Hàn Sương có chết cũng không ngờ việc cô ta tới tìm Trần Thanh Xuyên lại còn bị buộc nở nụ cười miễn cưỡng kiểu này, nên trong lòng khó chịu vô cùng.
Có điều người tên Trần Thanh Xuyên này có vẻ còn không thèm để ý, anh không chỉ không thèm để ý không thôi, mà còn bắt đầu thêm dầu vào lửa.
“Nụ cười của cô có phần hơi gượng gạo, có khi con lừa nhà ông lão họ Trương trong thôn kia nhếch môi còn đẹp hơn cô cười nữa đấy.”
Chỉ một câu nhận xét cũng đủ khiến Hàn Sướng tức đến điên.
Có thể nói cô ta chính là một mỹ nữ chính hiệu, cô ta vô cùng tự tin về giá trị nhan sắc của mình, nhưng Trần Thanh Xuyên lại dám ngang nhiên đánh giá cô ta không bằng một con lừa!
Sau khi hít sâu một hơi, Hàn Sương cố gắng đè nén ngọn lửa giận trong lòng, đè nén, chung quy vẫn là cưỡng chế áp chế.
Rốt cuộc cô ta tới đây là vì chuyện muốn chị trở về nhà, chứ không phải để cãi nhau với Trần Thanh Xuyên.
Có điều trong lòng cô ta, nhân phẩm của Trần Thanh Xuyên tệ đến cực điểm rồi, bị đánh giá hạng kém siêu cấp.
Sau khi hít sâu lần thứ hai, lúc này Hàn Sương mới bình tĩnh hạ giọng, nhìn Trần Thanh Xuyên nói: “Nếu anh đã biết ý đồ tôi tới đây hôm nay, thì tôi cũng không nhiều lời thừa thãi nữa, tôi hy vọng anh có thể giúp tôi khuyên nhủ chị tôi, kêu chị ấy trở về nhà họ Hàn.”
Trần Thanh Xuyên chăm chú nhìn Hàn Sương, trong ánh mắt còn lộ rõ ý cười: “Dựa vào cái gì?”
Hàn Sương chăm chú nhìn Trần Thanh Xuyên, cười chế giễu: “Quả nhiên, nhân phẩm của anh tệ tới mức không tưởng rồi.”
“Được thôi, nếu anh đã hỏi tôi dựa vào cái gì, vậy thì tôi đây sẽ nói anh nghe, dựa vào việc tôi có thể sử dụng sức mạnh gia tộc, giúp anh có một tương lai tốt đẹp. Trước mắt anh là chủ tịch chi nhánh tập đoàn Đại Minh đúng không? Chỉ cần anh đồng ý để chị tôi trở lại nhà họ Hàn, tôi sẽ giúp anh tiến thêm một bước nữa trong tập đoàn Đại Minh này, nhất định là sẽ có giá trị hơn vị trí hiện tại của anh rất nhiều!”
Lời này truyền tới lỗ tai Trần Thanh Xuyên, anh hiểu Hàn Sương đã hiểu lầm ý mình muốn nói.
Cái anh hỏi chính là dựa vào cái gì mà Tô Tuyết phải trở về nhà họ Hàn, nhưng Hàn Sương lại cho rằng anh đang đòi lợi ích.
Chưa kể, lợi ích mà Hàn Sương đưa ra thật là nực cười, tiến thêm một bước nữa ở tập đoàn Đại Minh, còn tiến đến đâu nữa? Thoạt nhìn anh chỉ là chủ tịch chi nhánh tập đoàn Đại Minh, nhưng trên thực tế anh lại chính là người nối nghiệp tương lai của tập đoàn Đại Minh, đây đã là đứng trên đỉnh cao nhất rồi, lại còn tiến thêm một bước nữa, tiến đi đâu được, chẳng lẽ tự thoát khỏi tập đoàn Đại Minh?
Nhưng về vấn đề này, anh không muốn so đo với Hàn Sương thêm nữa.
Cho nên sau đó anh đã nói thẳng vấn đề, không vòng vo nữa: “Cái tôi muốn hỏi là, cô dựa vào cái gì mà muốn Tô Tuyết quay trở lại nhà họ Hàn các người.”
Lời này vừa buộc ra khỏi miệng, lúc này Hàn Sương mới ý thức được bản thân đã hiểu lầm ý của Trần Thanh Xuyên.
Nhưng cô ta cũng không quá để tâm, chỉ tập trung đưa ra lời giải thích của riêng mình: “Đầu tiên, chị của tôi vốn dĩ là người nhà họ Hàn, trong người chị ấy đang chảy dòng máu nhà họ Hàn. Thứ hai, ở nhà họ Hàn chúng tôi, chị ấy sẽ nhận được nhiều sự giúp đỡ hơn nữa, bất kể là chị ấy muốn đi sâu hơn về kinh doanh hay chính trị, đều sẽ giống như cá chép hóa rồng vậy. Cuối cùng, ở nhà họ Hàn chúng tôi, chị ấy sẽ không bị người nào đó che mờ hai mắt!”
Lời cuối cùng của cô ta ám chỉ tới người nào đó lại càng khiến Trần Thanh Xuyên không nhịn được nở nụ cười.
Người nào đó mà cô ta đang ám chỉ, người cô ta không nói tên nói họ đó chẳng phải là đang nói đến anh sao?
Cho nên anh khá tò mò: “Thế nào là tôi che mờ hai mắt chị cô, hử?”
Hàn Sương cười nhạo một tiếng: “Ngày đó anh và người phụ nữ kia ở bên nhau, anh đừng có nói với tôi đấy là chị hay em gái anh đấy!”
Trần Thanh Xuyên cũng đã sớm đoán ra được chuyện này, cho nên anh căn bản là không để bụng: “Đương nhiên không phải chị gái hay em gái gì cả, mà là người phụ nữ của tôi.”
Trần Thanh Xuyên thừa nhận một cách thống khoái như vậy, ngược lại lại khiến Hàn Sương có chút ngạc nhiên, cô ta hoàn toàn không ngờ Trần Thanh Xuyên sẽ thừa nhận như vậy.
Vì thế sau đó cô ta không thể không suy xét một chuyện: Có phải bản thân cô ta đã hiểu lầm mối quan hệ giữa Trần Thanh Xuyên và Tô Tuyết không, nếu không thì sao Trần Thanh Xuyên có thể thoải mái như vậy được chứ?
Trong lòng ôm nghi hoặc, Hàn Sương nhìn về phía Trần Thanh Xuyên: “Rốt cuộc anh và chị tôi có quan hệ gì?”
Trần Thanh Xuyên lại trả lời càng thống khoái hơn: “Chị cô cũng là người phụ nữ của tôi, sao hả, có vấn đề gì sao?”
Câu trả lời hợp tình đúng lý này suýt chút nữa khiến Hàn Sương tức phát ngất, bắt cá hai tay mà còn dám làm như chuyện hợp tình đúng lý tới vậy?
Đúng vậy, Trần Thanh Xuyên hợp tình đúng lý như vậy: “Hai người phụ nữ tôi đều thích, nhìn cô tôi cũng khá thích, sau đó lại biến thành có ba người phụ nữ. Sao hả, cô có ý kiến gì không? Nếu có lời nào muốn nói, vậy thật xin lỗi, ý kiến của cô không có tác dụng với tôi.”
Quả thực là không biết nói lý, điều này thật sự khiến Hàn Sương nổi giận, cô ta chưa từng gặp qua người đáng giận như vậy bao giờ!
Cô ta duỗi tay chỉ vào Trần Thanh Xuyên, nhìn cánh tay run rẩy vì giận ấy cũng đủ hiểu tâm trạng cô ta giờ phút này.
Nhưng loại tâm trạng tốt xấu này chẳng hề có bất cứ ảnh hưởng gì tới Trần Thanh Xuyên, cho nên Trần Thanh Xuyên chỉ nhìn cô ta với ánh mắt như đang xem diễn kịch.
Hàn Sương giận hồi lâu, cuối cùng vẫn cố kìm nén, căm giận buông thõng cánh tay xuống.
“Bỏ đi, tôi tới đây hôm nay không phải để nói mấy chuyện này, tôi chỉ muốn nói anh khuyên chị tôi quay về nhà họ Hàn!”
Giờ khắc này, thái độ Hàn Sương rất mạnh mẽ, nghe không giống như đang cầu sự trợ giúp từ Trần Thanh Xuyên, mà rõ ràng là giống ra lệnh hơn.
Nhưng đáng buồn thay, Trần Thanh Xuyên lại không nghe theo mệnh lệnh của cô ta, thậm chí còn không chút e dè nào mà khịt mũi coi thường.
“Tôi không khuyên đấy, sao hả, cô tính cắn tôi à? Ha!”
Cười nhạo một tiếng, Trần Thanh Xuyên ngồi lại ghế làm việc, rút một điếu thuốc ra rồi châm lửa, hít mây nhả khói, dáng vẻ nhàn nhã vô cùng.
Mà nhìn thấy biểu hiện này của Trần Thanh Xuyên, Hàn Sương tức đến nỗi khuôn mặt nhỏ tái đi, quả thực cô ta hết cách với anh rồi.
Dù sao cô ta cũng chưa từng đụng phải loại người này bao giờ, dẫu sao thì với quyền thế nhà họ Hàn bọn họ, không ai dám chơi xấu.
Nhưng Trần Thanh Xuyên dám, nhà họ Hàn có quyền thế thì ghê gớm lắm sao? Nhà anh có tiền!
Thời điểm máy kéo gặp tay vịn bốn bánh, ai cũng không phục ai, cuộc va chạm cứ thế nổ ra!
Bị cơn tức làm cho cả người phát run, cuối cùng Hàn Sương duỗi tay chỉ về phía Trần Thanh Xuyên: “Tôi cảnh cáo anh, tốt nhất anh nên làm theo lời tôi nói đi, nếu không tôi sẽ khiến chức vụ chủ tịch chi nhánh của anh kéo dài tới ngày hôm nay thôi, đời này đừng mong bò lên chỗ này được nữa!”
Trần Thanh Xuyên ra vẻ không sao cả búng búng điếu thuốc lá, mở miệng: “Tốt nhất cô nói được thì làm được, tôi đây cầu mà không được đây. Nhưng mà nếu cô không làm được, vậy thì tôi sẽ bắt cô phải chịu hình phạt mà cô không tưởng nổi đâu.”
Cái gọi là hình phạt mà cô ta không tưởng nổi, khiến Hàn Sương không tự giác được nhớ tới cảnh tượng cô ta nhìn thấy Triệu Hồng Vũ trong động trước đây.
“Anh, anh, anh là đồ vô sỉ, đúng là không biết xấu hổ!”
“Nói đúng, quá đúng, cho cô một trăm điểm, cô vừa lòng chưa?”
Trần Thanh Xuyên dùng thái độ cà lơ phất phơ đáp trả, khiến Hàn Sướng tức muốn hộc máu.
Nhưng đương nhiên cô ta không phải đối thủ đấu võ mồm của Trần Thanh Xuyên, cho nên tức giận xấu hổ buồn bực đến đâu cũng có thể quay lưng bỏ chạy lấy người.
“Tôi sẽ khiến anh thấy, người đắc tội với nhà họ Hàn tôi sẽ phải trả giá đắt thế nào!”
Trước khi đi, Hàn Sương còn để lại một câu uy hiếp, nhưng Trần Thanh Xuyên lại tỏ vẻ chẳng sao cả.
“Có thể, chỉ cần cô chuẩn bị tốt việc chấp nhận hình phạt là được.”
Người nhà họ Hàn? Cứt chó, móc đâu ra sự kiêu ngạo như vậy. Có quyền thế quân sự thì ghê gớm lắm sao? Trước mắt anh thì cũng chẳng khác gì cái chổi lông gà!
Hàn Sương hoàn toàn bị chọc giận rồi, Trần Thanh Xuyên tiếp tục nhàn nhã hút nốt điếu thuốc trong tay.
Chuyện xảy ra hôm nay, trong mắt anh vốn không được coi là một vấn đề.
Chẳng phải chỉ là một kẻ hèn nhà họ Hàn thôi sao? Có quyền lực thì đã làm sao, anh không tin có thể khiếp tập đoàn Đại Minh nằm sấp xuống!
Trên thực tế, sau khi rời khỏi tập đoàn chi nhánh Đại Minh, Hàn Sương cũng không cho rằng nhà mình có thể khiến tập đoàn Đại Minh nằm sấp xuống, nhưng cô ta hoàn toàn có lý do tin tưởng, khiến Trần Thanh Xuyên nằm sấp thật đơn giản.
“Cái tên lưu manh này, cái loại sói háo sắc, tôi sẽ khiến anh phải cảm thấy hối hận vì những lời nói ngày hôm nay!”