền Vũ ư? Có gì đâu, ngày nào cũng đông nghịt người, ai cũng có thể đến.”
"Xì, nếu để cho các người nhìn thấy thì còn gọi là bí cảnh sao?"
"Nếu vậy thì họ nên đến hồ Huyền Vũ chứ đến trấn Châu Môn làm gì?
"Các người không biết rồi, nhà họ Chu là gia tộc số một ở Kim Lăng, phần lớn các ngành công nghiệp ở Chung Sơn và hồ Huyền Vũ đều là của nhà họ Chu, đường vào bí cảnh Huyền Vũ chắc chẵn năm trong tay nhà họ Chu, có lẽ chỉ có ông cụ Chu mới biết.”
...
Nghe xong những tin tức này, cuối cùng Lý Dục Thần cũng hiểu ra, tại sao khi vào trấn Châu Môn lại gặp nhiều người tu hành như vậy, hóa ra là hồ Huyền Vũ đã mở ra bí cảnh.
Lâm Mộng Đình cười nói: "Xem ra mặt mũi của anh vẫn chưa đủ lớn, không phải bọn họ đến vì anh đâu.”
Lý Dục Thần thì không sao cả, như vậy cũng tốt, có kiếm Huyền Minh cộng với sức hấp dẫn của bí cảnh Huyền Vũ, hy vọng có thể dụ Đồng Hạo ra.
Lúc này, hai vị hòa thượng cũng đã ăn gần xong,
Vị hòa thượng già bảo nhân viên phục vụ gói phần vịt muối còn lại.
Lý Dục Thần trả tiền rồi cùng đứng dậy rời đi.
"Nên xưng hô với đại sư thế nào?" Lý Dục Thần hỏi.
"Bần tăng Hải Không, đây là đồ đệ của tôi Bình Ba." Vị hòa thượng xưng pháp hiệu rồi hỏi:"Thí chủ xưng hô thế nào?"
"Tôi tên là Lý Dục Thần.”
Ba chữ này vừa thốt ra, cả quán ăn lập tức im lặng.
Tất cả mọi ánh mắt đều đồng loạt nhìn vẽ phía bọn họ.
Lý Dục Thần nói: 'Vậy thì đợi ngày có duyên vậy.”
Hải Không lắc đầu, niệm một câu A Di Đà Phật rồi chào tạm biệt Lý Dục Thần, sau đó ông ta dẫn theo Bình Ba rời đi.
Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình đi trên phố lớn thì bỗng nghe thấy có người phía sau nói: "Đứng lại! Cậu là Lý Dục Thần thật sao?"
Bọn họ quay đầu lại nhìn, đúng là hai ông cháu Hoàng Phủ Hi.