Nhưng tám mươi triệu tấn nước không rõ nguồn gốc đó vẫn khiến anh phải suy nghĩ, dưới đáy hồ này nhất định có một đường nước, không nhất thiết là cao nguyên Thanh Tàng, có lẽ là một bí cảnh nào đó.
Anh quyết định đợi đến tối, khi đêm khuya tĩnh lặng thì xuống nước để tìm hiểu thực hư.
Giờ mà anh xuống nước, rồi bị người ta quay nói thành quái vật dưới hồ thì e là ngày mai sẽ lên trang nhất tin tức mất.
Trưa nắng, khắp núi rừng đều là du khách, đủ màu sắc chen chúc trên những con đường mòn leo núi và quanh hồ.
Lượng người đông đúc này tạo thành sự tương phản rõ rệt với Thiên Trì tĩnh lặng.
Hơi thở của con người che lấp hơi thở của thiên nhiên khiến nơi đây mất đi vẻ bí ẩn.
Lý Dục Thần vừa chen chúc giữa đám đông du khách, trôi theo dòng người, vừa tìm kiếm sự nhiều loạn địa khí đáng ngờ trong thần thức.
Nhưng rất tiếc, anh đã lang thang từ sườn núi phía bắc đến sườn núi phía tây rồi đến sườn núi phía nam cả ngày rồi, thậm chí còn đến sườn núi phía đông trong lãnh thổ Cao Ly nhưng vẫn không phát hiện ra.
điều gì.
Vào lúc chạng vạng, du khách bắt đầu xuống núi người ít dần, thế giới trở nên yên tính hơn nhiều.
Lý Dục Thần ngồi trên đỉnh núi, ngẩn người nhìn Thiên Trì và những ngọn núi trùng điệp.
Những ngọn núi dưới chân in bóng khổng lồ dưới ánh hoàng hôn, phản chiếu trên mặt hồ.
Thiên Trì lắng lặng nằm đó như một người đẹp ngủ say ngàn năm, xinh đẹp, an lành nhưng không có hơi thở của linh hồn.
Lý Dục Thần nhớ đến lúc này Lâm Mộng Đình cũng đang nằm như vậy ở nhà trong thành phố Hoà.
Anh có chút sốt ruột.
Thấy du khách đã ít đi, anh bèn tìm một góc không có người rồi nhảy vọt xuống hồ nước.
Nước hồ lạnh lẽo mà trong vắt, từ trong nước nhìn lên, có thể thấy ánh mặt trời, mây và những ngọn núi xung quanh mang theo gợn sóng nước lặn tăn, như thể cả thế giới đều là ảo ảnh vậy.
Càng lặn xuống sâu, ánh sáng càng trở nên tối tăm, sau vài chục mét đã là một màu đen kịt nhưng ngẩng đầu lên thì vẫn có thể nhìn thấy một mảng ánh sáng xanh lam lay động.
Lý Dục Thần đột nhiên nghĩ đến biển Trầm Quang.
Nghe nói tất cả ánh sáng ở đó đều bị hút vào đáy biển, càng lên trên càng tối, càng xuống dưới càng sáng, khó có thể tưởng tượng được đó là một cảnh tượng như thế nào.
Nhớ đến lời Mã Sơn nói, biển Trăm Quang có phải là trung tâm của dải Ngân Hà không, Lý Dục Thần không khỏi bật cười
Bạch Sơn ở Thiên Trì là một miệng núi lửa khổng lồ, hồ rất sâu, chỗ sâu nhất khoảng ba bốn trăm mét nhưng nhiệt độ nước không giám nhiều, ngược lại còn có hơi ấm áp.
Đáy hồ có một số bong bóng nhỏ li tí, do dưới lòng đất là túi dung nham nên nhiệt độ tầng tương đối cao.
Lý Dục Thần phát hiện nước là từ dưới chảy ra. Nhưng bên dưới là đá bazan dày đặc nên không phát hiện ra lối vào bí cảnh.
Giống như lời du khách kia nói, găn đó không có nguồn nước nào cao hơn Thiên Trì, không thể là nước ngầm thông thường được.
Vậy thì chỉ có một khả năng, lối vào bí cảnh ở dưới Thiên Trì
Nhưng Lý Dục Thần không thể xuyên qua lớp đá bazan dày vài km rồi chui vào túi dung nham được.
Vì vậy anh chỉ có thể ra bên ngoài Bạch Sơn để tìm lối ra vào.
Pháp Đế Mã nói Ô Mộc Thiếp đắc đạo ở Bạch Sơn, là người bảo vệ Bạch Sơn, nơi này rất có thể là đạo tràng của Ô Mộc Thiếp.
Hướng của gợn sóng đến từ phía đông.
Lý Dục Thần lặn về phía đông, đến gần trung tâm gợn sóng, anh nổi lên mặt nước thì thấy một cô gái đang nô đùa dưới hồ.
Lúc này, bờ tây của Thiên Trì đã rất tối nhưng sườn đông vẫn còn một chút ánh sáng của hoàng hôn chiếu trên đỉnh núi phản chiếu xuống mặt hồ, chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của cô gái.
Cô ấy nổi trên mặt nước, cách một lớp gợn sóng, trong ánh sáng nhàn nhạt, thân hình mỹ miều đầy đặn của cô ấy thoắt ẩn thoắt hiện, lay động uyển chuyển như một nàng tiên cá.