“Anh quen bạn trai cô ta sao?” Miêu Doanh Đông hỏi anh cổ đông của mình.
Anh cổ đông nhìn vào mắt Miêu Doanh Đông, “biết anh không có quan tâm đến nhân sự, nhưng cậu Hứa là người rất ưu tú, tôi định sau này giao nó cho anh, để anh dẫn dắt nó.”
“Anh ta là nhân viên của công ty chúng ta hả?” Miêu Doanh Đông càng hoài nghi.
“Mới vừa nhận việc tuần rồi!”
Tuần rồi?
Kiều Duyệt Nhiên vào phòng đọc sách của anh, sau đó Hứa Thế An đến phỏng vẫn, trùng hợp vậy sao? Hay là có âm mưu gì?
Kiều Duyệt Nhiên vào phòng đọc sách của anh rốt cuộc là làm cái gì?
Miêu Doanh Đông quay đầu xe lại.
“Ethan, anh có ý gì? Không phải đã nói là đi ăn sao?” Anh cổ đông hỏi.
“Về công ty lấy cuốn băng video Hứa Thế An ứng tuyển cho tôi xem! Ngay bây giờ.” Miêu Doanh Đông chau mày nhăn nhó.
Nếu đoán không nhầm, anh đã bị Kiều Duyệt Nhiên chơi.
Hôm nay trời vẫn còn sớm, cổ đôngnhìn sắc mặt Miêu Doanh Đông có vẻ nghiêm trọng, im lặng về công ty, tìm đoạn video ứng tuyển cho Miêu Doanh Đông xem.
Hứa Thế An đúng là một nhân tài, lúc trả lời câu hỏi trôi chảy hào phóng, nhưng Miêu Doanh Đông luôn cười một cách lạnh lùng, anh là chuyên gia của ngành này, mặc dù Hứa Thế An khi trả lời mấy vấn đề này đã xử lý rồi, nhưng Miêu Doanh Đông biết đáp án từ đâu ra, thông tin chi tiết về đầu tư mạo hiểm rất độc đáo, trong đó rất nhiều ý kiến của chính Miêu Doanh Đông, Hứa Thế An tự mình xử lý, kết hợp nhuần nhuyễn, rồi nói lại, sẽ trở thành quan điểm của anh ta rồi.
A a, Kiều Duyệt Nhiên!
Tất cả đều là dối trá, những thân mật trên giường đều là giả tạo, bởi vì cô đã đánh cắp tài liệu của anh, cho nên mới giả vờ ngoan ngoãn như thế!
Miêu Doanh Đông bẻ gãy cây bút chì trong tay, cười lạnh lùng.
Hai người đã diễn song tấu.
Ở trên giường cô diễn rất giống thật.
Đông...
Chữ này thật là châm biếm!
Sự thân mật thật sự, vẫn chỉ có ethan.
Miêu Doanh Đông ngồi trên ghế, mắt nhìn chằm chằm phía trước.
Vẫn không có ai dám đắc tội với anh, kiểu đắc tội trắng trợ này càng không có.
Kiều...Duyệt....Nhiên.
Điện thoại anh rung lên, cúi đầu nhìn một cái, là Khánh Du.
Giọng nói Khánh Du rất vui vẻ, cô hỏi khi nào Miêu Doanh Đông đi đánh golf, cuối tuần nhà cô có việc không đi được.
Miêu Doanh Đông nhìn đồng hồ xem lịch, “ngày mai đi, ngày mai tôi rảnh.”
Khánh Du đương nhiên vô cùng vui mừng, “thật sao? Vậy 10 giờ ngày mai nha, không gặp không về.”
Miêu Doanh Đông đồng ý.
Sau khi ăn cơm với đồng nghiệp, Miêu Doanh Đông lái xe về nhà, ánh đèn rực rỡ của New york lần lượt lướt qua mắt anh, anh ngồi trong xe gọi điện thoại cho Kiều Duyệt Nhiên, hỏi cô đang làm gì?
Kiều Duyệt Nhiên vừa mới ăn tối với Hứa Thế An, đang đi hướng trường học, cô cố tình đưa Hứa Thế An về nhà.
“Em đang trên đường về trường!” giọng Kiều Duyệt Nhiên vang vọng trong xe.
“Đi đâu vậy? Vừa mới về trường.
“Em...em đi ăn với bạn trai, vừa mới đưa anh ấy về!” Kiều Duyệt Nhiên đang chờ xe buýt, sau khi lên xe, rất ít người, cô ngồi cạnh cửa sổ say sưa nghe điện thoại.
“Em với bạn trai em tình cảm sâu nặng quá ha!” Miêu Doanh Đông nói giọng mỉa mai.
Kiều Duyệt Nhiên không thèm quan tâm, cô hơi Miêu Doanh Đông tìm cô có việc gì không.
Trong khái niệm của cô, bây giờ cô và Miêu Doanh Đông đã không còn đồng quan điểm nữa.
Qua đêm hôm đó, cô không còn nợ anh bất cứ cái gì. Khi ăn cơm, cô luôn căn dặn Hứa Thế An phải chăm chỉ làm việc nhưng cũng không được làm quá sức.
Chỉ cần Hứa Thế An làm việc tốt, có phải như vậy đã chuộc lại tội ăn cắp tài liệu của cô?
Có lẽ ý tưởng của Miêu Doanh Đông giống với Kiều Duyệt Nhiên, nếu không, ngày hôm đó anh sẽ không nói, “sau này không biết người nào có diễm phúc sẽ lấy được em.”
Ẩn ý là người có diễm phúc này chắc chắn không phải là anh.
Anh đối với cô, chỉ là chơi đùa.
“Ngày mai có thể đến nấu một bữa cơm cho tôi không?” anh hỏi.
“Ngày mai em không có tiết học, cũng không đến nhà Tam Nhi, chắc có thời gian.”
“8 giờ 30 sang mai đến nhà tôi! Nhưng không phải 6 giờ sáng có xe buýt sao”
Kiều Duyệt Nhiên chỉ cần chú tâm vào việc học, về phương diện học hành, cô không gặp bất cứ trở ngại nào, cũng không có áp lực kinh tế nào cả, thời gian của Kiều Duyệt Nhiên rất trống, Hứa Thế An nói rằng học phí sau này anh sẽ lo.
Mặc dù Kiều Duyệt Nhiên vì anh mà bỏ ra rất nhiều, Kiều Duyệt Nhiên biết rằng với thu nhập ở aio của anh, việc đóng học phí hay bất cứ cái gì đều không thành vấn đề.
Kiều Duyệt Nhiên đã đồng ý, ngày hôm sau thức dậy là đi đến nhà Miêu Doanh Đông.
Miêu Doanh Đông vừa mới thức dậy rửa mặt chải chuốc, nhìn Kiều Duyệt Nhiên với điệu bộ không có chút cảm xúc nào, “đến rồi à?”
Kiều Duyệt Nhiên “ừ”một tiếng, rồi đi vào bếp nấu ăn, cô cũng không cần hỏi Miêu Doanh Đông thích ăn gì, bởi vì cô đều biết buổi sáng anh thích ăn cái gì, làm một cái bánh nhiều lớp, ngoài ra còn làm một vài món nhẹ rồi bưng ra cho anh.
Hai người họ hình như đã quên hết tất cả sự việc của 7 đêm vừa qua, bây giờ họ rất thoải mái và tự do.
Kiều Duyệt Nhiên cảm thấy Miêu Doanh Đông có lẽ không biết cô đã ăn cắp tài liệu của anh, bởi vì anh không có một chút biểu hiện nào.
Khi ăn cơm, Miêu Doanh Đông hỏi cô đi đánh golf không.
Kiều Duyệt Nhiên nói không biết đánh.
“Không biết đánh thì xem!” Miêu Doanh Đông vừa húp cháo vừa nói, “tôi già cả rồi, trí nhớ cũng không tốt. Có việc gì tôi quên thì nhớ nhắc tôi dùm.”
Kiều Duyệt Nhiên mỉm cười, “anh nói anh già hả, có nói đùa không vậy, anh đang độ tuổi cường tráng mạnh khỏe, làm thế nào mà già được chứ?”
‘Tôi mạnh khỏe cường tráng, cô biết rõ nhất.” Miêu Doanh Đông nói.
Kiều Duyệt Nhiên bây giờ đã dần dần hiểu những giọng điệu nhấn mạnh này, biết rằng Miêu Doanh Đông ám chỉ chuyện giường chiếu.