Rể Hổ Hào Môn

Chương 21: Đã phải chịu tổn hại rồi còn không có trí nhớ lâu



Với lý do không muốn ở lại trong quán cà phê để bị người khác chế giễu cười nhạo, Hoàng Ny Ny đã đề nghị mời Trần Thanh Xuyên đi ăn cơm tối ở một nơi khác.

Trần Thanh Xuyên cũng biết rất rõ, Hoàng Ny Ny đang tìm lý do để tránh né sự trả thù sau này của Phương Cường, nhưng lại sợ động chạm đến lòng sĩ diện của anh, chính ra cô ấy là một cô gái rất tinh tế.

Cuối cùng, anh cũng đồng ý với lời đề nghị đó, nguyên nhân dĩ nhiên không phải vì anh sợ tên Phương Cường kia, mà đơn giản là vì tên đó không xứng đáng để anh phải chờ.

Vào bữa tối hôm đó, Hoàng Ny Ny lại thương lượng về chuyện bắt đầu quảng bá APP, hơn nữa còn đưa ra một giao hẹn.

Cho nên ngay buổi sáng ngày hôm sau, hai người tới chợ bán thức ăn theo như giao hẹn trước đó, đồng thời bắt đầu xúc tiến phương án quảng bá của Hoàng Ny Ny.

Nhưng cuối cùng người quảng bá lại chỉ có Hoàng Ny Ny, Trần Thanh Xuyên thì sống rất nhàn nhã, anh lôi đâu ra cái ghế nằm và một cái dù che nắng, rồi tìm một chỗ nhàn rỗi đặt ghế và cắm dù che nắng bên cạnh, vừa nằm vừa đong đưa hưởng thụ nhịp sống huyên náo của chợ bán thức ăn.

Mà lúc này, Hoàng Ny Ny thì vẫn đang quảng bá các loại APP của công ty bên trong chợ.

Cũng không thể nói là hoàn toàn không có tác dụng gì, nhưng cố gắng cả một buổi sáng mới chỉ quảng bá được hai ba cái, mà quan trọng là lão hàng xóm, đó mới thực sự là vấn đề khiến cô ấy băn khoăn.

Kế hoạch vốn tưởng hoàn mỹ nhưng đến khi thực hành lại khác hoàn toàn, căn bản là không ai tin tưởng cô ấy, mặc dù ngẫu nhiên có người nào đó chịu tin thì họ cũng tỏ vẻ không muốn liên kết với thẻ ngân hàng, vì sợ rằng khéo lại bị lấy trộm tiền trong thẻ ngân hàng đi.

Hoàng Ny Ny uể oải vô cùng, tìm vòng quanh chợ bán thức ăn một lần nữa, cuối cùng cũng thấy mặt mũi Trần Thanh Xuyên.

Khi cô ấy tận mắt thấy Trần Thanh Xuyên nhàn nhã nằm trên ghế thì ngay lập tức, cơn giận trào đến.

“Anh làm cái trò gì vậy hả, nhiệm vụ của chúng ta là quảng bá mà, anh đã không nỗ lực làm việc thì thôi đi, sao lại có thể nằm đây ngủ ngon như thế chứ hả?”

Trần Thanh Xuyên liếc mắt nhìn thoáng qua Hoàng Ny Ny, thấy khuôn mặt uể oải đó của cô ấy, anh biết ngay công cuộc quảng bá không thuận lợi.

Anh lên tiếng an ủi: “Đừng có suy nghĩ nhiều quá về chuyện này, hãy cứ thử giãn và cho bản thân một kỳ nghỉ mới đi là được, còn nhiệm vụ về một ngàn bốn trăm người dùng hiệu quả, tôi sẽ nghĩ cách xử lý, đảm bảo với cô nội trong bảy ngày nhiệm vụ sẽ được hoàn thành.”

Hoàng Ny Ny không tin tưởng lắm, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ chắc chắn của Trần Thanh Xuyên, cuối cùng cô ấy vẫn quyết định tin thêm lần nữa.

Điểm quan trọng là dù cô có lựa chọn không tin, thì cô cũng chẳng tìm thấy cách quảng bá thích hợp nào khác nữa cả.

Buổi trưa, sau khi cùng nhau ăn bữa trưa xong, Hoàng Ny Ny hỏi Trần Thanh Xuyên có kế hoạch gì cho buổi chiều chưa.

Trần Thanh Xuyên nói: “Trời rất nóng, ra bể bơi tắm một cái cho khỏe, vừa mát lại tránh được nóng.”

Hoàng Ny Ny lại cảm thấy như vậy không tốt lắm, nhưng sau khi Trần Thanh Xuyên nhắc chuẩn bị đi tới hồ bơi của Đại Minh Thánh Thiện, cô ấy vẫn đồng ý.

“Thật ra tôi cũng nghe nói qua về việc bên trong Đại Minh Thánh Thiện có một hồ bơi vô cùng xa hoa và sạch sẽ, nhưng mà nơi đó là khách sạn năm sao, chúng ta không thuê phòng ở trong đó, thì liệu khách sạn có để chúng ta tự do đi vào không?”

Đối mặt với sự lo lắng và nghi ngờ của Hoàng Ny Ny, Trần Thanh Xuyên lại đáp lại bằng một vẻ mặt tươi cười, anh nói: “Yên tâm đi, tôi có một người bạn làm quản lý ở đó, chắc chắn là có thể.”

Nếu đã vậy thì Hoàng Ny Ny cũng không cần khách sáo nữa, sau khi ăn trưa xong, cô ấy lập tức đi theo Trần Thanh Xuyên tới Đại Minh Thánh Thiện…

Về phần Phương Cường, anh ta đang cực kỳ tức giận, đặc biệt là khi nhớ lại việc mình bị cắm sừng, đã thế sau đó còn bị người ta tẩn cho một trận, nghĩ đến đây anh ta lại càng giận hơn. Ngày hôm qua anh ta đã dẫn người quay lại quán cà phê tìm Trần Thanh Xuyên, chuẩn bị dọn dẹp sạch sẽ một trận, nhưng cuối cùng là anh ta vồ hụt mất rồi.

Vậy nên hôm nay anh ta lại dẫn theo mấy người anh em đổ xô tới công ty của Trần Thanh Xuyên và Hoàng Ny Ny, với mong muốn là bằng mọi giá phải dạy dỗ bọn họ một trận ra trò.

Có điều, anh ta còn chưa kịp tới công ty, lúc đi qua Đại Minh Thánh Thiện lại vô tình gặp được Trần Thanh Xuyên, thời điểm mặt đối mặt với kẻ thù, anh ta đã giận đến nỗi hai mắt đỏ lòm, mà sau khi thấy Hoàng Ny Ny cũng đi bên cạnh Trần Thanh Xuyên, anh ta lại càng có lý do để nổi trận lôi đình.

Cho nên ngay sau đó, anh ta lập tức nói chuyện với mấy anh em đồng hành cùng mình hôm nay, nhào về phía Trần Thanh Xuyên bên đó, hùng hổ vô cùng.

Mà giờ này khắc này, Trần Thanh Xuyên đã dẫn Hoàng Ny Ny tiến vào trong sảnh khách sạn.

Nghe thấy tiếng chửi mắng hùng hổ từ đằng xa truyền đến, Trần Thanh Xuyên quay đầu lại nhìn, lập tức phát hiện ra sự xuất hiện của Phương Cường.

Hoàng Ny Ny không hề để ý tới chuyện bên ngoài, vì tại thời điểm này mọi sự chú ý của cô ấy đã đổ dồn vào khung cảnh tráng lệ bên trong khách sạn, vậy nên Trần Thanh Xuyên chào hỏi nhân viên phục vụ và ra hiệu đưa Hoàng Ny Ny tới khu bơi lội trước.

Sau khi tống cổ được Hoàng Ny Ny đi, Trần Thanh Xuyên lập tức rời khỏi Đại Minh Thánh Thiện, đón chào đám người Phương Cường đã tìm tới tận cửa này.

Đại Minh Thánh Thiện là sản nghiệp nhà anh, anh không muốn đánh nhau gây rối trước cửa khách sạn để ảnh hưởng đến công việc kinh doanh của mình.

Vì thế, để dẫn đám người Phương Cường ra chỗ khác, Trần Thanh Xuyên đã đi tới con ngõ nhỏ ở cửa sau của khách sạn.

Trong ngõ nhỏ, Phương Cường tự tin mười phần, hung hăng khí thế cũng mười phần.

“Con mẹ nhà mày, cuối cùng thì ông đây cũng bắt được mày rồi, xem hôm nay ông có băm mày ra thành từng mảnh không!”

Phương Cường cũng không phải chỉ nói miệng không, anh ta thật sự mang theo dao, con dao rựa chói lọi đó sợ là dài đến hơn nửa thước.

Có điều, con kiến khiêng dao to thì cũng chỉ là con kiến như cũ mà thôi, và Trần Thanh Xuyên chẳng hề để tâm đến, mà cũng chẳng đáng để anh phải bận tâm.

Ánh mắt đảo qua đám người đứng phía sau Phương Cường, cuối cùng thì dừng lại trên người Phương Cường, Trần Thanh Xuyên nhìn anh ta nói: “Tôi nhắc lại với anh một lần nữa, tôi và Hoàng Ny Ny không có bất kỳ quan hệ gì hết, tôi chỉ là một tấm chắn bị cô ấy lôi ra lúc cấp bách mà thôi, anh…”

Phương Cường căn bản không cho Trần Thanh Xuyên có cơ hội nói hết câu, đã mở miệng ra mắng: “Con mẹ nó chứ, hôm nay tao cứ chém chết mày trước rồi nói sau!”

Vừa mắng, Phương Cường vừa ra hiệu huy động cho mấy anh em phía sau cùng xông tới chém…

Ước chừng khoảng ba phút sau, Trần Thanh Xuyên ngồi trên đài xi măng bên cạnh, búng búng điếu thuốc lá kẹp trong tay.

Khói thuốc lá phiêu phiêu theo gió, và cuối cùng là dừng lại trên người Phương Cường đang ngã trên đất, lúc này anh ta trông hệt như con tôm bị nấu chín.

Đương nhiên, người ngã xuống đất không phải chỉ có mình anh ta, mà còn bao gồm cả mấy anh em tốt của anh ta nữa, tất cả đều bị đánh ngã lăn lóc trên đất.

Và đây không phải do Trần Thanh Xuyên làm, từ đầu đến cuối anh không động một ngón tay nào, người ra tay là nhân viên an ninh của khách sạn.

Người khác có thể không biết Trần Thanh Xuyên là ai, nhưng các nhân viên an ninh của khách sạn thì lại biết, bởi dù sao thì người phụ trách giữ an ninh trật tự cho bữa tiệc tối ngày hôm đó chính là bọn họ, cho nên vừa rồi khi thấy Trần Thanh Xuyên dẫn một đám lưu manh rời đi, các nhân viên an ninh liền vọt theo sau, mỗi người cầm một vũ khí.

Làm nhân viên an ninh của khách sạn năm sao, không phải là tùy tiện tìm bừa một ông lão năm sáu mươi tuổi về cho đủ quân số, tất cả bọn họ đều là quân nhân xuất ngũ, họ là người muốn thể trạng có thể trạng, muốn sức chiến đấu có sức chiến đấu, đã vậy mỗi người còn cầm theo một cây cảnh côn, nên đám người Phương Cường căn bản là không có khả năng phản kháng, thậm chí còn không có cả cơ hội chạy trốn, bị đánh bốp bốp mồi hồi, tất cả đều ngã lăn trên đất…

Bắn bay điếu thuốc lá, Trần Thanh Xuyên cất bước đi về phía Phương Cường.

Nhìn lại khuôn mặt bầm dập của Phương Cường một lần nữa, anh vô cùng bất lực hỏi: “Sao anh đã phải chịu tổn hại rồi lại còn không có trí nhớ lâu nữa vậy?”

“Ngày hôm qua tôi đã nói với anh rồi, tôi nói đạo lý với anh thì tốt nhất anh cũng nên nói đạo lý đàng hoàng với tôi, nếu không sẽ rất dễ bị cho ăn đòn, nhưng anh lại không nghe, còn thích tự ra tay. Không vấn đề, giờ bị tẩn một trận rồi đó, vui chưa?”

Phương Cường tức muốn chết, anh ta vốn tưởng ông trời đã cho anh ta cơ hội, để anh ta tình cờ gặp được Trần Thanh Xuyên ở đây, có thể trả thù chuyện hôm qua bị sỉ nhục đánh tơi bời. Nào biết lúc chuẩn bị ra tay lại xuất hiện cả đống nhân viên an ninh, chưa nói lời nào đã xông vào tẩn bọn họ, còn bạo lực hơn cả nhóm anh ta nữa chứ!

Con mẹ nó chứ, bị đánh xanh mặt rồi thì cũng quên đi, chưa đến hai tư giờ mà bị tẩn hai trận đòn, vô lý thật sự…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv