“Vốn đĩ tôi cho rằng, nhà họ Lý ở thủ đô đã hủy diệt thật rồi, chỉ có thể lấy cái danh nhà họ Lý ở Hương Gia từ từ phát triển. Không ngờ, nhà họ Lý còn có một người duy nhất là cậu vẫn còn sống. Hahahahaha.."
Lý Ngôn Thành lại bật cười. Tiếng cười sang sảng, khiến người ta như tâm mình trong gió xuân.
“Những việc cậu làm ở thủ đô, tôi đã được nghe. kể rồi. Ban đầu tôi nên đứng ra giúp đỡ cậu sớm hơn, nhưng mà tôi phải xác nhận, cậu có đáng đế tôi giúp không, có đáng để tôi từ trong bóng tối bước ra ngoài, đẩy cả nhà vào nguy hiểm không”
“Bây giờ tôi đã xác nhận, đáng! Cậu chính là người có thể giúp nhà họ Lý vực dậy một lần nữa, chính là người có thể khiến nhà họ Lý hoàn thành sứ mệnh”
“Sứ mệnh?”, Lý Dục Thần không hiểu, bèn hỏi: “Sứ mệnh gì?”
Lý Ngôn Thành giật mình: “Cậu không biết ư?”
Lý Dục Thần nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra được nhà họ Lý có sứ mệnh gì, từ nhỏ cậu chưa từng nghe ông Hữu Toàn nhắc đến việc này.
Thế là anh lắc đầu, nhìn Lý Ngôn Thành với ánh mắt mờ mịt.
Lý Ngôn Thành im lặng vài giây, dường như đang suy nghĩ gì đó, sau đó ông cụ nói: “Ừm, việc này không thích hợp nói ở chỗ đây, đến nhà tôi ngồi một lát Đều là người nhà họ Lý, cậu đừng khách sáo, nhà tôi chính là nhà cậu”.
Kế hoạch ban đầu của Lý Dục Thần là đi đến Hào Giang ngay trong đêm, anh không muốn trì hoãn quá lâu ở Hương Giang, nhưng đột nhiên có thêm “thân thích, còn liên quan đến cả nhà họ Lý, khiến anh không thể bỏ qua.
Anh suy nghĩ, rồi nói: "Được, ông chờ tôi một chút."
Sau đó anh đi đến chỗ Hà Quảng Chí, nói: “Anh Hà, xin lỗi, có lẽ chưa thể xuất phát đi Hào Giang ngay được rồi”
Hà Quảng Chí cười nói: “Không sao, khi nào cậu đi thì gọi điện cho tôi, tôi luôn sẵn sàng đồng hành”.
Hai người cho người phương thức liên lạc.
Anh ta lăn lộn giang hồ từ nhỏ, đánh bài chơi mạt chược tuy không thể nói là cao thủ, nhưng cũng là một tay chơi lão luyện.
“Ấy, tôi đâu cần cậu Hà đi với mình, chơi bài ấy à, có Nguyễn gia là đủ rồi.
Hà Quảng Chí nói: “Đi hết, đi hết, Nguyễn gia và anh Mã Sơn cùng đi, nhiều người mới vui!”