Mã Sơn và Tra Na Lệ biết được tin này đều rất vui mừng.
Đặc biệt là Tra Na Lệ, từ nhỏ đã sống ở Nam Dương, nếu thực sự trở về thì còn chưa thích ứng được. Huống hồ sư phụ đã trao lệnh thần nữ cho cô ta rồi, nếu sư phụ không trở về, sớm muộn gì cô ta cũng phải tiếp quản Huyền Hàng Môn.
Mã Sơn có chút không nỡ rời khỏi thành phố Hòa nhưng được ở bên Tra Na Lệ, anh ta cũng chẳng còn lưu luyến gì nữa.
Huống hồ việc làm ăn ở Nam Dương rất quan
trọng đối với sự phục hưng của nhà họ Lý, bên đó rất cần một người đáng tin cậy, Mã Sơn là người thích hợp nhất.
Anh ta đã tham gia toàn bộ quá trình cờ bạc xa hoa ở Hào Giang, cũng đã gây dựng được uy tín ở Hào Giang và Hương Giang, thậm chí nhiều người còn cho rằng Lý Dục Thần vì có cao thủ như anh ta bên cạnh nên mới không sợ gì cả.
Ông trùm cờ bạc Hà Gia Xương và ông trùm Hồng Môn Nguyễn Hướng Đông đều có ấn tượng rất tốt về anh ta, cộng thêm có Tra Na Lệ là người vợ hiền, anh ta đến Nam Dương chắc chắn sẽ như rồng gặp nước.
Nếu như trước đây, Lý Dục Thần chắc chẩn sẽ không yên tâm nhưng Mã Sơn bây giờ đã có Cửu Âm Chúc Long dung nhập vào cơ thể, cho nên thể xác và hồn phách đều mạnh hơn người thường.
Hơn nữa có Tra Na Lệ, tức là có thể sử dụng cả nhà họ Tra ở Nam Dương và toàn bộ Huyền Hàng Môn, đến Nam Dương phát triển với điều kiện như vậy thì ngay cả Lý Dục Thần đích thân đi cũng chưa chắc đã làm tốt hơn anh ta.
Điều duy nhất khiến Mã Sơn không nỡ rời xa chính là Đinh Hương.
Ba người bọn họ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, tình cảm như anh em ruột nhưng dù sao Lý Dục Thần cũng đã biến mất mười ba năm, còn Mã Sơn và Đinh Hương thực sự nương tựa vào nhau như anh em ruột thịt vậy.
“Dục Thần, sau này nhờ em chăm sóc Đinh Hương” Mã Sơn có chút buồn bã nói: "Anh biết em có bản lĩnh, nói những lời này thực ra đều là vô nghĩa. Nhưng chúng ta chỉ có một đứa em gái này, dù em có bận rộn đến mấy, có nhiều việc đến mấy, cũng phải thường xuyên đến thăm nó, chăm sóc nó cho tốt nhé!”
Lý Dục Thần nghiêm túc gật đầu: "Anh Mã Sơn, anh yên tâm đi, ngay cả khi mất mạng, em cũng sẽ bảo vệ Đinh Hương”
Lâm Mộng Đình cười nói: "Hai người làm gì vậy làm như sinh ly tử biệt vậy, anh Mã Sơn, anh chỉ đến Nam Dương thôi mà, đi máy bay nửa ngày là về đến nơi rồi.”
Mã Sơn cười ha ha: "Anh vẫn là chiếu mới chưa từng trải mà, ha ha ha!”
Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình bỏ tiền mua một căn biệt thự ở thành phố Hoà làm nhà tân hôn cho Mã Sơn.
Hà Gia Xương cử người từ Hào Giang đến Hải Thành, đưa cho nhà họ Tra hai tỷ, nói là tiền sính lễ đón dâu cho con nuôi Mã Sơn.
Nhà họ Tra thì lấy một mảnh đất ở Nam Dương, cộng thêm một chiếc du thuyền lái đến Hào Giang, coi như là của hồi môn của Tra Na Lệ.
Những thứ này cuối cùng tất nhiên đều rơi vào túi Mã Sơn và Tra Na Lệ.
Theo phong tục của người thành phố Hoà, hai bên phải đến Thiên Tinh Quan để cầu một quẻ nhân duyên, xem ngày tháng năm sinh có hợp nhau không.
Tất nhiên đây chỉ là hình thức, ai dám nói ngày tháng năm sinh của hai người này không hợp?
Trương Đạo Viễn của Thiên Tinh Quan đương nhiên không dám.
Đừng nói đến Trương Đạo Viễn, ngay cả đến Long Hổ Sơn tìm Trương Thiên Sư cũng không dám nói như vậy.
Đây chính là anh em của tiên sứ Thiên Đô.
Việc cầu quẻ này đương nhiên không phải do người trong cuộc đi, mà là do người nhà của hai bên tự đi.
Người nhà của Mã Sơn, tất nhiên là Lý Dục Thần và Đinh Hương đại diện.
Khi họ đến Thiên Tinh Quan, Trương Đạo Viễn đang dựng giá ba chân cho cây đại thụ mới trồng trong sân.
"Đạo trưởng Trương, ông đang làm gì vậy?
"Vâng, công tử Lý." Trương Đạo Viễn đổi cách xưng hô, nghênh đón Lý Dục Thần vào trong, đối diện với sân nhà ngói mới xây, ông ta không khỏi đắc ý nói “Thiên Tinh Quan mới xây, chưa đầy nửa tháng đã hoàn thành. Theo lệnh của cậu, từng viên gạch từng viên ngói ở đây đều do chính tay tôi dựng lên, từng cây hoa từng ngọn cỏ đều do chính tay tôi di chuyển. Mời công tử Lý nghiệm thu chỉ điểm."
Lý Dục Thần đã sớm chú ý đến, Thiên Tinh Quan mới xây này có diện tích lớn hơn trước, đặc biệt là cách bố trí, dẫn Thanh Long, vượt Bạch Hổ, khí thế phi phàm, cây cối trồng trước sau nhà tạo thành trận pháp bảo vệ.
“Không tệ, không tệ! Đạo trưởng Trương, tu vi của ông tiến triển rất nhiều rồi Lý Dục Thần khen ngợi.