Người nói lời mỉa mai của một ngôi sao, tên là Ngô Tú Hà, bình thường trông khá khiêm tốn trước ống kính, nhưng trong hiện thực lại thay đổi dáng vẻ, chua ngoa và xấu tính như vừa rồi.
Dụng ý của cô ta không cần nghĩ cũng biết, tạo áp lực cạnh tranh cho đối thủ. Tốt nhất là có thể khiến Mạc Tiểu Vũ trực tiếp quay người rời đi. Ngay cả khi cô ta không rời đi, cô ta cũng sẽ thêm áp lực, tiếp đó là sẽ thi không tốt.
Trần Thanh Xuyên đã nhìn thấy rõ điều này trong nháy mắt, vì vậy anh định phản kích Ngô Tú Hà.
Chỉ là trước khi anh nói gì, Mạc Tiểu Vũ đã lên tiếng trước.
"Cô hát thật khó nghe. Một lần tôi đến tiệm cắt tóc, nghe bọn họ mở bài hát của cô là tôi quay đầu bỏ đi ngay, bẩn tai!"
Ha, những câu này của Mạc Tiểu Vũ hay lắm, phản kích đủ sắc bén.
Trần Thanh Xuyên vốn muốn giúp cô ta, nhưng không ngờ cô ta lại đánh trả mạnh mẽ hơn.
Ngô Tú Hà nhìn Mạc Tiểu Vũ, cảm thấy rất khó chịu, nhưng vẫn mạnh miệng: "Có thể là lỗ tai của cô hỏng rồi, không liên quan gì đến bài hát của tôi."
Mạc Tiểu Vũ nở nụ cười: "Trước đây có một nhà giàu treo hai quả chuông trên cửa. Ngô Tam rất thích nên muốn lấy trộm hai quả chuông. Nhưng anh ta lại lo lắng khi chạm vào quả chuông sẽ phát ra âm thanh, nên anh ta nghĩ ra một ý tưởng hay, anh ta lấy tay bịt tai lại để khi trộm chuông không nghe thấy tiếng chuông. Chuyện xưa của Ngô Tam tên là bịt tai trộm chuông."
Là một ngôi sao lớn, Ngô Tú Hà chưa bao giờ phải hứng chịu những lời "chỉ cây dâu mà mắng cây hòe" như thế này, cô ta rất tức giận.
Nhưng lúc này, trợ lý của Hàn Thái bước ra khỏi phòng, nói rằng Hàn Thái đã sẵn sàng, mời những người muốn bái sư tiến vào từng người một, nhận khảo nghiệm của Hàn Thái.
Theo thứ tự ai đến trước, thi trước, có người đứng dậy đi vào. Trợ lý muốn đi cùng nhưng bị chặn lại, chỉ có một mình 'thí sinh' được vào.
Lúc này, Ngô Tú Hà cũng không quan tâm đến việc cãi nhau với Mạc Tiểu Vũ nữa, cô ta cần bình tĩnh để đảm bảo rằng mình sẽ thể hiện tốt trong cuộc thi sau đó.
Nhìn thấy Trần Thanh Xuyên đang nhìn mình, Mạc Tiểu Vũ lập tức hiểu ra là anh đang lo lắng cho mình, nên lại giơ nắm đấm màu hồng lên, vẻ mặt lộ ra đầy tinh thần chiến đấu. Cô ta không quan tâm người khác nói gì, cô ta cảm thấy những lời vừa rồi Trần Thanh Xuyên thuyết phục cô ta cũng có lý, về những gì mà Ngô Tú Hà nói... Cô ta không tin những gì kẻ xấu nói!
Sau khoảng năm phút, người đi vào trước đó bước ra.
Anh ta cũng là một ngôi sao, từng tham gia nhóm nhạc rồi solo, thành tích solo của anh ta cũng tốt, nhưng hôm nay có vẻ như anh ta không còn hy vọng rồi, điều này có thể thấy được qua biểu cảm thất vọng của anh ta.
Sau đó Ngô Tú Hà bước vào, Ngô Tú Hà ngạo nghễ đứng lên và bước vào với những bước đi thanh lịch bằng đôi giày cao gót.
"Đoán xem cô ta sẽ đi ra với biểu cảm gì?"
Để tránh không cho Mạc Tiểu Vũ căng thẳng, Trần Thanh Xuyên nói chuyện phiếm với cô ta.
Mạc Tiểu Vũ nói: "Tôi cảm thấy cô ta chắc sẽ là nước mắt chảy ròng ròng, sau đó lao ra ngoài mà không thèm quay đầu nhìn lại."
Tưởng tượng rất ác, nhưng Trần Thanh Xuyên lại rất thích, nếu sau đó Ngô Tú Hà thực sự xuất hiện như thế thì sẽ rất thú vị.
Nhưng rõ ràng không phải như vậy, sau khoảng mười phút, Ngô Tú Hà bước ra.
Những bước đi của cô ta vẫn kiêu kỳ như một người mẫu tự tin đi catwalk, thậm chí còn nở nụ cười tự tin trên môi.
Có người bên cạnh hỏi cô ta kết quả như thế nào, cô ta chỉ cười không trả lời.
Nhưng khi nhìn Mạc Tiểu Vũ thì cô ta vẫn mở miệng, dù sao bây giờ cô ta đã xong rồi, cô ta cũng không quan tâm đến việc dao động cảm xúc.
"Cô gái nhỏ, không biết em có để ý thấy hôm nay tất cả những người đến đây tham gia kỳ thi không, chỉ có một mình em là người nghiệp dư. Ba học trò trước đó mà thầy Hàn Thái nhận đều xuất thân chính quy, điều này có nghĩa là gì, em có thể hiểu được chứ?"
Nói đến đây, Mạc Tiểu Vũ thật sự có chút hoảng hốt rồi.
Cô ta không biết rằng tất cả mọi người đều xuất thân chuyên nghiệp, chỉ có cô ta là lạc lỏng trong đống cỏ khô, điều này khiến cô ta cảm thấy có chút xấu hổ. Vả lại cũng rất lo lắng nếu Hàn Thái chỉ nhận người chính quy mà từ chối người nghiệp dư như cô ta thì sao?
Trần Thanh Xuyên nhìn thấy Mạc Tiểu Vũ lo lắng, lập tức đưa miệng ghé vào lỗ tai Mạc Tiểu Vũ.
"Tôi đã hỏi trước rồi, Hàn Thái không quan tâm chuyện này chút nào, nhưng đừng lộ ra ngoài, cứ mặc cho Ngô Tú Hà tiếp tục tự mãn đi."
Khi những lời này lọt vào tai, Mạc Tiểu Vũ đột nhiên có lòng tin vô hạn.
Đây là khuyết điểm duy nhất của cô ta, nếu khuyết điểm đã được bổ sung, vậy cô ta đương nhiên không sợ hãi nữa, lòng tự tin cũng trở lại.
Không để ý đến Ngô Tú Hà, cô ta ngồi trên ghế với nụ cười trên môi, yên lặng chờ đợi phần thi kết thúc của vài người trước đó.
Nhưng Ngô Tú Hà rất không vui, không dễ dàng gì mới đả kích cho Mạc Tiểu Vũ lộ ra vẻ lo lắng, lại không biết Trần Thanh Xuyên nói gì mà khiến cô ta lấy lại được tự tin, tựa hồ không ai có thể đánh bại cô ta.
Cho nên trong thời gian sau đó, cô ta nói rất nhiều điều nhằm vào Mạc Tiểu Vũ, nhưng cho dù cô ta có nói gì, thì Mạc Tiểu Vũ cũng chỉ mặc kệ.
Cuối cùng, sau khi mọi người phía trước đã vào phòng thi, Mạc Tiểu Vũ cũng đứng dậy và đi vào với cây đàn trên lưng.
Chỉ có 'thí sinh' mới được phép vào, vì vậy Trần Thanh Xuyên chỉ có thể đợi bên ngoài và nói lời cổ vũ cô ta.
Khi Mạc Tiểu Vũ bước vào, Trần Thanh Xuyên ngồi trên ghế yên lặng chờ đợi.
Nhưng đúng lúc này, Ngô Tú Hà lại duỗi chân ra và đá nhẹ vào Trần Thanh Xuyên.
Trần Thanh Xuyên quay đầu nhìn, liền thấy Ngô Tú Hà đang nhìn anh: "Người đại diện hả?"
"Người đại diện nhỏ như anh cũng có khuôn mặt xinh đẹp đấy chứ. Tôi chưa anh gặp bao giờ. Anh là người mới à?"
"Chắc là không phải, anh chắc là trợ lý của người đại diện, nếu không anh làm gì có vốn liếng mà làm người tiến cử học trò cho Hàn Thái."
"Nói cho tôi biết đi, các người thuộc công ty nào và có tài nguyên gì trong tay, có lẽ chúng ta có thể hợp tác trong tương lai ấy chứ!"
"Tôi có thể nói với anh rằng hợp tác với tôi sẽ tốt hơn nhiều so với hợp tác với cô gái nhỏ không tên tuổi đó. Ít ra thì tôi cũng nổi tiếng và có lượng fan đủ lớn. Chỉ cần chúng ta hợp tác ăn ý, chúng ta có thể làm ít ăn nhiều!"
Ngô Tú Hà ngồi đó nói rất hăng say, đúng lúc Trần Thanh Xuyên đang thấy buồn chán, vì vậy anh cũng hùa theo mà hàn huyên với cô ta.
"Tầm nhìn của cô đúng là độc thật, nhưng mà nói thì tôi tình cờ có một dự án hợp tác ở đây, chỉ không biết cô có hứng thú không."
Nghe nói có dự án hợp tác, Ngô Tú Hà lập tức mở to hai mắt: "Được nha, nói tiếp đi, dự án hợp tác như thế nào."
Trần Thanh Xuyên nhìn xung quanh, thấy không có ai chú ý liền vẫy tay với Ngô Tú Hà, Ngô Tú Hà ngoan ngoãn cúi đầu về phía trước.
Sau đó Trần Khánh Xuyên ghé vào tai cô ta nói: "Phó tổng giám đốc của Tập đoàn Đại Minh muốn tìm một nữ minh tinh đi chơi một tháng với anh ta. Phí làm bạn mỗi ngày là một ngàn vạn chưa bao gồm tất cả ăn uống. Nếu chơi vui còn có thể thưởng thêm, sao?"
Ngô Tú Hà vốn tưởng rằng dự án hợp tác là chỉ một buổi hòa nhạc, một buổi tiệc tối nào đó, v.v., nhưng không ngờ lại là hợp tác kiểu này.
Nhưng hợp tác kiểu này cũng rất hấp dẫn, một ngày được một ngàn vạn, một tháng là ba trăm triệu nha, ngoài ra còn có thưởng thêm, chỉ riêng khoản tiền này thôi cũng có thể khiến cô ta đỏ mắt, chưa kể đối phương còn là phó tổng giám đốc của tập đoàn Đại Minh.
Phó tổng giám đốc tập đoàn Đại Minh đó nha, nếu có thể câu được con rùa vàng này thì nửa đời sau sẽ sung túc rồi, cần gì lo tới vấn đề có nổi tiếng hay không, mà chỉ cần lo lắng xem nên tiêu tiền như thế nào mới tiêu hết!
Ảo tưởng đẹp đẽ trong lòng khiến Ngô Tú Hà lúc này tràn đầy nhiệt huyết.
"Được, tôi nhận việc này!"