Rất Muốn Hôn Anh

Chương 26



Cô muốn thấy lúm đồng tiền của anh.

Lúm đồng tiền nhỏ ở trên má.

Cô muốn thấy.

Cô muốn chọt lúm đồng tiền của anh.

Chọt một cái là cô vui liền.

Anh cho em chọt một cái nha.

Lúc này đây, Giang Nghiên đứng trước mặt cúi đầu nhìn cô với ánh mắt trong veo, hỏi:

“Giờ em có thể cho anh xem răng khểnh của em không?”

“Anh muốn thấy em cười.”

Yêu cầu nhỏ này chẳng là gì so với hành vi chọc ghẹo trai nhà lành trước đây của cô.

Trước đây cô không chỉ nhìn, mà còn được chạm vào. Tới tận bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ xúc cảm khi chạm vào làn da của anh đẹp trai, mềm mại tới không ngờ.

Chẳng hiểu sao nghĩ tới đây hai má cô lại đỏ bừng, cả người nóng hầm hập.

Từng lỗ chân lông nở ra thoát hơi, hô hấp có dấu hiệu lệch nhịp.

Cô rất hay cười để lộ răng khểnh của mình.

Nhưng lúc này, khi người mình thích đang ở gần trong gang tấc.

Làm sao cô cười được!

Cũng không cho thời gian để chuẩn bị.

Tim cô đập nhanh như muốn nổ tung rồi!

Cố An chầm chậm ngẩng mặt lên. Giang Nghiên nhìn kỹ cô gái nhỏ có gương mặt trắng như sứ, dưới ánh đèn đường có thể nhìn thấy rõ cả lông tơ, trông chả khác nào một cái bánh bao nhỏ.

Bánh bao nhỏ hít sâu một hơi, lông mi khẽ rung trông hơi đáng thương, khóe môi hơi nhếch để lộ răng khểnh..

Tuy Cố An không tình nguyện nhưng vẫn phải cười cho anh xem.

Cười xong còn phồng má, mắt cũng không thèm nhìn anh, hệt chú cá vàng phồng mang thổi bong bóng: “Được chưa ạ…”

Đáng yêu quá mức cho phép rồi.

Mặt Cố An nóng hầm hập, nhủ thầm bản thân vừa rồi sao có thể làm ra hành động ngốc nghếch như thế? Giờ cô chỉ muốn ngồi thụp xuống đất ôm đầu trồng nấm cho xong! Nhưng cô lại tò mò muốn xem phản ứng của Giang Nghiên nên vẫn lén lút liếc sang anh đẹp trai bên cạnh.

Có phải anh cũng cảm thấy cô rất ngốc không?

Hu hu hu, có phải Cố An cô mất hết mặt mũi rồi không?

Hình như anh còn đang nhìn cô thì phải….

Nhìn gì mà nhìn? Chưa thấy người đẹp bao giờ hả?

Cố An siết chặt bàn tay thành nắm đấm, máu toàn thân dồn hết lên mặt.

“Sao em ngoan thế?”

Giọng nói lạnh như băng của anh rót vào tai nghe rất nhẹ nhàng, Cố An nghe đến ngẩn ngơ.

Giang Nghiên đứng thẳng dậy. Nét mặt vẫn như bình thường, lạnh nhạt đến độ thanh tâm quả dục, nhưng đuôi mắt lẫn khóe môi đều hơi cong nhẹ, toát lên sự dịu dàng và cưng chiều trông vô thức đến bản thân cũng chưa phát hiện ra.

Hai người nhìn nhau. Nhịp tim vang lên từng hồi rung động như thật.

Bầu không khí trở nên khác lạ.

Ngoài cảm giác ngại ngùng, căng thẳng thì còn có chút gì đó ngọt ngào đang nhẹ nhàng lan tỏa.

Ngay cả đêm đông lạnh lẽo cũng trở nên nhẹ nhàng, ngập tràn sự chờ mong.

“Đi thôi.” Tay anh vỗ nhẹ lên ót cô, “Đi đón sinh nhật bạn nhỏ nào.”

Cố An chưa từng tin vào điều ước ngày sinh nhật, chưa từng hi vọng xa vời vào việc được ngồi mát ăn bát vàng, cũng chẳng gửi gắm vào may mắn.

Cho đến tận bây giờ, thứ cô tin chỉ có bản thân, muốn thứ gì sẽ cố gắng giành lấy.

Học mĩ thuật cũng thế, thi đại học cũng vậy.

Nhưng có một số chuyện, dù cố gắng nhưng vẫn không đạt được.

Giống như việc cô thích anh, nhưng cô không thể khiến anh cũng thích cô.

Cho nên sinh nhật năm nay, Cố An lại thầm nhủ điều ước như hồi bé, nghiêm túc và thành kính.

“Tôi hi vọng tôi của năm 20 tuổi, có thể biến người tôi thầm thương thành bạn trai.”

Cô nói thầm trong lòng.

Lúc cô mở mắt ra, vừa hay chạm phải ánh mắt sạch sẽ của Giang Nghiên.

Ánh đèn từ trên cao rọi xuống, lúm đồng tiền bên khóe miệng của anh tuy không lộ rõ nhưng đượm nét dịu dàng.

“Cố An.”

“Chúc mừng sinh nhật.”

*

Mãi sau này Cố An mới biết, hôm đó Giang Nghiên đã từ chối đi tiệc mừng công để đón sinh nhật với cô.

Xong xuôi, anh chở cô về ký túc xá, sau đó lại xe trở về thành phố Kinh ngay trong đêm, tăng ca liên tục mấy đêm liền để giải quyết công việc.

Cô nhìn trăng nhìn sao ngóng trông kỳ nghỉ đông tới.

Kỳ nghỉ đông đến, bởi vì muốn nhanh chóng giải quyết vụ án nên Cố Trinh với Giang Nghiên xem đơn vị là nhà.

Giang Nghiên bận hơn Cố Trinh một chút, lúc anh về thì cô đã ngủ hoặc là đi dạo ở bên ngoài, trời xui đất khiến thế nào mà vẫn không gặp được anh.

Mỗi sáng khi thức dậy, Cố An mong chờ được nhìn thấy anh, nhưng chờ mãi cuối cùng lại thành vô vọng.

Mấy ngày sau, Cố An tiếp tục đi dạy thêm cho học sinh cấp ba trước đó cô từng phụ đạo trong kỳ nghỉ hè, có việc để làm cái là không rảnh để nhớ tới người kia.

Khóa dạy thêm vừa kết thúc thì ngày cuối cùng trong năm gõ cửa.

Tới tận 30 Tết, Cố Trinh vẫn không đưa ra được một đáp án chính xác xem tối có trở về ăn cơm không.

Cố An thích Tết, thích sự náo nhiệt khi trang trí nhà cửa.

Cô rời giường cái là mở TV lên. Trên TV bắt đầu phát sóng chương trình Gala chào xuân, giai điệu Tết nghe rất vui nhộn.

Cô bị tiểu phẩm trong Gala chọc cười đến chảy nước mắt, có mấy chiếc sủi cảo bị gói xiêu vẹo theo tiếng cười.

Sáu giờ chiều, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ chờ anh trai về ăn cơm.

Nem rán, bánh sủi cảo, xôi nếp viên tròn, sườn xào chua ngọt, hải sản hấp,… bề ngoài bắt mắt, hương vị thơm ngon, màu sắc sặc sỡ bày khắp bàn ăn.

Cố An vui vẻ cười lộ răng khểnh. Mình quá là giỏi!

Đúng lúc ấy, Cố Trinh gửi tin nhắn trên wechat tới: [Anh tăng ca, không về nhà ăn tết được.]

Ngay sau đó, bên kia gửi một bao lì xì to tới, chú thích rõ “tiền mừng tuổi của Cố An”.

Wechat hiện dòng trạng thái “đối phương đang nhập” thêm một lúc lâu nhưng vẫn không thấy gì.

Tới khi dòng tin nhắn khác hẳn với phong cách thường ngày của Cố Trinh được gửi tới, hốc mắt cô đỏ bừng.

[Dẫn em theo nhưng vẫn để em một mình, thậm chí còn để em chăm sóc anh. Anh thấy rất có lỗi.]

Cố An hít mũi, thật ra cô đã sớm chuẩn bị tâm lý.

Cô gói ghém thức ăn mình chuẩn bị thành hai phần rồi cho vào hộp đựng.

Cô ra chỗ huyền quan khoác thêm chiếc áo lông màu trắng sữa, trùm khăn quàng cổ và đeo găng tay, rồi vội vàng ra khỏi nhà.

Nhà nhà đoàn viên, đèn lồng đỏ được treo khắp đường lớn hẻm nhỏ. Tòa nhà cục công an thành phố Kinh đèn đuốc sáng trưng.

Lòng Cố An bỗng thấy vừa tự hào lại chua xót.

Anh trai của cô là cảnh sát.

Người cô thích cũng vậy.

Cố An di chuyển lên tầng bảy.

Ai ngờ vừa mới ra khỏi thang máy đã thấy người quen ở cuối hành lang.

Người đó sở hữu mái tóc đầu đinh đen tuyền, con ngươi đen láy, bộ trang phục huấn luyện trên người cũng thuần một màu đen nốt, để lộ ra dáng người vai rộng, eo thon với đôi chân dài thẳng tắp.

Cô gái trước mặt anh đang nở nụ cười vô cùng dịu dàng.

Cố An chỉ cần một giây đã nhận ra cô ấy.

Đó chính là cô gái mời Giang Nghiên đi ăn tối vào buổi biểu diễn lần trước.

Cô gái xinh đẹp ấy trông khác một trời một vực với cô – người đang tự quấn mình tròn vo như con gấu. Chiếc áo khoác vàng nhạt của cô ấy tôn lên khí chất ưu nhã. Với chiều cao của cô ấy thì, ít nhất… cũng phải 1m7 đổ lên, đứng cạnh Giang Nghiên vô cùng xứng đôi vừa lứa, bất kể là xét chiều cao, khí chất hay dung mạo.

Trong tay cô ấy là một hộp cơm tinh xảo, rất giống với cái Cố An từng thấy trên TV.

Cô tập trung quan sát, đầu ngón tay vì dùng lực mà trở nên trắng bệch, hộp cơm hình con gấu trên tay nháy mắt đã trở thành đồ thừa.

Cô gái kia đưa hộp cơm sang, mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Nghe cha em nói, các anh vẫn luôn tăng ca, vất vả cho mọi người rồi!”

Gương mặt anh tuấn của Giang Nghiên lạnh băng, môi mỏng mím thành đường thẳng. Dáng vẻ cao cao tại thượng ấy không hề khiến anh mất điểm, ngược lại còn biến thành điểm hấp dẫn trí mạng.

Cô gái kia mỉm cười nhìn anh, lòng không khỏi thầm nghĩ, người có gia thế lẫn tướng mạo như này nhưng lại không gần nữ sắc, không biết tới khi động lòng dáng vẻ sẽ ra sao nhỉ?

“Xin lỗi cô, tôi không thể nhận.” Giọng điệu anh lạnh tanh.

Cố An ngạc nhiên mở to mắt, trong đầu bỗng “tạch” một cái như có ai nhấn mở công tắc.

Đột nhiên, cô nhớ ra Giang Nghiên từng nói “anh không thích cô ấy”.

Vì hiện tại là thời gian tốt để phát triển sự nghiệp.

Yêu đương làm gì!

Chẳng hơi đâu để ý đến chuyện yêu đương!

“Nhường đường.” Giang Nghiên muốn bước qua, nhưng lại bị tay của cô gái kia ngăn lại

“Tại sao? Sao anh lại không nhận? Đây toàn là đồ em đặt trước với đầu bếp tận ba ngày…”

Cô gái kia không ngờ mình lại bị từ chối nhiều lần như vậy, lớp vỏ dịu dàng sắp không giữ nổi nữa, ngay cả đôi mắt được trang điểm kiểu ngây thơ cũng dần trở nên cau có.

Sắc mặt Giang Nghiên vẫn như thường. Anh hơi ngẩng lên nhìn về phía cuối hành lang bên kia..

Có bạn nhỏ áo lông màu trắng sữa, đầu đội mũ ngay ngắn, trông chẳng khác nào một chú gấu con non nớt.

Chú gấu nhỏ choàng khăn quàng cổ ôm hộp cơm như đang ôm bình mật ong, đứng thế như thể một em học sinh đang bị phạt đứng.

“Có người đưa cơm cho tôi rồi.”

Giọng điệu anh nhẹ nhàng, thậm chí còn có chút cưng chiều, so ra với ban nãy thì như hai người khác nhau.

Cô gái nhìn theo bóng lưng Giang Nghiên, nghi ngờ tai mình có vấn đề.

“Còn nữa, đừng lãng phí thời gian cho tôi.”

“Đi thôi.” Giang Nghiên cách một lớp áo lông vỗ nhẹ lên đầu Cố An.

Cố An ồ một tiếng rồi chậm chạp đuổi theo.

*

Cố An đặt hộp cơm lên bàn, đẩy đến trước mặt Giang Nghiên, “Chọn món anh thích ăn đi.”

Giang Nghiên gật đầu.

“Anh em đâu ạ?”

“Cậu ấy ra ngoài chưa về.”

Anh nói xong, cô bạn nhỏ ngồi trên ghế không đáp lời nữa.

Cô vẫn đội mũ áo lông như lúc mới đến, chắc hẳn bên ngoài gió rất lớn nên cài khá chặt.

Khăn quàng cổ màu hồng che chóp mũi, chỉ lộ ra đôi mắt long lanh.

“Em nghỉ đông từ lúc nào thế?” Giọng điệu Giang Nghiên bất giác trở nên nhẹ nhàng hơn.

Cố An nghiêm chỉnh đáp lời, không nói thừa nửa chữ: “Em nghỉ từ 17 tháng Chạp.”

Cô ngồi đó, hai tay nhét vào hai bên túi áo lông.

Cô gục đầu, co người ngồi im tại chỗ.

Giang Nghiên mở hộp cơm ra.

Cô gái nhỏ đã làm rất nhiều đồ ăn, mỗi món lại lấy cho anh một ít.

Cuộc sống này có người mải bôn ba bên ngoài, có người lại một mình đón giao thừa và tới đưa cơm.

Giang Nghiên đi đến trước mặt Cố An. Cô ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn anh.

Cô ngồi ghế thấp nên lúc ngẩng đầu lên rất mỏi cổ. Giây sau, Giang Nghiên ngồi xổm ngang tầm mắt cô để nói chuyện.

Cô bất ngờ cụp mắt nhìn xuống theo.

Dù đã ba tháng không gặp nhưng người trước mặt vẫn chẳng có gì thay đổi, gương mặt ấy vẫn tuấn tú như ngày nào.

Mày kiếm, mắt hai mí rõ ràng, hàng mi dày rậm và con ngươi vẫn đẹp đến hút hồn.

Cố An dần dịch tầm mắt xuống.

Mũi anh cao thẳng trông rất nổi bật, môi mỏng nhưng đường viền môi rõ ràng, chỉ là không thấy lúm đồng tiền đâu.

Rung động mà cũng có chua xót.

“Em ăn chưa?”

Cố An lắc đầu, cô không những chưa ăn mà còn không có hứng để nếm thử.

Thường ngày cô hay nói luyên thuyên không ngừng nhưng hôm nay môi mím chặt, chẳng muốn nhiều lời.

Là do Cố Trinh không thể về ăn Tết cùng cô sao?

Giang Nghiên yên lặng nhìn cô, ánh mắt trong veo dịu dàng.

“Không vui à?”

Môi Cố An mím chặt hơn.

Phiên bản thu nhỏ trong lòng nắm chặt tay hò hét:

Đúng!

Em đang không vui đấy!

Vừa nhìn thấy anh đã thấy bên cạnh anh có cô gái khác, em rất không vui!

“Có thể nói với anh không?”

Anh mặc quần áo huấn luyện màu đen, đi đôi giày chiến đấu, nhìn vô cùng uy nghi, toát lên sự lạnh nhạt và nghiêm túc của một người cảnh sát.

Nhưng trong đôi mắt đen trong veo kia, chỉ có một bóng hình nhỏ bé là cô.

Cố An sợ nhất là khi anh nghiêm túc mà dịu dàng nhìn cô.

Khi anh dùng ánh mắt này nhìn cô, cô luôn có ảo giác rằng mình được nuông chiều đến hư.

Giống như mình có thể nói hết điều muộn phiền ra, không cần phải giấu trong lòng.

Bờ môi cô dần thả lỏng, sụt sịt mũi, đầu mông lung suy ngẫm.

Mặt cô nóng lên, khăn quàng cổ quấn quanh khiến cô hơi bức bối, mũ đội sụp xuống che đi vành tai đỏ bừng.

Khi nhìn thấy Giang Nghiên nói chuyện với cô gái kia, cô suýt chút nữa thì xúc động ném luôn hộp cơm…

Cô cởi mũ áo lông ra, chậm rãi bỏ khăn quàng cổ xuống để lộ khuôn mặt đáng yêu. Tóc cô vì đội đồ lông quá lâu mà chà sát ra tĩnh điện, có mấy sợi tóc con dựng thẳng trông vô cùng ngốc nghếch..

Ngón tay thon dài của Giang Nghiên chạm vào đầu cô, giúp cô vén những sợi tóc lòa xòa ra sau tai.

Cố An nghe nhịp tim mình đập loạn, đồng thời có tiếng anh nói rằng: “Nói đi.”

“Cô gái vừa nói chuyện với anh…” Cố An dùng mu bàn tay dần nóng lên áp lên khuôn mặt nhỏ: “Xinh thật đó.”

Giang Nghiên hiển nhiên không hiểu tâm tư của cô gái nhỏ, ngẩn người: “Hả?”

Vậy anh muốn cô nói sao chứ?

Không lẽ anh muốn cô nói thẳng rằng không cho phép anh nói chuyện với cô gái khác ngoại trừ cô sao?

Cố An nhăn nhó, miệng ấp úng nói: “Thì là… dạo này có nhiều bạn nam trông đẹp trai rơi vào tình huống nguy hiểm lắm, anh phải biết cách tự bảo vệ mình…”

Nói đến đây, cô ai oán nhìn anh bằng ánh mắt như muốn nói “anh hiểu mà”.

Giang Nghiên đương nhiên không hiểu suy nghĩ kỳ lạ của Cố An.

Chẳng qua thấy dáng vẻ nói chuyện nghiêm túc của cô rất đáng yêu.

Không biết sao, chỉ cần nhìn thấy cô là anh vui.

Anh nhếch miệng, con người xinh đẹp lẳng lặng nhìn cô: “Còn gì nữa không?”

Nhìn biểu hiện của anh là cô biết, Giang Nghiên không hiểu ý tứ sâu xa trong lời của cô.

Phải làm thế nào để nói với anh rằng, anh đừng để ý đến những cô gái đang có ý đồ với anh mà không để lộ ra mình có suy nghĩ xấu xa đây?

“Cô gái kia đến tìm anh hai lần rồi, chắc chắn là có âm mưu gì đó với anh.” Cố An nắm chặt tay, khuôn mặt nhỏ trông căng thẳng vô cùng, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm anh đẹp trai trước mắt, “Vậy… anh hiểu ý em không?”

Cô nhìn anh bằng ánh mắt nghiêm túc, giống như giáo viên đang dạy trẻ không được yêu sớm, gần như muốn viết lên mặt hàng chữ “em chỉ muốn tốt cho anh thôi”.

Giọng cô nghe vừa dịu dàng vừa nũng nịu. Trước kia, cô từng ghen tị với gấu trúc lớn vì có thể bán sự dễ thương mà sống. Cô cũng có thể mà.

Cố An nói xong chờ mãi không thấy anh đáp lại, cúi đầu thì thấy anh cười híp mắt.

Hình như, trông anh còn “ngon miệng” hơn cả hộp cơm cô làm. Tóc đen mắt lạnh, làn da trắng nõn. Quả đúng là sắc đẹp thay cơm!

Dưới hàng mi dày là đôi mắt đen láy sáng ngời, con ngươi dịu dàng đến nao lòng.

Khoảng cách giữa hai người thật sự rất gần. Cô có thể thấy rõ khóe môi anh từ từ nhếch lên, hiện má lúm đồng tiền làm xao động lòng người.

Đúng thật là sắc đẹp chết người!

Cố An phồng má thở nhẹ.

Chắc chắn anh đang cười vì mình xen vào việc của người khác!

Ôi ôi không cẩn thận lại nói nhiều rồi…

Cô có tư cách gì mà xen vào chuyện này chứ.

Cô chỉ là người thầm mến anh.

Chứ đâu phải bạn gái!

Bị Giang Nghiên nhìn chăm chú như thế khiến cô vừa thẹn vừa giận. Cô cài lại mũ, quấn chặt khăn quàng cổ, nhổm người dậy khỏi ghế chuẩn bị lên đường về nhà.

Đúng lúc này, cổ tay cô bị đối phương nắm lại cách một lớp áo lông. Chất giọng lành lạnh vang bên tai, nghe vừa dịu dàng vừa vô tội:

“Anh hiểu rồi.”

“Vậy sau này anh trai không nói chuyện với cô ấy nữa.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv