Lời nói của Lâm Chi Diêu vừa mới dứt, cô gái bận áo đen ngăn ở trước người của Lâm Tịch bỗng nhiên lại giật phăng chiếc dây lưng kim loại màu đen quanh thắt lưng của cô ta ra, thắt lưng của cô ta được chế tạo bằng kim loại đặc biệt, đạn xuyên không thấu, hiện tại cô ta phải phòng ngự toàn lực mới được.
Trong lúc mà cô gái áo đen vung thắt lưng màu đen lên, những đội viên của danh sách tác chiến kịp thời khai hỏa, nhưng mà đều đã tăng thêm ống giảm thanh, mấy chục ngọn lửa nhanh chóng hướng về phía Lâm Tịch đang đứng ở giữa. Cô gái mặc áo đen chỉ có thể liều mạng vung vẫy cái thắt lưng, cô ta là sát thủ đỉnh cấp, chiến lực cực kỳ mạnh, giờ phút này dưới hành động toàn lực, thắt lưng màu đen bị cô ta múa kín không có kẻ hở...
Ánh mắt của Lâm Chi Diêu xuyên thấu qua thắt lưng màu đen đang vung vẫy khắp trời, khuôn mặt của Lâm Tịch ngồi ở trên sofa vô cùng nghiêm túc đối diện với anh, sau khi anh nhìn thấy sự sợ hãi trong đôi mắt của Lâm Tịch, anh nở nụ cười, đôi môi khẽ nhếch lên, dùng khẩu hình môi mà nói với Lâm Tịch: “Chung quy thì cậu vẫn là một người em trai..."
Ánh mắt của Lâm Tịch vô cùng âm trầm, nhưng mà giờ phút này anh ta không có bất cứ biện pháp nào hết, bởi vì anh ta đã tính sai một điểm rồi, đó chính là Lâm Chi Diêu đối với vị trí gia chủ của Lâm thị hoàn toàn không coi trọng giống như bọn họ đã nghĩ! Bọn họ tin tưởng rằng Lâm Chi Diêu sẽ lựa chọn kiềm chế giống như là Lâm Diễn, lén lút chậm rãi sắp xếp, cuối cùng sẽ chơi chết bọn họ hoàn toàn, nắm quyền không chế Lâm thị. Cho nên trước lúc này, Lâm Chi Diêu sẽ chỉ nhẫn nhịn, mà hơn nữa điểm quan trọng đó chính là trước mấy ngày nay, bọn họ ám sát Lâm Chi Diêu mọi mặt nhưng mà Lâm Chi Diêu cũng chưa chết!
“Tại sao? Vốn dĩ là anh có thể nhịn mà.” Lâm Tịch được cái thắt lưng màu đen bảo vệ, cũng dùng khẩu hình miệng nói với Lâm Chi Diêu.
Ánh mắt của Lâm Chi Diêu từ từ trở nên ảm đạm, sau đó lại lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Tịch mà nói: “Tôi sẽ không chết, nhưng mà đêm hôm đó đã có năm người anh em của tôi phải chết.”
“Đây chẳng qua chỉ là năm con ruồi nhặng mà thôi! Lâm Chi Diêu, bây giờ anh dừng tay vẫn còn kịp.” Lâm Tịch tiếp tục nói với bộ mặt âm trầm.
Lâm Chi Diêu lắc đầu: “Trong mắt của tôi, mạng của tất cả những người các người cũng không sánh nổi với mạng của một người anh em chúng tôi! Thanh toán Lâm thị, bắt đầu từ cậu... chính là người đầu tiên.”
...
Cùng một khoảng thời gian đó, Lâm Cửu Âm ở Yến Kinh, ông ta hoàn toàn ngồi không yên, đang ở trong phòng của mình, điên cuồng ra lệnh cho danh sách tác chiến ở Thiên Hải của Lâm thị, để bọn họ lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến tập đoàn Thiên Diệu, không tiếc bất cứ giá nào ngăn cản Lâm Chi Diêu giết Lâm Tịch!
Sau khi đưa ra mệnh lệnh cho mọi người, Lâm Cửu Âm cũng chỉ có thể ngồi yên trên cái nệm ở trong căn phòng yên tĩnh và chờ đợi, đừng nói là hiện tại ông ta đang ở Yến Kinh xa xôi, cho dù hiện tại ông ta có đang ở Thiên Hải thì cũng không kịp. Hiện tại ông ta cũng chỉ có thể im lặng cầu nguyện, cầu nguyện Lâm Tịch có thể chống đỡ thêm năm phút nữa. Đúng vậy, chỉ cần chống đỡ thêm năm phút nữa là được rồi.
Năm phút vừa đến, dựa vào lực lượng của Lâm thị, Lâm Chi Diêu tuyệt đối sẽ không có khả năng tạo thành tổn thương cho Lâm Tịch, chỉ là thật sự có thể chống đỡ được năm phút ư? Trong lòng của Lâm Cửu Âm cũng không nắm chắc.
Hốc mắt của Lâm Cửu Âm hãm sâu, khuôn mặt lạnh lùng, rất gầy, mặc một bộ đường trang màu đen, xương gò má rất cao. Chuyện tối ngày hôm nay ông ta không đi tìm Lâm Diễn, bởi vì mấy ngày trước lúc mà bọn họ bày mưu hãm hại Lâm Chi Diêu, Lâm Diễn cũng không tìm bọn họ mà hỏi tội, cho nên ông ta đang chờ mong, mắt ông ta không chớp nhìn chằm chằm lên màn hình trên vách tường, đó chính là cảnh tượng danh sách tác chiến của Lâm thị đang nhanh chóng hành động...
Lâm Cửu Âm không nói một lời nào, cũng chỉ im lặng chờ đợi...
Giờ phút này ở thành phố Thiên Hải, trong một tầng lầu trống trải của toàn bộ tập đoàn Thiên Diệu, Dạ Tam và Dạ Nhất đang chiến đấu với nhau. Ánh mắt của Dạ Tam ngưng trọng nhìn chằm chằm vào Dạ Nhất: “Sư huynh, đắc tội rồi.” Dạ Tam nói xong thì trên người tuôn ra một cỗ ý chí chiến đấu ngập trời, quơ một con dao găm quân đội nhanh chóng phóng về phía của Dạ Nhất.
Dạ Tam nhanh chóng tấn công, mang theo một trận cuồng phong, thổi làm quần áo ở trên người của Dạ Nhất đều bay ra đằng sau, nhưng cho dù là lúc Dạ Tam vọt đến trước mặt của anh ta, anh ta cũng không hề động đậy. Đợi đến lúc con dao của Dạ Tam chống đỡ ở cổ của anh ta, cơ thể của Dạ Nhất mới di chuyển, anh ta ngửa đầu ra sau khỏi con dao, con dao quân đội chỉ vào phần bụng của Dạ Tam...
Một phút sau, Dạ Tam quỳ một chân ở trên mặt đất thở hổn hển, cánh tay cầm con dao quân đội của anh ta đã bị Dạ Nhất đâm thành một cái lỗ, tay phải của anh ta đang run rẩy, toàn bộ cánh tay cũng không thể dùng được chút sức lực nào, mà Dạ Nhất vẫn nhẹ nhàng đứng ở trước mặt của anh ta như cũ.
“Sư huynh, tình cảnh hiện tại của Lâm Chi Diêu thật sự không tốt, anh đừng quên ở phía trên còn có một ninja có chiến lược không thua anh. Hơn nữa, đội tác chiến của Lâm thị chắc hẳn chẳng mấy chốc sẽ đến đây.” Dạ Tam thấp giọng nói với Dạ Nhất.
Dạ Nhất mặt không đổi sắc nói với Dạ Tam: “Tôi tin tưởng vào anh ấy.”
Dạ Tam nghe vậy thì sửng sốt, một hồi lâu gật đầu nói: “Đã hiểu rồi..." Dạ Tam nó xong thì bỗng nhiên lại găm con dao găm quân đội vào trái tim của mình.
Rốt cuộc ở trên mặt của Dạ Nhất cũng đã có nhiều hơn một tia dao động, nhíu mày: “Tại sao lại làm như vậy?”
Dạ Tam đắng chát lắc đầu nói: “Theo sai người rồi, trên người của em có kịch độc, chi mạch của Lâm thị không đáng để anh em chúng ta vì bọn họ mà liều mạng. Sư huynh, em vẫn luôn không phục anh, em vẫn muốn đấu một trận với anh, cho dù bây giờ em còn có thể ngăn cản anh một lúc, nhưng mà không cần thiết nữa, anh đi lên giết Lâm Tịch đi! Sau đó diệt chi mạch của Lâm thị, báo thù cho anh em chúng ta.”
Dạ Tam nói xong, máu tràn ra từ trong miệng biến thành màu đen, cả người ngã xuống ở trước mặt của Dạ Nhất. Dạ Nhất nhìn cơ thể của Dạ Tam ngã trên mặt đất, ánh mắt trở nên vô cùng lạnh lẽo, từ trước đến nay trong lòng đều yên tĩnh không dao động lần đầu tiên lại có suy nghĩ muốn giết người.
...
Ở trên tầng cao nhất, nữ ninja đứng ở trước người của Lâm Tịch lúc này đang quỳ một chân xuống đất, trên người của cô ta đã có nhiều hơn mười vết đạn. Cô ta có lợi hại hơn thì cũng không thể ngăn cản được đạn ở thế giới này, thật ra thì trước đó cô ta đã làm rất tốt, cô ta đã chống đỡ được một phút dưới mấy chục cây súng đột kích.
Lâm Tịch ngồi ở trên ghế sofa sau lưng cô ta, cúi đầu không thể tin nhìn một vết đạn ở trên bụng của mình, máu đỏ tươi đang chảy ra từ trong lỗ đạn đó, làm cho bộ đồ vest màu trắng của anh ta đều bị nhuộm thành màu đỏ. Thẳng cho đến lúc này, rốt cuộc Lâm Tịch cũng đã dâng lên sự sợ hãi khi đối với cái chết.
Anh ta không muốn chết, anh ta vẫn còn chưa ngồi lên vị trí gia chủ của Lâm thị, anh ta vẫn còn chưa trải qua cuộc sống phong phú! Danh sách tác chiến của Lâm thị chạy đến đây ít nhất còn hai đến ba phút nữa, chỉ là Lâm Chi Diêu thật sự cho anh ta có cơ hội đó à? Mặc dù là miệng vết thương ở phần bụng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà anh ta vốn đã suy yếu không có một chút năng lực để chiến đấu, hiện tại ngay cả sức lực để động đậy cũng không có, anh ta cũng chỉ có thể ngồi liệt ở trên ghế sofa.
Trong miệng của nữ ninja đang quỳ một chân trên mặt đất ở trước mặt phun ra máu, quay đầu lại nhìn Lâm Tịch: “Thiếu chủ..."
Lâm Tịch chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Lâm Chi Diêu, nói với nữ ninja: “Giết anh ta đi.” Giọng nói của Lâm Tịch vô cùng lạnh lùng.
Lâm Tịch vừa mới dứt lời, nữ ninja bỗng nhiên lại bùng phát, dùng hết chút sức lực cuối cùng mà nhảy lên thật cao. Con dao ở trong tay chĩa thẳng vào Lâm Chi Diêu, đây là một đòn cuối cùng trong cuộc sống của cô ta, cũng là một chiêu cao cấp nhất trong cuộc đời này của cô ta, cho dù là thành hay bại, sau một chiêu này thì cô ta cũng phải chết. Cho nên trước giây phút cuối cùng của cuộc đời, cô ta muốn vì chi mạch của Lâm thị mà diệt trừ đại địch, như thế này thì tổ chức của cô ta mới có thể nhận được sự ủng hộ của chi mạch Lâm thị!
Chỉ là tốc độ của nữ sát thủ có nhanh, Lâm Chi Diêu lại càng nhanh hơn. Ngay khi con dao của nữ sát thủ đâm đến trước mắt của Lâm Chi Diêu, Lâm Chi Diêu bỗng nhiên nắm chặt lấy cổ tay của nữ sát thủ, trở tay dùng con dao của cô ta đâm vào cổ của cô ta, sau đó giống như là ném rác rưởi mà ném nữ sát thủ vẫn còn chưa ngỏm củ tỏi qua một bên...
Bằng bằng bằng... Lúc nữ sát thủ rơi xuống đất, cô ta vẫn còn chưa có phản ứng, mấy trăm viên đạn liền bắn vào trong cơ thể của cô ta, trực tiếp xé cơ thể của cô ta thành mảnh nhỏ.
Phốc... Lâm Chi Diêu bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt của anh trắng bệch như tờ giấy, vết thương nặng của anh vẫn còn chưa lành, lúc nãy đã dốc hết toàn bộ sức lực đánh trả lại đòn tấn công của nữ sát thủ, cho nên vết thương của anh lại bị xé rách một lần nữa, miệng vết thương cũng đều có máu tươi đang chảy ra...
Lâm Chi Diêu không hề quan tâm đến vết thương ở trên người, cũng chỉ là nhìn chằm chằm vào Lâm Tịch trên ghế sofa không nhúc nhích, sau đó lại bước từng bước một đi về phía của Lâm Tịch...