“Vưu Hinh..."
Lý Dục Thần lặng lẽ đọc tên của cô ta.
Trời đã hoàn toàn tối, ánh trăng chiếu vào cơ thể cô ta phủ thêm lên người cô ta một luồng ánh sáng thánh thiện.
Anh đưa tay lên, chậm rãi vuốt ve khuôn mặt và đường chân tóc của cô ta.
“Mộng Đình!"
Lý Dục Thần cũng không biết vì sao mà anh lại nhớ đến Lâm Mộng Đình.
Ngũ quan của cô gái đang đứng trước mặt anh hoàn toàn khác với Lâm Mộng Đình nhưng lại khiến anh cảm thấy hai người bọn họ rất giống nhau.
“Mộng Đình là ai?" Vưu Hinh tò mò hỏi.
"Cô ấy là vợ của tôi."
"À, thế thì chắc chắn cô ấy rất xinh đẹp."
“Đúng vậy, cô ấy cũng đẹp giống cô vậy”
Ngay vào lúc này, một giọng nói tức giận vang lên: “Vưu Hinh! đang nói chuyện với ai đấy?”
Sau đó đèn được bật sáng lên, một người đàn ông lao ra khỏi nhà, trong tay còn cầm theo một cây gậy gõ.
“Được lắm, mày lại dám hẹn hò với cái thẳng ất ơ nào đấy! Để tao xem xem là tên yếu đuối từ đâu đến dám đánh chủ ý lên Vưu Hinh của nhà tao”
Vưu Hinh giật mình, vội vã kéo Lý Dục Thần bỏ chạy.
“Chạy nhanh lên, đó là bố tôi! Ông ấy sẽ đánh chết anh mất”
Lý Dục Thần chạy theo sau Vưu Hinh.
Nhưng phía sau còn có giọng nói giận dữ của bố. Vưu Hinh: “Các người chạy đi đâu! Các người đứng lại! Ta muốn đánh chết các ngươi!”
“Vưu Hinh, con khốn này, tao biết ngay sẽ chẳng có chuyện tốt đẹp nếu mày tỉnh lại mà. Đạo Lăng đại nhân vừa mới tuần tra nơi này, để đề phòng ảnh hướng của phía bên kia sẽ gây ra những chuyện làm bài hoại thuần phong mỹ tục đấy. Mày dám lén lút qua lại với đàn ông, tao sẽ cho mày biết tay!"
Người dân trong thôn bị ông ta làm phiền, đèn lần lượt được bật lên, thậm chí ngay cả chó cũng sủa theo
Các thôn dân bước ra khỏi nhà và nhanh chóng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"A, thì ra là Vưu Hinh lén lút qua lại với đàn ông à!"
“Vưu Hinh hôn mê nhiều năm như vậy, vừa mới tính đây đã được bao lâu đâu mà, sao cô ta có thể lén lút qua lại với đàn ông được cơ chứ?"
“Thằng đấy ở đâu đến thế? Có phải hắn đến từ bên kia núi không? Bắt hắn lại, đừng để hắn chạy mất!"
"Đúng, đừng để hẳn chạy mất! Vưu Hinh là một cô gái đơn thuần, nhất định đã bị hẳn lừa! Bên kia núi có rất nhiều kẻ lừa dối!!!"
"Bắt hắn lại! Đánh chết hắn!"
....
Càng ngày càng có nhiều người cầm theo cả gậy gỗ và rìu ra để chặn đường ra khỏi thôn.
Chó trong thôn cũng sủa inh ỏi.
Lý Dục Thần mặc cho Vưu Hinh kéo anh đi, chạy trái chạy phải trong thôn nhỏ.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã bị chặn ở một góc nhỏ.
Mọi người dồn đến, bố của Vưu Hinh đứng ở phía trước.
Trông ông ta rất thô lỗ, râu ria mọc đầy mặt, đôi mắt đầy tơ máu, vừa mở miệng đã ngửi thấy đầy mùi rượu.
“Vưu Hinh, con khốn này, mày hủy hoại thanh danh của tao, mau theo tao về nhà"
"Không!" Vưu Hinh trở lên bướng binh, cô ta nắm chặt tay của Lý Dục Thần: "Con sẽ không về với bố đâu!"
"Khốn kiếp! Con khốn kia! Mày thà đi với cái thắng ất ơ này chứ không cần về nhà nữa sao?”
"Anh ấy không phải thẳng ất ơ nào hết! Anh ấy đến từ bên kia núi, bởi vì quần áo của anh ấy ướt nên con mới đưa quần áo của anh trai cho anh ấy thay” Lời của Vưu Hinh đã xác nhận suy đoán của các thôn dân.
“Quả nhiên là người đến từ bên kia núi! Người từ bên kia núi sang đây để lừa gạt nữ thần của chúng ta!"
“Vưu Hinh, cháu vẫn luôn hôn mê nên không biết người ở bên ngoài xấu xa đến mức nào đâu, cháu mau về với bố đi!"
...
Mọi người mỗi người một câu cố gắng khuyên nhủ cô ta nhưng Vưu Hinh vẫn đứng im bất động và vô cùng kiên định bảo vệ Lý Dục Thần ở phía sau lưng.
“Vưu Hinh, nếu mày còn tiếp tục bảo vệ hắn, thì ngay cả mày tao cũng đánh luôn!
Bố của Vưu Hinh giơ cây gậy gỗ lao đến.
Vụt lại
Nhưng khi anh nhìn thấy bố của Vưu Hinh đã lao đến trước mặt mình và vung cây gậy gỗ lên không trung thì anh chợt giật mình.
Bởi vì anh phát hiện anh không thể xuất ra chút pháp lực nào.
Anh giơ tay lên làm động tác đỡ cây gậy theo bản năng.