Nghe nói gia tộc Hoàng Phủ ở Dự Châu còn là gia tộc cổ võ, từ trước đến nay rất khiêm tốn, có lời đồn rằng trong gia tộc của bọn họ ẩn giấu những cao thủ không ai sánh bằng.
Không ngờ gia giáo lại như vậy.
Thậm chí Lâm Mộng Đình không muốn nhìn Hoàng Phủ Hi thêm một lần nào nữa, đầu ngón tay gõ nhẹ vào mép bát mì hai lăn.
Hoàng Phủ Hi đột nhiên kêu lên một tiếng rồi ôm ngực với vẻ mặt đau đớn vô cùng, trán đổ đầy mồ hôi hột.
Lão già vội vàng đỡ anh ta hỏi: " Tiểu Hi, con làm sao vậy?”
Hoàng Phủ Hi chỉ cảm thấy tìm mình như bị một cái búa lớn đập hai cái, đau đến không nói nên lời.
Lão già nhìn Lâm Mộng Đình và Lý Dục Thần bên cạnh, trong lòng nghỉ ngờ nên chấp tay với họ rồi nói:
"Kẻ hèn là Hoàng Phủ Ngạn, nhị đương gia của gia tộc Hoàng Phủ. Không biết hai vị xưng hô thế nào, là người trên đạo nào? Nếu cháu trai tôi có đắc tội, mong các vị rộng lượng tha thứ, đừng chấp nhặt với trẻ con, kẻ hèn xin tạ lỗi ở đây."
"Đứa trẻ to xác như vậy sao?" Lâm Mộng Đình cười nhẹ, cô đứng dậy rồi nói với Lý Dục Thần: "Chúng ta ngồi sang bên kia đi”
Lý Dục Thần không có ý kiến gì.
Trong mắt anh, loại người như Hoàng Phủ Hi này đã là người chết rồi.
Nhưng anh nhớ ra hình như Hoàng Phủ Ngạn là nhánh ngoài của gia tộc Hoàng Phủ, không biết lần này gia tộc Hoàng Phủ đến trấn Chúc Môn có liên quan đến Hoàng Phủ Ngạn không?
Hoàng Phủ Hi là đồ đệ của Đồng Hạo, vậy thì Hoàng Phủ Ngạn và Đồng Hạo có quan hệ gì không?
Anh định cứ quan sát tình hình trước đã, dù sao thì hành động vừa rồi của Lâm Mộng Đình cũng đủ khiến Hoàng Phủ Hi sợ rồi
Nếu không cứu chữa, có lẽ bảy ngày sau anh ta sẽ suy tim mà chết, cho dù nhà họ Hoàng Phủ có linh đan diệu dược, công pháp tuyệt diệu cứu mạng anh ta thì sau này cũng có khả năng lớn sẽ trở thành phế nhân.
Hai người đứng dậy rồi ngồi vào bàn của hoà thượng kia.
Nhân viên phục vụ thấy bọn họ giúp giải quyết vấn đề khó khăn, lại có vẻ dễ gần nên trở nên nhiệt tình, anh ta vừa giúp họ bưng bát mì vừa lau bàn.
Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình ngồi xuống.
Đôi mắt của tiểu hòa thượng vẫn đảo quanh trên mặt Lâm Mộng Đình nhưng ánh mắt rất đơn thuần, chính là sự ngưỡng mộ thuần khiết của thiếu niên khi nhìn thấy những điều tốt đẹp.
Nhưng lão hòa thượng lại hít mũi, không ngừng ngửi.
"Ôi chao, đã nghe nói mì bì Kim Lắng ngon từ lâu rồi , đúng là thơm quá!"
Thấy không ai để ý đến mình, cuối cùng ông ta không nhịn được nói: "Thí chủ, tôi thấy cậu rất quen!"
Lý Dục Thần cười nói: "Đại sư không tu hành ở chùa Bửu Đà, sao lại đến Kim Lăng?”
Lão hòa thượng nói: "Ôi chao, quả nhiên là cậu! Công tử thật có phúc, bên cạnh lúc nào cũng có người đẹp bầu bạn, mà mỗi người lại khác nhau, mỗi người đều tuyệt sắc."
Lâm Mông Đình mở to mắt, tò mò nhìn lão hòa thượng và Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần nhếch miệng, nhỏ giọng nói với Lâm Mộng Đình: "Chị Mai”
Lâm Mộng Đình "ồ" lên một tiếng nhưng không nói gì.
"Bình Ba, con biết điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời là gì không?” Lão hòa thượng hỏi.
Bình Ba nhớ đến hai câu khác nên trả lời: "Đêm. động phòng hoa chúc.
Lời cậu chưa dứt thì lão hòa thượng đã cốc một cái vào đầu trọc của cậu.
“Chỉ biết nghĩ bậy thôi!”
"Vậy là gì vậy, sư phụ?" "Tuyệt vời hơn cả tha hương gặp cố nhân...” Lão hòa thượng cười híp mắt nói: "Tất nhiên là cố nhân gặp ở tha hương, sau đó mời chúng ta ăn một bát mì bì rồi"