Với sự hiểu biết mà Khương Thục Đồng đối với Khương Lịch Niên, anh ấy không phải là người tiêu nhiều tiền vào bảo dưỡng đâu, nên, "Chúc Vân" này chỉ có thể do người ngoài giới thiệu cho anh ấy, nhưng, ai giới thiệu chứ?
Lẽ nào là mẹ chồng, không đúng, từ khi Lục Chi Khiêm phá sản, cha đã không liên lạc với bên mẹ chồng rồi.
Vậy rốt cuộc là ai chứ?
Ai vừa quen biết bố mẹ chồng, vừa quen biết cha, còn quen cả Chúc Vân chứ?
Mắc Khương Thục Đồng nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra, thôi, không nghĩ nữa, làm tài liệu trước.
Để không phụ lòng tin của Từ Mậu Thận, để lần diễn thuyết này thành công, tài liệu mà Khương Thục Đồng làm dường như đã tiêu hao hết sức mạnh hồng hoang của cô ấy, từ chi tiết chủng loại đến chi tiết khách hàng, cô ấy thậm chí còn làm 1 tỷ lệ, đó chính là những người thường đến cửa hàng thời trang nam mua đồ, thì tỷ lệ thành công sẽ cao hơn nhiều so với những người mua ở cửa hàng nữ.
Tóm lại, cô ấy vắt óc liệt kê ra toàn bộ tâm đắc từ ngày đầu tiên bắt đầu tiêu thụ vào thời khóa biểu, hy vọng có ích cho Khương Thục Đồng.
Sau khi làm xong, Khương Thục Đồng gửi qua cho Từ Mậu Thận.
Sau đó rất lâu, Từ Mậu Thận gửi Khương Thục Đồng 1 tin nhắn wechat: Dạy biết học trò, đói chết sư phụ, đem hết tâm đắc của bản thân ra nói cho người khác biết, không sợ việc buôn bán của mình bị cướp mất sao?
Khương Thục Đồng không suy nghĩ nhiều như thế, cô chỉ cảm thấy, nếu Từ Mậu Thận đã tin tưởng cô, giao nhiệm vụ này cho cô, cô nhất định sẽ làm tốt.
Ngây thơ đến mức có hơi khờ khạo.
Con tim của Từ Mậu Thận mềm lại, dường như nơi mềm yếu nhất trong lòng đã bị Khương Thục Đồng chạm đến rồi, anh muốn bảo vệ cô.
Ngày hôm sau, Khương Thục Đồng mặc 1 bộ váy voan màu trắng, trên cổ còn quấn một chiêc khăn choàng, màu trắng hơn tuyết, thêm vào giọng nói truyền cảm của cô ấy, vậy nên nhịp nhàng hài hòa, vô tình thu hút rất nhiều người đến nghe.
Lần diễn thuyết này tổ chức lại sảnh lớn của công ty amon, thành phần tham dự đều là các nhà đại lí ở khắp nơi, còn có nhân viên kinh doanh của công ty amon, Khương Thục Đồng thuyết trình với danh nghĩa đại lí cấp vàng.
Tuy không thừa nhận, nhưng mà, trong nội dung diễn thuyết của mình, có một bộ phận cô đã "học theo" hoặc "sao chép" phần thuyết trình lúc đó của Cố Minh Thành, Cố Tổng lúc đó thuyết trình lưu loát không nhìn tài liệu, cô thì không được, phải nhìn theo văn bản – vì vậy, cô thua Cố Minh Thành không chỉ là một sớm một chiều có thể bằng được.
Âm thanh dõng dạc truyền cảm vang khắp sảnh.
Lúc thuyết trình xong đã là 11 giờ trưa rồi, những người phía dưới, có người hỏi Khương Thục Đồng vài câu hỏi rồi từ từ dời đi hết, Khương Thục Đồng vẫn đứng trên sân khấu sắp xếp văn bản, cô đã sử dụng rất nhiều tư liệu và nội dung, nhất định phải thu dọn lại từng loại ngăn nắp.
Đột nhiên nghe một tiếng "Xoạc", âm thanh trong trẻo đó, khiến Khương Thục Đồng toát cả mồ hôi hột.
Âm thanh phát ra từ phía sau, hơn nữa, đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
Quay đầu lại mới thấy kế bên chiếc ghế có 1 cây đinh, vốn dĩ cây đinh này cố định trên ghế, nhưng không biết tại sao, chiếc váy siêu ngắn của Khương Thục Đồng lại bị móc vào trong cây đinh này, hơn nữa, vừa rồi cô bước đi, cả chiếc váy đã bị rách rồi.
Khương Thục Đồng biến sắc rõ rệt, nửa thân sau đều lộ ra hết, lần này cô quả là mất mặt rồi.
Khương Thục Đồng quan sát xung quanh, may mà không có camera, lần này cô diễn vai cấp giới hạn rồi, nhưng may mà đại sảnh lúc này đã không còn ai nữa.
Nhưng bây giờ đang là mùa hè, cô không mang theo quần áo dự phòng, phải làm sao che đi chiếc váy bị rách đây?
Khương Thục Đồng nhất thời lúng túng.
Nhưng nghĩ đến amon là công ty dệt may, quần áo chắc là không thiếu, tuy đều là đồ nam, nhưng lấy 1 cái thiên về kiểu nữ chắc cũng là 1 việc không khó.
Cô ngồi trên ghế, để che đi sự ngại ngùng từ chiếc váy bị rách phía sau, nhắn wechat cho Từ Mậu Thận: Từ Tổng, có thể nhờ anh mang cho em một chiếc áo kiểu nữ không, em vẫn còn đang ở đại sảnh diễn thuyết.
Từ Mậu Thận không hiểu, rõ ràng buổi diễn thuyết đã kết thúc rồi, cô ấy còn cần áo kiểu nữ để làm gì chứ?
Không nghĩ nhiều, Từ Mậu Thận liền đến phòng thiết kế tìm một chiếc áo sơ mi màu đen, đây là áo mi nam kiểu ôm người, thiên về kiểu nữ, chạy đến đại sảnh diễn thuyết.
Vừa đúng lúc gặp được Cố Minh Thành đến công ty anh.
"Đi đâu mà vội thế?" Cố Minh Thành hỏi.
Từ Mậu Thận nói, "Thục Đồng đang ở đại sảnh, nhờ tôi mang cho cô ấy một chiếc áo nam kiểu nữ, tâm tư của các cô gái –"
Sau đó lắc đầu bất lực, tỏ ý: Anh ấy cũng không hiểu.
"Đúng rồi, sao hôm nay lại đến công ty tôi thế? Đâu dễ gì mà anh lại đến công ty tôi." Từ Mậu Thận tay cầm áo, vừa đi vừa hỏi Cố Minh Thành.
"Gần đây công ty tổ chức kể niệm 20 năm, tìm anh đặt may chiếc áo" Cố Minh Thành hay tay đúc vào túi quần, vừa đi vừa nói.
Từ Mậu Thận nhìn anh ta bằng ánh mắt không ngờ, tìm anh may quần áo?
Đây chắc là vụ làm ăn ngàn năm không gặp, quần áo của Cố Minh Thành, đều là đặt may từ nước ngoài rồi gửi về đây, ngay cả việc giặt khô, cũng là gửi ra nước ngoài, đừng nói là những loại quần áo dày của mùa đông, ngay đến những loại quần áo đơn giản như sơ mi, Cố Minh Thành cũng không ngó ngàng đến công ty của Từ Mậu Thận.
"Sao vậy? Bây giờ biết đến một doanh nghiệp trong nước như chúng tôi rồi à?" Từ Mậu Thận nói với giọng mỉa mai.
Về mặt lựa chọn trang phục, Cố Minh Thành quả không xứng là người bạn tốt của anh.
Cố Minh Thành cúi đầu cười cười.
Tâm tư của Cố Minh Thành, Từ Mậu Thận hiểu rất rõ, nếu không phải Khương Thục Đồng làm đại lí cho thương hiệu của anh, đồng thời xem thương hiệu này là mạng sống, e rằng Cố Minh Thành vẫn đang xem thường amon.
Nếu đã còn để tâm đến Khương Thục Đồng như vậy, tại sao mối quan hệ giữa hai người họ còn rắc rối như vậy, vương vấn dứt mãi không ra?
Từ Mậu Thận thì không hiểu rồi, có thể những người yêu nhau đều như vậy cả.
Khương Thục Đồng chờ đợi trong hồi hộp, tiếng nói chuyện của Từ Mậu Thận truyền đến tai cô, không biết là đi cùng ai.
Trong lòng cô thầm cầu nguyện: Từ Mậu Thận đừng vào đây cùng với người nào khác nữa, cô đã đủ thê thảm rồi lắm!
Giây phút Từ Mậu Thận và Cố Minh Thành xuất hiện trước cửa đại sảnh, Khương Thục Đồng và Cố Minh Thành đều nhìn thấy đối phương, đều rất kinh ngạc.
Cô không biết anh ta cũng đến.
Cố Minh Thành khi nãy nghe Từ Mậu Thận nói rằng cô ấy đang ở đây, nhưng cô ăn mặc như vậy, anh thật không nghĩ tới, phải nói là có chút bất ngờ, thời gian anh quen biết Khương Thục Đồng cũng chỉ vừa 1 năm, hiếm khi thấy cô mặc trang phục mùa thu.
Từ Mậu Thận tay cầm quần áo bước đến trước mặt Khương Thục Đồng.
Sau khi Khương Thục Đồng qua cơn bất ngờ, đã lấy lại lí trí, cô ngồi trên ghế với vẻ mặt đỏ ửng.
Tuy Cố Minh Thành và Từ Mậu Thận tiến về phía cô từ phía trước, nhưng chân là của họ, cô làm sao biết được họ có quay ra phía sau không? Để đảm bảo an toàn, cô mặc nhiên dùng phương pháp an toàn – ngồi.
"Từ Tổng, Cố Tổng, hai người đến rồi sao?" Khương Thục Đồng ngồi chào họ.
Điều này rất kì lạ.
Khương Thục Đồng trước giờ đều rất lịch sự.
Phản ứng đầu tiên của Từ Mậu Thận là: Cô ấy đến tháng rồi! Vì vậy nhờ anh ta mang quần áo đến.
Cố Minh Thành lại biết, cô tuyệt đối không phải đến tháng, chu kì của cô, anh ấy biết.
Anh và Cố Minh Thành từng bước tiến về phía Khương Thục Đồng, gương mặt cô hơi nhăn lại, Cố Minh Thành đã nhìn ra rồi.
"À, đúng rồi, Minh Thành, tôi vừa nhớ ra trong phòng làm việc còn 1 bức e-mail chưa trả lời, tôi đi trả lời e-mail trước." Từ Mậu Thận là người thông minh biết bao, anh ta biết mình ở đây không tiện, nên tìm cớ ra về, trước lúc đi còn ho 1 tiếng.
Anh trao lại quần áo cho Cố Minh Thành.
Hoàn cảnh như thế này, anh không thích hợp ở lại, Cố Minh Thành mới thích hợp.
Cố Minh Thành hiểu ý của Từ Mậu Thận.
Cố Minh Thành nhận lấy quần áo, tiến về phía Khương Thục Đồng.
Giống như việc xấu hổ của mình đã bị phát hiện, Khương Thục Đồng mặt đỏ ửng, cắn chặt môi, khuôn mặt biến sắc thấy rõ.
Cố Minh Thành đặt quần áo lên tay Khương Thục Đồng.
"Cảm ơn Cố Tổng." Khương Thục Đồng nói bằng giọng lí nhí.
Tiếp đó, Khương Thục Đồng ngẩng đầu lên nhìn, Cố Minh Thành không có ý rời đi.
Không thể người ta vừa giúp mình, mình đã đuổi người ta đi được?
Vậy là bây giờ rơi vào một hoàn cảnh éo le: Nếu Khương Thục Đồng bây giờ đứng lên, Cố Minh Thành sẽ nhìn thấy điệu bộ rách rưới tả tơi phía sau lưng cô, hơn nữa, quần lót cũng lộ ra luôn rồi, vừa rồi cô đã sờ được nó; nếu như cô không đứng lên, vậy cô và Cố Minh Thành cứ như vậy mãi.
Làm liều vậy, dù sao trên người cô còn chỗ nào mà anh ta chưa thấy qua nữa?
Khương Thục Đồng ngồi dậy đứng lên, nhanh chóng mặc quần áo vào, cô phải vào nhà vệ sinh thay chiếc váy rách rưới này ra.
Chỉ là cái nhìn thoáng qua đã nhìn thấy chiếc quần lót không viền màu trắng của Khương Thục Đồng, phần hông nhô lên, đầy đặn và rất có tính đàn hồi.
Anh cũng đã từng siết chặt vòng eo mông cô và âu yếm nó, khiến cô tê tái, còn anh thì giải phóng dục vọng của mình và..
Cố Minh Thành cảm thấy hơi ngại ngùng vì tình dục của bản thân
Khương Thục Đồng khoác quần áo lên người, chạy ra ngoài rất nhanh, cô vào nhà vệ sinh, cởi chiếc váy rách ra, mặc chiếc áo sơ mi màu đen kín đáo vào, tháo sợi dây nịt trên chiếc váy ra thắt vào eo, tóc cô vốn xõa, nhưng để phối với bộ quần áo này, cô cố ý bới cao mái tóc của mình lên một cách tùy tiện, không ngờ lại tạo nên một bầu không khí khác lạ.
Khương Thục Đồng vốn dĩ định vứt chiếc váy đó đi, nhưng mà nghĩ lại, dù gì đi nữa cô cũng là một người bán quần áo, vẫn phải tìm hiểu xem tại sao chiếc váy lại rách đến như vậy? Là do đường may không chắc hay là do chất liệu vải không tốt, bộ đồ này cũng khác mắc tiền, cũng không đến nỗi phải làm như vậy.
Khương Thục Đồng cầm chiếc váy đó, lại quay vào đại sảnh, lấy lại tài liệu của cô, chuẩn bị rời khỏi.
Cố Minh Thành vẫn ở đó, vẫn chưa rời đi.
Sau khi Khương Thục Đồng đi vào, anh nhìn Khương Thục Đồng bằng ánh mắt vô cùng ngạc nhiên.
Một chiếc áo sơ mi nam màu đen, do là phôm áo dài, nên vừa che khỏi phần đùi của cô, lộ ra phần đầu gối và chân cô, dưới chân là một đôi giầy cao gót. Chiếc nút trên cùng trên áo Khương Thục Đồng được nới ra, đeo một sợi dây chuyền mảnh rất đẹp, rất gợi cảm.
Quan trọng là vẻ đẹp này không giống với vẻ đẹp thường ngày của cô, vẻ đẹp thường ngày là nhu mì, là vẻ đẹp của Khương Thục Đồng.
Vẻ đẹp của ngày hôm nay, tràn đầy khí chất, tóc buộc đuôi ngựa, rất hoạt bát, vén tay áo lên, rất thoải mái.
Sợi thắt lưng thanh mảnh, ôm siết lấy vòng eo của cô, cô vốn dĩ đã rất thon gọn, eo thon bụng săn, hài hòa với khung ngực đầy đặn.
Cô mặc chiếc áo sơ mi của đàn ông quả là có một cảm giác lạ lùng khó tả, chỉ là, cô chưa từng mặc qua áo của anh.
"Nhìn thấy Cố Minh Thành đang nhìn mình, Khương Thục Đồng hỏi với giọng hơi bối rối," Sao.. sao vậy? Không đẹp à?"
Cô cúi đầu xuống, chỉnh lại áo sơ mi.