Editor: Mù Tạt
——–
Vu Thần An đi tra xét tin đồn mà Triệu Gia đã đề cập tới, nói cách khác là đi ‘đập tan’ tin đồn.
Vẫn chưa thấy động tĩnh gì từ tiểu Lệ, cũng không tung ra thứ này thứ nọ, những lời mờ ám kia chỉ là để nhắc Vu Thần An giao tiền chuộc mà thôi. Để mở rộng tầm nhìn, thậm chí tiểu Lệ còn bảo sẽ mua vài blog tiếp thị để tung tin tức, đảm bảo Vu Thần An có thể nhìn thấy. Một triệu nhân dân tệ, thật ra không tính là nhiều, nhưng Vu Thần An đã từng bị lừa rồi nên không tin người này chỉ lấy tiền một lần rồi cho qua việc.
Vu Thần An nhìn cảm xúc trong mấy dòng tin nhắn ngày càng trở nên cuồng loạn, nghĩ về cô gái với giọng nói ngọt ngào mình gặp trong game, vẫn cảm thấy khó tin.
Hoắc Cẩm Đường đang ngủ, ánh sáng từ điện thoại chói mắt hắn, Hoắc Cẩm Đường trở mình, cánh tay khoát lên eo Vu Thần An: “Vẫn còn nghịch điện thoại, em không thấy mệt hử?”
Đương nhiên mệt, đã sức cùng lực kiệt rồi, có lẽ Hoắc Cẩm Đường càng mệt hơn so với cậu, cậu che đi đôi mắt Hoắc Cẩm Đường: “Anh ngủ đi, tôi không nghịch nữa.”
Không muốn chuyển, cho dù phải chuyển tiền thì ngân hàng cũng đã mở cửa đâu, bây giờ có muốn cũng chẳng có ích lợi gì. Cậu còn phải nhớ lại mật mã thẻ ngân hàng của mình, bình thường không có nơi để tiêu tiền mà cũng chẳng cần chuyển khoản cho ai, Vu Thần An hơi không nhớ rõ mật mã.
Không đúng! Sao lại lo lắng vụ chuyển tiền lúc này, Vu Thần An nghĩ, vừa nãy còn không muốn thỏa hiệp mà!
Nhưng mà nên làm gì bây giờ? Vu Thần An cực kì phiền não, đầu óc rối tung tê dại nên cũng thật sự ngủ thiếp đi.
Cậu ngủ đến lúc ngân hàng đã mở cửa mà còn chưa dậy, Hoắc Cẩm Đường đã dậy từ sớm, suy nghĩ có nên gọi đồ ăn sáng hay không, quay lại thấy Vu Thần An đang ngủ lim dim, không kìm được lòng mà nhéo mặt cậu: “Chắc phải đóng gói em mang đi thôi.”
Tất nhiên là không thể, Vu Thần An không đảm đương nổi bữa sáng, Vu Thần An dù có ngủ thành heo và lăn lộn tự bọc mình thành chiếc bánh cuốn cũng không thể.
Theo chuyển động, điện thoại đặt ở đầu giường của Vu Thần An rơi xuống đất, Hoắc Cẩm Đường với tấm lòng vàng giúp Vu Thần An nhặt điện thoại lên, còn vô tình mở ra, cái này hoàn toàn là ngoài ý muốn, ai ngờ rằng Vu Thần An còn không thèm đặt mật khẩu điện thoại.
Có một tin nhắn mới: “Nhìn thấy chưa, đoạn chat lúc trước tôi vẫn lưu lại, chắc bây giờ cậu đang hối hận vì phớt lờ tôi nhỉ? Nhưng mà xin lỗi nhé, lên giá, ba triệu, hôm nay phải trả hết!”
Hoắc Cẩm Đường lại lướt lên phía trước, quả nhiên trước đó người này đã gửi vài cái tin nhắn nhưng Vu Thần An không trả lời. Hoắc Cẩm Đường suy đoán một cách hợp lí——chắc chắn nhóc này đã quên mất rồi.
Một khi đã như vậy, vậy chính mình giúp Vu Thần An một tay xử lí nhiệm vụ còn sót lại đi, Hoắc Cẩm Đường bắt đầu nhập chữ:
“Mày nghĩ mày ngon lắm hả? Hôm qua một triệu hôm nay ba triệu, giá nhà của người Trung Quốc bố mày còn éo tăng gấp ba trong một ngày, mày có thể xây mộ cho mình đắt như thế à?”
Đang chuẩn bị gửi đi, mà ngẫm lại thấy như này thật sự không phù hợp với ‘văn phong’ của Vu Thần An, Hoắc Cẩm Đường miễn cưỡng xóa hết nội dung, biên soạn lại một lần nữa rồi gửi đi: “Ôiiiiiii, xin cậu đừng làm thế!”
“Tớ sẽ đốt cho cậu ba triệu tiền âm phủ, cậu đừng gấp mà!”
Editor: Hoắc Cẩm Đường ko đi làm diễn viên hài phí thật đấy:)))