Rể Hổ Hào Môn

Chương 36: Không phải là kẻ rác rưởi sao



Khi số tiền mười triệu được thốt lên, toàn trường như sắp nổ tung.

Vốn dĩ bọn họ vẫn còn phát cuồng vì chuyện cởi quần áo của Mạc Tiểu Vũ, nhưng bây giờ tất cả đều bị kiểu nhà giàu đánh nhau này làm cho chấn động.

Cố Đại Bằng trả năm triệu để người ta cởi quần áo, nhưng sếp Trần bí ẩn không nói hai lời đã tăng gấp đôi lên mười triệu tệ, bảo mặc lại. Nếu đây chỉ là khoe khoang thì cũng thôi, nhưng không phải vậy, thông tin thay đổi số dư hiển thị rõ ràng trên màn hình lớn!

"Trời ạ, mười triệu mà cứ vứt ra bên ngoài như thế à? Nhà người này mở ngân hàng chắc?"

"Sợ là mở ngân hàng cũng không dám lãng phí tiền như thế này. Phải in tiền mới đủ cho người đó lãng phí như vậy."

"Tôi không biết người này có tính là phí tiền hay không, tôi chỉ biết rằng nếu họ bảo tôi cởi quần áo, tôi thậm chí có thể cởi luôn cả quần lót ấy chứ. Đừng nói đến cái gì không biết xấu hổ vào lúc này, hai bên trái phải cộng lại, hiện tổng con số bây giờ đã vượt qua hai mươi triệu rồi, có mười đời tôi có thể kiếm được nhiều tiền như vậy hay không cũng khó nói lắm nha...”

Mọi người đều bị sốc trước trò chơi của hai người giàu, nhưng sự sốc của họ không ngăn được trò chơi tiếp tục.

Trong phòng bao, mặt của Cố Đại Bằng tái đi: "Đã cho mặt mũi rồi mà còn dám trả mười triệu tệ. Sao nào, lấy mười triệu tệ dọa tôi sao, nghĩ Cố Đại Bằng tôi sợ lắm chắc? Mẹ kiếp, lúc ông đây tiêu tiền như nước, cậu vẫn là một con sâu đấy!"

Sau khi mắng hùng hổ, Cố Đại Bằng trực tiếp duỗi ra hai ngón tay: "Hai mươi triệu tệ, hai mươi triệu tệ cởi một chiếc quần áo!".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi
2. [Ngôn Tình] Sống Chung
3. Gục Trước Dịu Dàng
4. Chồng Cũ Cuồng Bạo Thế Này Sao?
=====================================

Quao, đám người bên dưới nghe đến đây quả thực bái phục theo nghĩa đen, nhà giàu đúng là biết chơi mà.

Nhưng trước khi tiếng thở dài của họ được ủ đến đỉnh điểm, người phục vụ chỗ sếp Trần bí ẩn tiếp tục hét lớn: "Sếp Trần nói, cởi, cởi ra rồi sếp Trần lại trả bốn mươi triệu cho cô mặc lại, tiền đã chuyển đến tài khoản rồi!"

Khi lời của người phục vụ vang lên, mọi người cũng nhận ra rằng số dư tài khoản trên màn hình đã thay đổi.

Không gì khác, lại có bốn mươi triệu nữa đã vào tài khoản, số tiền này còn dễ ăn hơn kiếm bốn trăm tệ.

Không ít người đều ghen tị rồi, sao không có ai bảo mình cởi đồ chứ...

Trong phòng bao, Triệu Hồng Vũ nhéo tai Trần Thanh Xuyên, tỏ vẻ vô cùng đau đớn: "Đồ phá của, cậu đúng là đồ phá của, chỉ mới một lúc mà đã tiêu gần một trăm triệu tệ. Cậu có biết rằng để kiếm được một trăm triệu tệ này, tôi phải lo liệu tập đoàn suốt bao nhiêu năm không?"

Trần Thanh Xuyên hỏi: "Mười ngày?"

Triệu Hồng Vũ lắc đầu: "Vậy thì không đến."

"Không đến mà chị còn không mau buông lỗ tai tôi ra, nó sưng lên đấy!"

"Không thể, lỗ tai của cậu nhạy cảm như vậy, nhéo một lát nữa xem cậu còn có ý tưởng gì?"

Trần Thanh Xuyên khóc không ra nước mắt, chiêu này của Triệu Hồng Vũ thật sự là bất ngờ không kịp đề phòng, là một tay tài xế già cấp chín đúng nghĩa.

Đồng thời, phía Cố Đại Bằng cũng không náo nhiệt nổi nữa, chỉ thấy bực mình.

Cố Đại Bằng thực sự rất khó chịu, ông ta cho rằng hai mươi triệu đã có thể dễ dàng hạ gục đối phương rồi, nhưng thực tế không phải vậy, thực tế thì đối phương lại dễ dàng đưa ra thêm bốn mươi triệu tệ. Nếu không quan tâm đến hậu quả, ông ta cũng có thể trả bốn mươi triệu tệ, nhưng theo thông lệ nãy giờ thì ông ta phải đưa ra tám ngàn vạn, nhưng ông ta đi đâu mà kiếm ra tám ngàn vạn đây?

Đúng thật giá trị thị trường của công ty là gần hai trăm triệu nhân dân tệ, nhưng không phải tất cả số tiền đó đều là tiền giấy, vẫn còn rất nhiều tài sản khác nữa! Ngoài ra, ông ta cũng không bốc đồng đến mức quăng phần lớn tài sản của mình vào trò chơi đọ độ giàu này.

Vì vậy ông ta rất bức xúc, dù không muốn hèn cũng phải hèn.

Nhìn vị khách quý đang ngồi trên sofa, Cố Đại Bằng thực sự không biết nên nói gì.

"Hùng gia, tôi vốn muốn lấy cô gái này sắp xếp cho ông, nhưng tình huống hiện tại..."

Cố Đại Bằng thực sự không còn mặt mũi nào mà nói tiếp.

Nhưng Hùng gia cũng rất trượng nghĩa: "Không thành vấn đề, tôi nhận lòng tốt của ông, tôi có thể cảm nhận được sự chân thành của sếp Cố."

"Nếu sếp Cố thật lòng muốn kết bạn với tôi, vậy tôi cũng sẽ giúp sếp Cố một phen, lấy lại khoản tiền kia. Đúng lúc cũng thuận tiện xem thử rốt cuộc là thằng nhóc kia nhảy từ đâu ra mà dám giương oai trước mặt tôi như vậy. Tôi phải khiến cho cậu ta rõ ràng rằng trên mảnh đất này, ngay cả kẻ kiêu ngạo nhất cũng phải nằm xuống cho tôi!"

Khi Hùng gia đi ra ngoài và chạy đến phòng bao kia, Cố Đại Bằng tức khắc vui sướng không chịu được.

Ông ta vốn nghĩ rằng số tiền mà ông ta đã ném ra trước đó sẽ bị mất, nhưng nào ngờ Hùng gia lại trượng nghĩa đến vậy, quyết định giúp ông ta lấy lại nó, thậm chí còn muốn ra mặt thay cho ông ta, đi chỉnh đốn thằng nhóc kiêu căng ngạo mạn kia một trận. Chuyện này thật quá tuyệt vời!

Ôm tâm trạng kích động, Cố Đại Bằng vội vàng đi theo Hùng gia. Ông ta phải nhìn cho kỹ, tên này là cái thá gì mà dám đui mù đọ giàu với mình!

Đi theo phía sau Hùng gia, Cố Đại Bằng hừng hực khí thế, tuy rằng dáng người béo tốt nhưng lại đi ra khí thế của một tên phản diện.

Khoảnh khắc tiếp theo, cả hai đến cửa phòng bao của sếp Trần bí ẩn, người phục vụ biết Hùng gia và nhanh chóng mở cửa.

Ngay khi cánh cửa phòng bao mở ra, Cố Đại Bằng, người đang đứng cạnh cánh cửa với tầm nhìn bị chặn lại, phát hiện ra rằng Hùng gia đã đứng yên ở cửa.

Ông ta rất bất ngờ, theo những gì ông ta nghĩ thì lẽ ra Hùng gia phải bước vào đấm thẳng vào tên đui mù kia mới phải, sao ông ta vẫn đứng im như gỗ vậy? Tò mò, Cố Đại Bằng cũng thò đầu vào để xem thử.

Kết quả là Cố Đại Bằng cũng choáng váng trước cảnh tượng này...

"Rác, rác rưởi? Tại sao cậu lại ở trong phòng bao này?"

Người được gọi là sếp Trần là thằng chồng rác rưởi của Tô Tuyết - Trần Thanh Xuyên đó à? Tại sao anh lại ở đây?

Không thể nghĩ ra được, Cố Đại Bằng thực sự không thể nghĩ ra được.

Nhưng không cho ông ta nhiều thời gian để suy nghĩ về điều đó, Hùng gia đã hỏi ông ta: "Ông nói ai là rác rưởi?"

Cố Đại Bằng vô thức duỗi tay ra chỉ vào Trần Thanh Xuyên: "Tôi nói cậu ta, cậu là người nổi danh rác rưởi, cậu ta.."

Đang nói chuyện, Cố Đại Bằng bị đá một cước vào bụng, sau gáy lập tức bị người ta tóm lấy, đập "binh binh" lên trên tường, cho đến khi Cố Đại Bằng bị đập đến chảy máu mũi, sao bay vòng vòng trên đầu.

Mà người đánh ông ta là người mà trước đây ông ta cho là rất trượng nghĩa, Hùng gia - Ngô Thế Hùng!

Sau khi bị Ngô Thế Hùng đánh một trận, Cố Đại Bằng hoàn toàn choáng váng. Ông ta muốn hỏi Hùng gia tại sao lại đánh ông ta.

Ngay trước khi ông ta kịp hỏi, ông ta đã thấy một chuyện vô cùng kinh ngạc...

Ngô Thế Hùng lại đứng ở cửa xoay người cúi đầu, hơn nữa với thái độ rất kính cẩn: "Xin chào sếp Trần, sếp Triệu!"

Cố Đại Bằng nhìn mà sững sờ, chuyện quái gì đang xảy ra thế này? Ông ta không biết sếp Triệu là ai, nhưng sếp Trần rõ ràng là thứ rác rưởi Trần Thanh Xuyên. Làm sao mà một người trâu bò như Ngô Thế Hùng lại cung kính tôn xưng một tiếng "sếp Trần" chứ?

Hoàn toàn không có ai giải thích nghi hoặc cho ông ta cả, hiện tại ông ta không đáng được người khác quan tâm.

Trần Thanh Xuyên liếc nhìn Ngô Thế Hùng: "Thật sự là trùng hợp nhỉ, ông cũng ở đây à. Sao nào, chuyện bảo con gái người ta cởi quần áo là ông làm hả?"

Ngô Thế Hùng vội vàng xua tay: "Không, không, không, sếp Trần, xin cậu đừng hiểu lầm. Chuyện này không liên quan gì đến tôi."

Ngay sau đó, Ngô Thế Hùng kéo Cố Đại Bằng đến: "Là ông ta, tất cả đều là ý tưởng của ông ta, không liên quan gì đến tôi!"

Cố Đại Bằng hoàn toàn choáng váng, chuyện quái gì đang xảy ra vậy, tại sao Ngô Thế Hùng lại coi Trần Thanh Xuyên như tổ tiên của mình hả.

Trần Thanh Xuyên, không phải anh chỉ là một kẻ rác rưởi à...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv