Còn một giờ nữa [phòng học dị độ] phần đầu sẽ chấm dứt. Như thế phải chăng quá đột ngột, bất quá đây cũng như là bước đệm cho những phần tiếp theo. Trên Trường Nguyệt đảo ẩn tàng quá nhiều bí ẩn.
“Còn có một việc nữa. Ngô hiệu trưởng đã tự sát.”
“ Tự sát trên Trường Nguyệt đảo, hắn tựa hồ vẫn đang chờ gặp ngươi, mà sau khi nhìn thấy ngươi, hắn cho rằng hắn có thể yên tâm chấp nhận cái chết. Sau khi thành lập trường học hắn cho rằng mọi lỗi lầm đều xuất phát từ hắn, cho nên bởi vì sợ hãi mới chạy đến đảo này, hắn vẫn thừa nhận luôn luôn bị tâm lý tra tấn. Nhưng sau khi nhìn thấy ngươi, ta nghĩ hắn đã hoàn thành công việc, cho nên lựa chọn cái chết.”
Diệp Tưởng biết, hết thảy vẫn chưa chấm dứt, hơn nữa mới chỉ là bắt đầu.
Trên bục giảng, An Nguyệt Hình tiếp tục nói chuyện:“Sau hôm nay sẽ bắt đầu kỳ nghỉ hè dài đến hai tháng. Thế nhưng, trong khi nghỉ hè hi vọng các ngươi hảo hảo hoàn thành bài tập.”
Diệp Tưởng nhìn trên bục giảng, lúc này mọi người đang phân phát bài tập hè cho nhau, bên trong là bài tập toàn bộ các môn học trong kỳ nghỉ hè.
Từ nay về sau hắn vẫn phải tiếp tục sinh hoạt trong ngôi trường này, thẳng đến khi tốt nghiệp trung học. Mà trong quá trình này, người chết sẽ không ngừng gia tăng.
Chỉ còn một giờ cuối cùng......
Có thể phát sinh những gì đây?
Đối với Diệp Tưởng, chỉ cần nghĩ đến khối thân thể này chính là cơ thể mình, làm hắn cảm giác áp lực cự đại.
Nói thật, khối nhục thể này có thể là chính mình chết đi trong tương lai. Như vậy nếu hắn cải biến tương lai thì khối thi thể này vẫn có thể tồn tại sao? Hay đây chỉ là 1 thiết lập thuộc về thời gian? Kịch bản cũng quá không nghiêm cẩn đi?
Nhưng vấn đề ai là người biên kịch lại chẳng có kẻ nào biết, vậy tìm ai để hỏi cho rõ đây?
Lại qua mười phút nữa. An Nguyệt Hình rốt cuộc tuyên bố tan học.
Bộ điện ảnh này cứ như vậy mà kết thúc sao?
Diệp Tưởng đến bây giờ vẫn cảm thấy không hề chân thật.
Thời khắc cuối cùng còn có thể chết đi bao nhiêu người nữa?
Hơn nữa, tính cho đến thời điểm đóng máy, nếu hắn lại bị tống trở lại quá khứ như vậy chẳng phải vẫn cứ vô hạn tuần hoàn tiếp diễn sao? Lúc trước trong [ quỷ tế ] cũng từng xuất hiện tình huống như vậy.
Nhưng dù có thế nào, hắn vẫn phải ứng phó với tình huống trước mắt.
“Đi thôi.” Vũ Sóc đứng lên nói với Diệp Tưởng:“Ta mang ngươi đi gặp Tích Kính.”
“Ân.”
Đối với học sinh, nghỉ hè chính là những tháng ngày chờ mong nhất. Bọn họ bắt đầu thảo luận đủ loại sự tình, tỷ như đi du lịch Hongkong, hoặc tình tiết mới nhất trong truyện trinh thám Conan. Một bộ dáng hoàn toàn không biết tất cả những khủng bố đã xảy ra.
Hơn nữa, mọi người đều đi rất nhanh, cứ như đi hội, rời khỏi lớp học 1 khắc cũng không dừng lại.
Diệp Tưởng cùng Vũ Sóc, Hầu Tước đi ra phòng học, phía sau bọn họ vẫn còn một đám người.
Trước mắt, diễn viên hạng 2, 3 đã không còn nhiều, những người còn sống phải nói là vận khí vô cùng tốt. Bất quá nghĩ đến cũng là bởi vì kịch bản vốn không tính đuổi tận giết tuyệt mới được như vậy.
Kế tiếp. Còn có thể tiếp tục phát sinh nghịch chuyển thời gian sao? Hay là......
Thời điểm đi tới đoạn ngoặt cầu thang, Diệp Tưởng bỗng nhiên phát hiện, ở kia có một người đang đứng!
Không...... căn bản không thể nói là người.
Đó là...... Y Mông!
Chuyện Y Mông là kẻ nằm vùng trước mắt chỉ có Hầu Tước cùng Sa La biết. Diệp Tưởng và Vũ Sóc căn bản không biết. Trong [ quỷ tế 3], Y Mông lưu lại ấn tượng rất sâu sắc với Diệp Tưởng. Bình tĩnh xem xét, hắn tự hỏi lúc ấy nếu không có máu của Lý Duy Tư, căn bản hắn không có khả năng đánh bại y. Đương nhiên, Diệp Tưởng căn bản không thể tưởng được, một lần kia hắn có thể thắng, chính là vì Y Mông nhận mệnh lệnh của Hầu Tước cố ý bại dưới tay hắn, bằng không với thực lực lúc ấy của Diệp Tưởng, không cho dù là hiện tại cũng không có khả năng đánh bại được y, ít nhất không có khả năng trong thời gian 10 giây ngắn ngủi đánh bại được hắn.
Y Mông trong không gian nửa năm, rốt cuộc cũng thành công tiến vào thế giới này!
Lúc này cả người hắn đều bị bao trùm trong lớp sương khói màu đen, khiến Diệp Tưởng ý thức được nguy cơ!
Cơ hồ trong nháy mắt, hắn liền phóng ra phân thân!
Y Mông...... hắn không phải lấy thân phận diễn viên tiến vào bộ điện ảnh này. Điều này có nghĩa, các loại trói buộc kịch bản không có hiệu quả với hắn! Hắn có thể đại khai sát giới!
Hầu Tước tất nhiên biết Y Mông là nằm vùng chính mình phái đến, thế nhưng hắn không thể để bại lộ thân phận của Y Mông. Huống chi, Y Mông là con bài chủ đạo trong tay để hắn đối phó với Long Ngạo Thiên. Hầu Tước đã hạ lệnh với hắn, không cần chờ lệnh mình, cứ việc dựa theo mệnh lệnh của An Nguyệt Hình mà hành động. Cho dù giết chết vài diễn viên Khu Ma trận doanh cũng không thể để việc này bại lộ. Hầu Tước tuy không giống An Nguyệt Hình coi sinh mạng người khác là cỏ rác, nhưng hắn cũng không phải là Thánh Nhân, vì đạt được mục đích mà phải có sự hi sinh, hắn cũng sẽ không do dự mà hành động.
Đây là mệnh lệnh Hầu Tước chỉ thị với Y Mông.
Thế nhưng......
Tình huống hiện tại phát sinh biến hóa.
Tích Kính là hóa thân Thợ săn Ác Ma, trong cơ thể nàng cũng có huyết mạch Northfield.
Nàng có được huyết mạch Northfield cực kỳ tinh thuần, rất cường đại, so với Hầu Tước còn có thể cường đại hơn nữa. Đây là huyết mạch gia tộc tối cường, việc này không cần nghi ngờ. Vũ Sóc khi chưa bắt đầu diễn Irna nhưng vì tiếp nhận huyết mạch mới khiến Địa Ngục trùng tiến hóa thành công. Mà sau khi Tích Kính xuất hiện, huyết mạch trong người Hầu Tước cũng cảm nhận được sự tương đồng. Một ngày kia, Hầu Tước bắt đầu phát hiện, ý chí, tư tưởng của hắn bắt đầu có chút bóng dáng của “Adam Northfield”.
Gia tộc Northfield là 1 gia tộc được xưng là họ hàng của thần, là tín đồ Thiên Chúa giáo, bọn họ trời sinh thiện lương nhân từ, tuyệt không nguyện ý nhìn thấy máu đổ. Nay huyết mạch gia tộc có sự xuất hiện Tích Kính, đối với Hầu Tước tạo thành ảnh hưởng gia tăng, bởi vậy khi Y Mông xuất hiện, Hầu Tước liền ra mệnh lệnh.
“Dừng tay, Y Mông.”
Đây không phải là bản tâm ý nghĩ của Hầu Tước. Nhưng nhân vật Adam hắn sắm vai tuyệt sẽ không muốn hy sinh vài diễn viên Khu Ma doảnh để bảo trụ bí mật của Y Mông. Hắn...... Cũng bắt đầu giống như An Nguyệt Hình, bị chính nhân vật mình diễn phản khống. Ở điểm này, hắn cùng Diệp Tưởng hoàn toàn bất đồng. Đương nhiên hắn là người có Linh môi cao cấp, có lẽ có thể học Diệp Tưởng bỏ qua thân thể này, thế nhưng như vậy cũng có nghĩa hắn từ một thân ảnh đế biến thành một diễn viên phổ thông, bản chất thân phận Thợ săn Ác Ma của Diệp Tưởng nằm tại linh hồn. Tuy rằng cũng phải dựa vào nhục thân truyền thừa huyết mạch, thế nhưng nhục thân không phải tất yếu. Nhưng hắn, chỉ có nhục thân mang huyết mạch Northfield mới có thể sử dụng đa số đòn sát thủ trên tay hắn, nhất là Địa Ngục trùng. Bởi vậy không phải vạn bất đắc dĩ, hắn không thể buông nhục thân của Heine cùng Adam. Mặc dù cường đại như Hầu Tước cũng không có khả năng chống cự lại phản khống nhân vật.
Y Mông nhận được mệnh lệnh của Hầu Tước truyền đến từ kịch bản tin tức, cước bộ liền ngừng lại, giống y như con rối bằng gỗ đứng yên tại chỗ. Y Mông đã không còn bất cứ ý chí nào của Long Ngạo Thiên, hắn hoàn toàn là cái xác không hồn chỉ nghe theo mệnh lệnh của Hầu Tước.
Đối với Heine, hắn rất nhanh ý thức được. Hắn đang thay đổi. Trong khoảng thời gian này cùng Tích Kính thường xuyên tiếp xúc khiến huyết mạch Northfield không ngừng gia tăng ảnh hưởng lên hắn. Quá khứ, hắn sở dĩ có thể tiến hành khống chế được là vì bên người hắn chưa từng xuất hiện người nào khác trong gia tộc. Nhưng nay, chỉ trong 1 thời gian ngắn đã xuất hiện hai, một là “Muội muội”, một là “ cháu ngoại ”, còn cùng 2 nàng sớm chiều sinh hoạt chung hơn hai năm thời gian.
Hắn nhanh chóng bắt đầu suy nghĩ đối sách. Loại tình huống này đối với hắn mà nói cũng thực phiền toái, cho dù là Hầu Tước cũng rất khó tìm được sách lược ứng đối.
Các diễn viên bắt đầu lục tục đi ra khỏi cổng trường. Thời điểm khi bọn hắn lao ra cổng, cảm giác như sống sót sau tai nạn. Bất quá lại khiến mọi người phi thường lo lắng, ai cũng không biết, ngay sau đó sẽ phát sinh những gì.
Cự ly giữa ba người Diệp Tưởng và cổng trường càng ngày càng gần.
Lúc đi qua phòng bảo vệ, bỗng nhiên Trần Ngũ Sinh từ bên trong đi ra.
“A, các ngươi...... Như thế nào lại ở trong này?”
Diệp Tưởng nhìn Trần Ngũ Sinh nghi hoặc hỏi:“Vì cái gì chúng ta không thể ở trong này?”
“Thật kỳ quái ah...... Ta vừa rồi rõ ràng nhìn thấy ba ngươi dọc theo con đường đó đến phía sau trường học. Mới vừa đi qua, như thế nào lại từ cửa chính tòa nhà ất đi ra?”
Lúc này Diệp Tưởng nhanh chóng nhìn lại phương hướng kia!
“Ta đi xem xem!”
Không đợi Hầu Tước cùng Vũ Sóc mở miệng, hắn liền phóng đi!
Hắn tính toán tự mình đối đầu với nguy hiểm! Mặc kệ đó là cái gì, Diệp Tưởng đều phải đi xem qua! Cho dù là quá khứ hay là chính mình trong tương lai! Đồng thời hắn gửi tin tức cho Vũ Sóc:“Đừng đến đây! Đi theo bên người Hầu Tước!”
Hắn không thể mất đi Vũ Sóc!
Đường mòn ở một bên tòa nhà Ất là con đường dẫn đến núi rác. Diệp Tưởng dùng tốc độ nhanh nhất vọt qua.
Lúc này hắn rất cẩn thận quan sát bốn phía.
Thời gian ước chừng còn bốn mươi phút nữa sẽ kết thúc bộ phim. Đương nhiên trên màn hình chỉ là khoảng vài phút mà thôi.
Ba mươi phút trôi qua.
Trung học Quảng Nguyệt cơ hồ đã không còn ai ở lại.
“Ngươi còn chưa đi?”
Từ sau tòa nhà giáp đi ra, Diệp Tưởng lại gặp được Trần Ngũ Sinh.
Lúc này, bất cứ một diễn viên nào cũng thầm nghĩ mau chóng về nhà. Không ai dám tiếp tục ở lại trường học. Nhưng thái độ của Diệp Tưởng lại quá khác thường.
“Di Tinh cùng Di Hoa đi chưa?”
“Ân? Bọn họ lúc sau không phải đi theo ngươi sao? Ngươi...... Không thấy bọn họ sao?”
“Ngươi...... Ngươi nói cái gì?”
Như vậy......
Bọn họ đã đi nơi nào rồi?
Chẳng lẽ lại xuyên qua thời không?
Làm như thế nào mới tìm được bọn họ trở về đây?
Diệp Tưởng nhìn Trần Ngũ Sinh trước mắt, hắn tuy rằng cũng có một chút danh tiếng, nhưng ở trong bộ phim này chút thực lực ấy lại không thể giúp hắn được?
Ngay cả Lý Tín Lăng, Tây Môn Khả Lệ đều đã chết!
Đương nhiên, tuy rằng bọn họ chết, nhưng nếu có thể trở về quá khứ, liệu có thể đem bọn họ cứu sống lại, hay điều này chỉ nằm trên khái niệm lý luận mà thôi? Có cứu sống bọn họ được hay không, không ai biết.
“Đại thúc, giúp ta cùng tìm bọn họ đi!”
“Ân, được rồi. Ta cùng ngươi đi tìm. Thật... đã nghỉ hè rồi còn không nhanh về nhà, đợi trong trường học làm gì nữa?”
Sau đó Diệp Tưởng cùng Trần Ngũ Sinh bắt đầu tìm khắp trường trung học Quảng Nguyệt.
Nhưng thủy chung vẫn tìm không thấy.
Hiện tại, thời gian chỉ còn lại không đến năm phút đồng hồ.
Rất nhanh, bộ điện ảnh này sẽ chấm dứt.
Cuối cùng, Diệp Tưởng quyết định đi đến phòng học dị độ kia, nhìn qua một chút.
Kỳ thật, vừa rồi Diệp Tưởng đã nhìn qua. Thế nhưng, lúc này hắn muốn trở lại xác thực thêm một lần nữa.
Diệp Tưởng cùng Trần Ngũ Sinh đi tới tầng bốn. Vừa đi đến trước cánh cửa phòng học, Trần Ngũ Sinh đem một chuỗi chìa khóa ra, bắt đầu tra chìa vào ổ.
“Hảo, cửa mở rồi......”
Diệp Tưởng gật gật đầu, rồi đưa tay đẩy cửa.
“két......”
Nháy mắt, Diệp Tưởng nhanh chóng nhảy vào trong phòng học.
Không có ai ở nơi này.
Thời gian không còn nhiều......
Nếu tìm không thấy, chẳng lẽ một mình hắn trở về rạp chiếu phim thứ 13? Tuyệt đối không được!
Dù có thế nào cũng không thể xẩy ra!
Nhưng Diệp Tưởng trong tình thế cấp bách, không thể tìm ra bất cứ biện pháp nào. Hắn...... không có năng lực vượt thời gian!
Vũ Sóc......
Ngươi ở nơi nào?[ chưa xong còn tiếp......]
PS: Này bộ điện ảnh muốn kết thúc...... Rất nhiều người đối với này bộ điện ảnh khen chê không đồng nhất, ta chỉ có thể nói ta tại chính mình có thể chưởng khống kịch tình kết cấu thượng tận lực. Này quyển sách thiết lập không đi lẽ thường ra bài địa phương rất nhiều, cũng có lẽ sẽ bị người cho rằng là BUG, tỷ như nhân vật phản khống linh tinh. Bất quá ta muốn nói là hi vọng các vị không cần lấy Địa Ngục chung cư tiêu chuẩn đối đãi quyển sách, này quyển sách cùng Địa Ngục chung cư là bất đồng phong cách. Ta sau này vẫn là sẽ tiếp tục dựa theo như vậy phong cách đi viết.
Tiếp theo bộ điện ảnh, chính là vạn chúng chờ mong [ Ni Đặc Lai Nhĩ gia tộc 3].