Cảnh sát và quân đội tiến lên còng tay Thần Trung Húc ra sau lưng rồi còng lại
"Ối, quận trưởng đại nhân! Quận trưởng đại nhân!
Không liên quan đến tôi mà!" Thần Trung Húc cầu xin.
"Aiss chết tiệt!" Thôi Chinh Tú mắng lớn hơn: “Thắng gà mờ nhà ông không biết Kim Hỷ Dân là em vợ tôi à? Nó chết rồi, tôi phải trả lời với vợ tôi thế nào? Aiss chết tiệt Tiêu đời rồi
Ông ta càng mắng càng tức, muốn đánh Thần Trung Húc, nhất thời không tìm thấy thứ gì nên thuận tay lấy điện thoại Arirang của mình đập liên tiếp vào. đầu Thần Trung Húc.
Đầu Thần Trung Húc toàn là máu, nếu không phải đúng lúc điện thoại của Thôi Chinh Tú reo lên thì không biết chừng đầu ông ta sẽ vỡ toác ra mất.
Thôi Chinh Tú tức giận nhìn màn hình điện thoại, màn hình đã vỡ, bị máu làm bẩn, không nhìn rõ số điện thoại gọi đến. Ông ta nghe máy, điện thoại đã kết nối nhưng không nghe thấy tiếng gì
"Aiss chết tiệt"
Thôi Chinh Tú đập mạnh điện thoại xuống đất.
Ông ta quay người lại nhìn gia đình Ba Ô đã bị khống chế, hung dữ hỏi: “Ai làm? Ai giết chết em vợ tao?"
Ba Ô nói: "Quận trưởng đại nhân, không ai giết cậu ta cả, Kim Hỷ Dân bị chó của thị trưởng đại nhân cần chết mà!"
"Hả?"
Thôi Chinh Tú quay người nhìn mặt Thần Trung Húc đầy máu.
Thần Trung Húc sợ đến mặt mày xanh mét, máu vẫn chảy trông như quả dưa hấu bị bổ đôi.
“Quận trưởng đại nhân! Không phải, đừng nghe mấy tên dân đen nói bậy! Là bọn họ, bọn họ dùng tà thuật khống chế con chó của tôi!”
Thôi Chinh Tú xoa đầu, đầu óc đau như búa bổ,
"Giết! Giết hết cho tôi! Giết tại chỗ!" Ông ta đột nhiên gào lên.
Vài người lính đẩy gia định Ba Ô và Thần Trung Húc vào góc tường, sau đó đứng thành một hàng, giơ súng nhằm vào họ.
Đột nhiên, hư không lóe lên một luồng sáng, một người xuất hiện.
Gia đình Ba Ô mừng.
Ngay cả Thần Trung Húc khi nhìn thấy Lý Dục Thần cũng thấy rất thân thiết
Những người lính thấy đột nhiên có thêm một người thì thấy khó hiểu, không biết có nên nổ súng hay. không.
Quận trưởng Thôi Chinh Tú cũng hơi mơ hồ, người này từ đâu chui ra vậy?
"Mày là ai?”
"Tốt nhất là ông nên bảo thuộc hạ của ông hạ súng xuống đi."
Thôi Chinh Tú sửng sốt, ở địa bàn quận Tam Trì Uyên, đây là lần đầu tiên ông ta thấy người nói chuyện với mình như vậy.
"Nếu không thì sao?"
"Thì ông sẽ hối hận, hối hận cả đời đấy”
"Ha ha ha...."-Thôi Chinh Tú cười lớn: "Hối hận ư?! Ha ha ha, tao muốn xem mày làm thế nào để tao hối hận đấy? Bắn!"
Ông ta ra lệnh.
Những người lính lại giơ súng lên một lần nữa, ngay khi bọn họ chuẩn bị bóp cò thì trên bầu trời vang lên một tiếng nổ, một quả pháo hiệu bay lên không trung.
Thôi Chinh Tú vừa nhìn thấy màu sắc của quả pháo hiệu thì trong lòng đã thấy khó hiểu.
Đây là tín hiệu quân sự, có nghĩa là tất cả các đơn vị quân sự gần đó phải dừng mọi hành động ngay lập tức, chờ chỉ thị.
'Chuyện gì thế này? Ai đến vậy?"
Thôi Chinh Tú vẫy tay ra lệnh cho những người lính hạ súng xuống.
Không bao lâu sau, trên bầu trời truyền đến tiếng ù ù, hai chiếc trực thăng lao tới.
Máy bay hạ cánh trên bãi đất trống bên ngoài thôn.
"Gọi điện cho ông, sao ông lại cúp máy của tôi?" Lý Thừa Hi đi đến trước mặt Thôi Chinh Tú, tay cầm. điện thoại hỏi ông ta.
Thôi Chinh Tú ngạc nhiên nói: "Đạo Lệnh đại nhân, tôi không biết là ngài gọi, điện thoại của tôi hỏng rồi"
“Hỏng rồi?" Lý Thừa Hi nổi giận, căm điện thoại đập vào đầu Thôi Chinh Tú: "Aiss! Tôi làm điện thoại của ông hỏng à! Tôi làm điện thoại của ông hỏng à! Muốn tôi mất chức thì cứ nói thẳng! Cái thắng óc chó này!
Nhìn Đạo Lệnh đại nhân dùng điện thoại đập vào đầu quận trưởng đại nhân, không hiểu sao thị trưởng Thần Trung Húc lai thấy thích thú.