Lý Dục Thần nghĩ thấy cũng phải, hôm nay đã khuya rồi, ở lại thêm một ngày cũng không sao.
Sau khi Nguyễn Hướng Đông ra về, Lý Dục Thần và Mã Sơn vừa ngắm cảnh đêm của cảng Victoria vừa nói chuyện phiếm, sau đó về phòng riêng nghỉ ngơi.
Hôm sau, Tra Na Lệ nhắn tin cho Lý Dục Thần, thông báo sư phụ Fatima của cô ta đồng ý gặp anh nhưng gần đây ở Đại Mã mới xảy ra một vài chuyện lớn, phải chờ vài hôm nữa mới được.
Lý Dục Thần suy nghĩ, thấy cũng được, vừa khéo có thể xử lý xong chuyện ở đây trước. Anh bèn nhắn lại cho Tra Na Lệ: “Tôi và anh MãSơn muốn tới Tam Giác Vàng một chuyến, cô có muốn đi cùng không?"
Anh cứ nghĩ là Tra Na Lệ sẽ không đồng ý, không ngờ cô ta lại nhắn lại hai chữ hết sức hào sảng: “Được thôi".
Lý Dục Thần lập tức cho Mã Sơn xem tin nhắn, Mã Sơn gãi gãi đầu, cười hề hề.
Ban ngày, trong lúc rảnh rỗi, bọn họ đi dạo quanh Hương Giang. Từ trước đến nay, Mã Sơn ghét nhất là đi dạo phố mua sắm, đây là lần đầu tiên anh ta vào trung tâm thương mại mua hai bộ quần áo, lên đồ thật chỉn chu, trông cũng ra dáng con nhà giàu.
Lý Dục Thần cười thầm, quả nhiên tình yêu có thể làm người ta thay đối. Có điều hầu như không phải làm người ta thông minh lên mà là ngốc đi.
Nhưng đôi khi làm chuyện ngốc nghếch cũng chưa hắn không phải là hạnh phúc.
Chiều tối, Nguyễn Hướng Đông tới đón bọn họ tới địa điểm tổ chức dạ tiệc từ thiện.
Cô ta hoàn toàn không hề biết chính Lý Dục Thần đã cứu mạng cô ta. Trong mắt cô ta, hai người đàn ông đi máy bay hỏi tiếp viên hàng không xem một bữa trên máy bay hết bao nhiêu tiền một người làm gì có tư cách tham dự buổi tiệc này?
Chuyện này vô hình trung làm giảm đẳng cấp của buổi tiệc.
Có điều dù sao Nguyễn Hướng Đông cũng từng là một nhân vật máu mặt, có địa vị tương đối cao ở Hương Giang, nhất là hôm nay người của các gia tộc lớn tới đây lại đều là người trẻ tuổi, cho nên bối phận của ông ta cao hơn bọn họ, bọn họ đều phải nể mặt ông ta.
Nguyễn Hướng Đông dẫn Lý Dục Thần và Mã Sơn đi giới thiệu cho moi người làm quen.