Ngày hôm sau, Miêu Doanh Đông ngồi xe của Cố Minh Thành đến thành phố khác.
Khoảng cách cũng không xa, lái xe chỉ mất khoảng ba giờ.
Tài xế khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, lái xe khá nhanh, nhưng rất vững vàng.
Miêu Doanh Đông ngồi ở ghế sau, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, không nói chuyện.
“Ông chủ Miêu chỗ ông muốn đến có địa chỉ cụ thể không?”
“Có, khi nào ra đến đường cao tốc thì nói với tôi.” Miêu Doanh Đông trả lời.
Sau đó, hai người lại rơi vào im lặng.
Tài xế nói, “Ông chủ Miêu, ngài thật ít nói! Trên xe của tôi đã mấy năm rồi không yên tĩnh như vậy. Trước đây tôi phụ trách đưa đón Cố Tam tiểu thư đi học, sau đó, Cố gia Nhị thiếu gia cũng thường xuyên ngồi xe tôi, cậu ấy một mình thì không sao, cũng không nói chuyện bao nhiêu, nhưng nếu cậu ấy cùng với phu nhân ngồi xe tôi, chính là em gái của ngài, xe của tôi liền không yên tĩnh nổi, hai người ở trên xe ầm ỹ, không quậy đến lật xe là không chịu được! Còn Cố tam tiểu thư, thì càng biết quậy hơn, một mình cũng có thể huyên náo.”
Miêu Doanh Đông mỉm cười, “Vậy sao?”
“Đúng vậy.”
Sau đó, tài xế kể cho Miêu Doanh Đông nghe rất nhiều chuyện thú vị của Cố Tam tiểu thư, kể chuyện năm đó có biết bao nhiêu người theo đuổi Tam tiểu thư, nhưng cô vẫn luôn không để ý đến ai, nhưng cuối cùng vẫn bị “Cô gia* nhà chúng tôi theo đuổi được.”
Cô gia*: chồng của tiểu thư, ý chỉ Nam Lịch Viễn.
Có thể thấy cô gia là người rất có thủ đoạn.
“Chuyện này, cũng chỉ có người đó mới có năng lực làm được!” Miêu Doanh Đông nhìn ra cửa sổ, lạnh nhạt nói một câu.
Tài xế không biết Miêu Doanh Đông nói người đó là người nam hay người nữ, cũng không hiểu anh có ý gì.
“Sao Miêu phu nhân không đi cũng anh?” Tài xế lại hỏi.
“Lần này tôi đi công tác!” Miêu Doanh Đông nói.
Đã đến nơi!
Lúc đàm phán với người khác, ánh mắt của Miêu Doanh Đông luôn chăm chú, bởi vì về cơ bản trên cuộc họp toàn là người khác báo cáo với anh về tỉ lệ hoàn vốn, kế hoạch thu lợi nhuận, anh rất ít khi phát ngôn.
Nhưng mà, lần này, dường như trong mắt anh còn chứa điều khác.
Quyết định cuối cùng là lần đầu tư này, thế nào cũng đạt được vài trăm lần lợi nhuận.
Trước giờ Miêu Doanh Đông luôn rất coi trọng công nghệ cao, cũng vì vậy anh ta mới coi trọng Lệ Truyền Anh và Minh Nguyên.
Đã đầu tư, không nhiều, một trăm triệu.
Ở lại đây một đêm, sáng sớm ngày hôm sau, anh liền trở về.
Lúc về đến nơi, Cố gia rất yên tĩnh, Khâu Đông Duyệt cũng không có ở đây.
“Người đâu?” Anh hỏi người giúp việc của Cố gia.
“Tôi không biết. Ông chủ Miêu, sao ngài lại trở về sớm như vậy?” Người giúp việc cười nói.
“Bàn xong công việc liền quay về, có thể phức tạp hơn sao?” Miêu Doanh Đông hỏi ngược lại.
Anh về phòng của mình.
Một lúc sau, nghe thấy tiếng nói thì thầm ở dưới lầu, hình như là Cố Niệm Đồng, “Sớm thế à? Vậy kế hoạch của tôi làm sao thực hiện đây?”
“Tam tiểu thư, không phải trước giờ cô luôn là người “Binh đến tướng chặn” sao? Tôi tin lần này cũng không làm khó được cô.” Người giúp việc cười nói.
“Cũng đúng.”
Cửa phòng Miêu Doanh Đông không khóa, nhưng cũng không nghe thấy.
Không biết Cố Niệm Đồng lại muốn làm quỷ gì!
Còn nữa, Khâu Đông Duyệt đi đâu mất rồi!
Chỉ nghe thấy tiếng “đing đing đang đang” ở dưới lầu.
Qua một lúc, Miêu Doanh Đông đi xuống lầu.
Cố Niệm Đồng và Khâu Đông Duyệt đang đứng ở dưới.
Trong một lúc người của Cố gia đột nhiên nhiều hơn, giống như vừa mới trở về cùng nhau, đều đang ngồi trên sôfa, dáng vẻ mệt mỏi.
Giữa nhà còn có thêm một cái máy, không nhỏ, nhưng, đặt trong Cố gia, thì cũng chẳng to lớn bao nhiêu.
Miêu Doanh Đông đi xuống, hỏi, “Đây là cái gì?”
“Máy kéo mì sợi!” Cố Niệm Đồng đứng bên cạnh máy kéo mì sợi, cười tươi như hoa nói, “Anh cả, em thấy năm nay anh không vui vẻ lắm, Duyệt Nhi nói với em, nói anh năm đó đến nhà em, ăn một bát mì kéo, rất vui vẻ. Em, à, không, Khâu Đông Duyệt nhờ em đặt một cái máy kéo mì sợi, mặc dù, mì kéo chỉ có thể làm anh ấm bụng, nhưng mà, ít nhiều cũng có làm chút chuyện, khiến anh bớt bi thương sầu khổ, có phải không, anh cả?”
Miêu Doanh Đông ngồi trên sôfa, nói, “Nghĩ nhiều rồi. Anh không có không vui, có không vui cũng vì nhớ con gái anh!”
“Còn không thừa nhận?” Cố Niệm Đồng không tha, “Giải thích cũng ít hơn lúc trước! Mặc dù anh thể hiện mình vui vẻ, nhưng thật ra anh không hề vui vẻ!”
Miêu Doanh Đông không trả lời, ngồi xuống nói chuyện với Nam Lịch Viễn.
Khâu Đông Duyệt ngồi bên cạnh anh, anh nhấc một tay qua ôm lấy cô.
Cô hỏi nhỏ, “Anh không vui sao?”
“Không có. Nghe ai nói vậy?” Miêu Doanh Đông liếc mắt về phía Cố Niệm Đồng một cái.
“Tất nhiên là Cố Tam Nhi.”
“Cái máy đó không phải là em mua chứ?” Miêu Doanh Đông hỏi cô.
Khâu Đông Duyệt cười, “Em mua đó? Anh có tin không?”
Miêu Doanh Đông thật sự cũng không tin, loại chủ ý kì quái như vậy, Khâu Đông Duyệt nhất định không nghĩ ra được.
Anh và Nam Lịch Viễn lại nói chuyện đầu tư.
Hôm nay Cố nhị và Miêu Doanh Cửu không về, hai người đang đi xem nhà.
Cố Hành Cương và Đỗ Nhược đang ngồi trên sôfa, Đỗ Nhược nhẹ nhàng kéo đầu của Cố Hành Cương xuống, thấp giọng nói chuyện gì đó.
Hôm nay là Nam Lịch Viễn đi theo hai vị nữ tướng mua máy kéo mì sợi.
“Vậy hôm nay quyết định rồi nhé, ăn mì kéo! Em sẽ bảo cô giúp việc đi cắt thịt, nấu canh, cắt rau thơm!” Cố Niệm Đồng nói, nói xong liền đi xuống bếp.
Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng mang theo hai đứa trẻ trở về, nhìn thấy máy kéo mì sợi mà Cố Niệm Đồng mua về.
Cố Minh Thành cau mày một lúc, nói hai từ: “Làm bậy!”
Cố Niệm Đồng nhìn thấy Cố Minh Thành tức giận, liền vội vàng đi qua ôm lấy cổ Cố Minh Thành, “Cha, người đừng giận, đây không phải vì anh cả không vui sao, ăn chút mì kéo liền vui vẻ ngay.”
“Nó không vui vẻ cũng không liên quan đến con!” Cố Minh Thành thấp giọng nói.
Miêu Doanh Đông không nghe thấy, anh đang ngồi trên sôfa vuốt tóc của Khâu Duyệt Đồng.
Khâu Duyệt Đồng vẫn luôn cười vui vẻ.
“Sao có thể nói không liên quan đến con?”
Khương Thục Đồng lo lắng nhìn Cố Niệm Đồng một cái, rồi đi lên lầu.
Sao năm nay trở về ăn tết, cứ kì lạ vậy nhỉ?
Khiến cho Cố Niệm Đồng cũng mất hứng.
Qua mấy ngày nữa, lại chuẩn bị về Mỹ.
Lần này Cố Niệm Đồng và Nam Lịch Viễn không đi cùng với Miêu Doanh Đông.
Cô và Nam Lịch Viễn đi đến Ninh Thành thăm nhà của Cố Hành Cương trước, ở nhà anh chơi mấy ngày rồi mới về Mỹ.
Sau khi về Mỹ, công việc của cô chính thức đi vào hoạt động.
Bắt đầu nhận đơn hàng, trang sức Nam Đồng ở trong tay cô, đang từng bước từng bước đi lên.
Hôm đó, Nam Lịch Viễn đến xem cô, nhìn thấy dáng vẻ tập trung của cô.
Cố Niệm Đồng chính là người như vậy, lúc chơi là chơi, lúc cần nghiêm túc cũng rất nghiêm túc.
Nhìn thấy Nam Lịch Viễn đi vào, Cố Niệm Đồng bỏ công cụ trên tay xuống, đi qua, ôm lấy eo của Nam Lịch Viễn, “Chú Nam, chú lại đến xem cháu sao?”
“Sao lại gọi anh là chú Nam nữa?”
“Nhớ lại lúc trước anh làm nước ép hoa quả cho em, nước ép bắp, cảm thấy rất vui! Còn nữa, anh đem đến cho em cảm giác an toàn, giống như cha em! Không phải em đã nói với anh rất nhiều lần rồi sao?” Cố Niệm Đồng nói.
“Nếu như anh không vui, em sẽ làm thế nào? “ Nam Lịch Viễn hỏi cô.
“Anh không vui sao? Em không nhìn ra, là em ngu ngốc?” Cố Niệm Đồng cười nói.
“Không nghe thấy là nếu như sao?”
“Anh và em ở bên nhau, mà vẫn có lúc không vui vẻ sao? Nếu như vậy, em sẽ tặng cho anh một quả vui vẻ.” Cố Niệm Đồng nói.
“Quả vui vẻ?”
“Chính là em! Hơn nữa, còn ở trên không!” Cố Niệm Đồng cười to, có lẽ đang nghĩ, nếu cô từ trên không rơi xuống, sẽ dọa Nam Lịch Viễn thành như thế nào.
“Đồ ngốc!”
Từ Cố gia trở về, Khâu Đông Duyệt bận rộn chăm sóc con cái, học hành, vô cùng bận.
Thỉnh thoảng có thời gian cười đùa với Miêu Doanh Đông, cô cũng không biết phải cười đùa như thế nào.
Công việc của Miêu Doanh Đông không bận, hoặc có thể nói do anh sắp xếp công việc quá tốt, nên không bận rộn.
Lúc ở nhà, Miêu Doanh Đông đều chơi với Miêu Miêu.
Hai đứa con trai, anh thật sự cảm thấy phiền phức, cơ bản đều là Khâu Đông Duyệt giữ bọn chúng.
“Đang viết gì vậy? Anh phải đi ngủ rồi.” Miêu Doanh Đông nói với Khâu Đông Duyệt.
“Ừm, anh ngủ trước đi! Một chút nữa em làm xong sẽ đi kiểm tra đồ đạc đi học ngày mai của con, sáng sớm mai em sẽ dậy làm bữa sáng cho cha con anh! Em còn có một buổi họp, làm phiên dịch cho người ta.” Khâu Đông Duyệt nói.
“Bận vậy sao?”
“Đúng vậy. Anh cũng đâu có làm.” Khâu Đông Duyệt quay người lại, tiếp tục học.
“Sao không để cô giúp việc làm?”
“Cô giúp việc làm anh cũng không yên tâm! Còn việc học của em, cô giúp việc cũng không giúp được!”
Miêu Doanh Đông liền đi ngủ.
Mang theo Miêu Miêu đi ngủ.
Anh dựa đầu giường, nhìn Miêu Miêu đang ngủ.
Sau đó, anh không nhịn được gọi một tiếng, “Tam Nhi.”
Câu này, Khâu Đông Duyệt đã nghe thấy.
Cô tự lừa mình, Miêu Doanh Đông là đang gọi con gái của anh, bởi vì Miêu Doanh Đông cũng thường ở nhà gọi “Tiểu Tam Nhi.”
Bởi vì Khâu Đông Duyệt nói “Tam Nhi” rất khó nghe, cho nên, anh mới không gọi.
Nhưng mà một câu “Tam Nhi” này kêu lên làm cô có chút giật mình sỡ hãi.
Tam Nhi, Tam Nhi—
Tam Nhi ở nhà bên cạnh!
Khâu Đông Duyệt nắm chặt lòng bàn tay mình.
Móng tay đâm vào lòng bàn tay như muốn vỡ ra.
Đã kết hôn mấy năm, cô rất hiểu rõ con người Miêu Doanh Đông.
Cho dù không hiểu, nhưng nhất cử nhất động của người bên cạnh, chỉ cần có chút không đúng, cô liền có thể cảm nhận được.
Đều nói chồng có chuyện, vợ là người cuối cùng biết.
Nhưng Khâu Đông Duyệt cảm giác được, lại không dám tin, nên thà lựa chọn tin tưởng.
Mấy năm nay, Miêu Doanh Đông một chút liền xuất thần, dường như không còn hứng thú với cô.
Từng giọt nước mắt nhỏ xuống trên trang sách.
Cô không biết mình đã làm sai điều gì!
Cô nỗ lực như vậy là vì cái nhà này, cho dù cô vô vị, nhưng anh cũng không thể ăn trong bát nhìn trong nồi chứ.
Chả trách anh muốn chuyển đến bên cạnh nhà Nam Lịch Viễn, chả trách...
Dường như có rất nhiều việc, Miêu Doanh Đông làm vì cô, nhưng đều không thoát khỏi can hệ với Tam Nhi.
Dường như cũng không phải làm vì cô.
Lần trước đánh bài, sau đó, anh nói thêm một câu, “Tiền của Lịch Viễn tiêu phí hết rồi sao?”
Xem ra, là vì Lịch Viễn đã làm rất nhiều cho Tam Nhi.
Nhưng chuyện này, rõ ràng do anh làm chủ!
Khâu Đông Duyệt cầm điện thoại, gửi cho Cố Minh Thành một tin nhắn: Chú Cố, lúc đầu tại sao chú tìm đến con?
Khâu Đông Duyệt nghĩ, vẻ ngoài của cô và Tam Nhi khá giống nhau, chỉ là thấp hơn cô ấy khoảng 2 cm, cũng học về trang sức...
Đây là chuyện gì, chân thân kết hôn rồi, nên tìm thế thân sao?
Vậy Miêu Doanh Đông, những việc trước kia anh làm cho em, là vì lí do gì?