Ô Mộc Thiếp lật người, trực tiếp đè Lý Dục Thần xuống dưới người.
"Không!"
Lý Dục Thần phản kháng.
Anh biết Ô Mộc Thiếp muốn làm gì. Cô ta muốn hoàn toàn ngăn chặn lôi kiếp thay anh.
Nhưng anh vốn đã kiệt sức ở trong trận lũ lụt lôi kiếp đó, cơ thể đã rồng tuếch, mất hết sức lực từ lâu.
“Đừng nhúc nhích! Dục Thần!” Ô Mộc Thiếp đè Lý Dục Thần xuống rồi lớn tiếng nói: “Nghe tôi nói, bây giờ anh phải nghe tôi nói này! Những tia sấm sét này sẽ dẫn đến việc hủy diệt không gian, anh không ngăn cản được đâu! Nhưng tôi sẽ không đế anh chết! Khó khăn lầm anh mới có thế chuyến thế, tôi tuyệt đối sẽ không để anh chết!”
“Kể từ sau khi anh chết, Thánh giáo đã tan rã từ lâu, Minh Vương đi đến biển Trầm Quang, Lục Tây Phu ở núi Vô Cấu, nữ vu Nguyên Thủy ở đảo Linh Lung. Mỗi người bọn họ đều làm chủ một phương. Nhưng tôi biết trong số bọn họ có một kẻ phản bội."
“Anh có thể đi tìm Minh Phó, anh ta là một người trung thành với anh, nhất định anh ta sẽ biết kẻ đó là ai. Ngoài ra, trên thế giới này vẫn còn một kẻ thù lớn nhất nữa..."
Ô Mộc Thiếp còn chưa nói xong, trên trời đã truyền đến một tiếng động lớn.
Như thể cả bầu trời đã bị nứt ra.
Một tỉa sét khổng lồ giáng thẳng xuống, ánh sáng trắng chói lóa nuốt chứng cả không gian.
Không biết từ lúc nào mà trong tay Ô Mộc Thiếp lại có thêm một lá cờ màu trắng.
Lá cờ tung bay trên đầu cô ta, chặn lại tiếng sấm vang xé trời.
Tia sét rơi xuống lá cờ rồi lan ra khắp nơi.
Không gian bắt đầu bị chôn vùi từng chút một.
Mọi thứ xung quanh cũng đang chậm rãi biến mất.
Không gian ba chiều đang bị không gian hai chiều nuốt chửng, cuối cùng chỉ còn lại khoảng trống dưới lá cờ mà Ô Mộc Thiếp đang chật vật chống đỡ.
Trên mặt Ô Mộc thiếp lộ ra vẻ đau đớn, cô ta giơ cao hai cánh tay đang không ngừng run rẩy.
Tia sét đó vẫn còn ở đó, nối tiếp mãi không ngừng, như thể có nguồn năng lượng vô tận.
Bốn bề xung quanh tối mịt, chẳng còn bất cứ thứ gì cả.
Lý Dục Thần muốn giúp đỡ nhưng anh hoàn toàn không có chút sức lực nào. Anh nằm ở đó, cảm giác như bản thân đã biến thành một tờ giấy mỏng manh và đang vặn vẹo ở trong hư không.
Không gian còn dư lại càng ngày càng nhỏ, dường như Ô Mộc Thiếp đã hạ quyết tâm, hai tay đột nhiên buông xuống rồi quấn lá cờ quanh người Lý Dục Thần.
Mà cơ thể của cô ta lại lộ ra ở giữa những tia sấm sét.
Đùng!
Một tia sét lớn giáng xuống người cô ta.
Lý Dục Thần nhìn thấy cơ thể cô ta trở lên vô cùng thánh thiện ở trong ánh sáng trắng.
“Dục Thần, đưa tôi về nhà!”
Lý Dục Thần nghe được giọng nói của cô ta nhưng anh vẫn không biết đây là Ô Mộc Thiếp hay là Lâm Mộng Đình.
Anh bị bao bọc trong một khoảng hư không màu trắng mềm mại, không thể nhìn thấy thế giới bên ngoài, như thể anh đã trở về trong bụng mẹ để chờ đợi sinh mạng mới.
“Thời tiết ở Thiên Trì trên núi Bạch Đầu đột nhiên chuyển biến xấu, các du khách vui lòng không đi lên núi!"
Dưới chân núi Bạch Đầu, đài phát thanh của trung tâm du lịch danh lam thắng cảnh đang phát thông báo.
Các du khách phàn nàn, nhưng mây đen và mưa lớn khiến bọn họ không còn cách nào khác, chỉ đành phải trốn vào trung tâm du khách để trú mưa, đợi tạnh mưa rồi mới có thể tiếp tục lên núi chiêm ngưỡng cảnh đẹp của Thiên Trì.
Nhưng cơn mưa này vẫn rơi mãi không chịu ngừng.
Các du khách dưới chân núi nghe thấy tiếng sấm vang rền nhưng những gì nhân viên ở trạm quan sát trên núi nhìn thấy chỉ là những tia chớp màu trắng giáng xuống mặt hồ.
Cảnh tượng như thế khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Mãi đến chiều tối, dông tố mới chịu ngừng lại.
Nhưng lúc này lại có một người nổi lên ở trên mặt hồ, hoặc ở trong mắt bọn họ thì đó chính là một thi thể.
Khi Lý Dục Thần nhàn nhã tỉnh dậy, anh đã phát hiện bản thân đang nằm trên một chiếc giường chắc chắn.
Đây là một căn phòng rất đơn giản nhưng sạch sẽ, có cửa số bằng gỗ và một chiếc bàn viết kiểu cũ ở phía trước cửa sổ.
Anh ngơ ngác nhìn ánh đèn trên trần nhà, không biết hiện giờ bản thân đang ở đâu.