Một ngày toàn thể diễn viên chờ đợi, rốt cục đã đến.
Đó là ngày mở lớp học bổ túc. Trong lớp, có mười hai học sinh báo danh học bổ túc, mà thời gian lớp bổ túc muộn nhất phải học đến tám giờ rưỡi.
Tiết cuối cùng trước khi tan học, trong phòng thực yên tĩnh, tiết này là tiết tự học, ngày mai thi môn tiếng anh. Grandier dạy tiếng Anh tiêu chuẩn không tệ, kế tiếp các học sinh phải ôn tập1 chút, tranh thủ ngày mai có thành tích tốt, cho dù thành tích này đối với diễn viên chẳng hề có nửa điểm ý nghĩa, thế nhưng nhân vật bọn hắn sắm vai đều muốn thành tích ngày mai tốt đẹp.
Lúc này, mọi người cơ bản đang ôn tập ngữ pháp tiếng anh, nhưng trên thực tế chẳng có ai thật sự để chữ nào vào đầu, tất cả đều đang đọc kịch bản.
Buổi tối hôm nay sẽ có 5 diễn viên chết đi, bao gồm 1 diễn viên hạng A là Hoàng Phủ Vô Kỵ! Không thể không nói, diễn viên hạng A thứ nhất tử vong là hắn không có bao nhiêu người kỳ quái, chung quy thực lực của Hoàng Phủ Vô Kỵ bày ra đó, trong số các diễn viên hạng A hắn không tính là đứng chót, nhưng cũng không thể tính là quá mạnh. Nếu di động ác linh ngày xưa vẫn còn trong tay, cho dù là ảnh đế cũng phải kiêng kị hắn 3 phần, nhưng hắn nay phải dựa vào vật nguyền rủa Hầu Tước đưa cho mới miễn cưỡng đứng vững chân trong những diễn viên hạng A. Một vài người không tham gia lớp bổ túc, khờ dại thậm chí còn lấy vé chuộc cái đổ vào Hoàng Phủ Vô Kỵ, đặt hắn có thể sống sót, dù sao cũng là biện pháp kiếm được vé chuộc cái chết. Thậm chí đã có người lên tỉ lệ cá cược.
Diệp Tưởng đối với chuyện này không hề quan tâm. Trong kịch bản, hắn tự nhiên không chết, chung quy hắn là nhân vật chính. Thế nhưng kịch bản chỉ có thể tham khảo mà thôi, đến thời điểm kịch tình phát sinh, căn bản không ai nắm chắc nó sẽ đúng như kịch bản hay không. Về phần Hoàng Phủ Vô Kỵ, đến cùng vẫn là diễn viên khu ma doanh, song phương tự nhiên phải giúp đỡ nhau.
Lúc này hắn đang vẽ lung tung lên cuốn sách tiếng anh. Đối với Kim Thư Đông, học tập là 1 điều cực kỳ vô vị, mà cố tình thiên phú của hắn trong khoản đó cũng khá kém, toán và tiếng anh quả thực tệ cực điểm. Nhưng Kim Thư Đông lại có 1 môn học chiếm khôi thủ, trong lớp không ai có thể so sánh, chính là tiết mỹ thuật!
Đối với học sinh, mỹ thuật là môn có cũng được không có cũng chẳng sao, hơn nữa vỏn vẹn chỉ có năm nhất học môn này mà thôi. Tuyệt đại đa số đều là vẽ vời cho có lệ 1 phen, chung quy mỹ thuật là môn học đòi hỏi phải có thiên phú. Mà Kim Thư Đông, vừa vặn chính là thiên tài phương diện này! Trừ môn này ra, những môn khác của hắn, thành tích vô cùng thê thảm.
Lúc này hắn đang vẽ siêu Saiya Son Goku lên mặt sau cuốn sách giáo khoa. Hắn không phải dựa vào truyện để vẽ mà dựa theo trí nhớ của chính mình. Vũ Sóc ở một bên nhìn xem tương đối kinh ngạc, bởi vì Kim Thư Đông vẽ thật sự rất xuất sắc, cơ hồ không thể phân biệt với nguyên tác giả Toriyama!
“Ngươi vẽ thực sự rất đẹp. Nếu vậy, ngươi không bằng suy xét xem có nên thi vào viện mỹ thuật?”
Diệp Tưởng đem 1 nét cuối hoàn thành. Thẳng thắn mà nói tài năng này trước mắt hoàn toàn là do dung hợp với nhân vật Kim Thư Đông mà ra, bản thân Diệp Tưởng căn bản chẳng thể nào vẽ tốt đến vậy.
“Ta từ nhỏ đã rất thích truyện tranh, manga của Tezuka Osamu, Toriyama Akira, Fujiko.F.Fujio, Kurumada Masami đều là những nhân vật ta sùng bái, cho nên thời điểm 5 tuổi ta đã bắt đầu vẽ. Trong nhà ta, Saint Seiya cùng Dragon Ball đều bị ta đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần, sau này ta vẽ ngày càng tốt. Gần đây ta bắt đầu phát hiện ra phong cách của bản thân, đồng thời ta không ngừng đọc truyện tranh để tiếp thu thêm các loại ưu điểm… thế nhưng thi vào viện mỹ thuật ta còn chưa nghĩ tới, với lại ta nghĩ phụ mẫu ta sẽ không đáp ứng.”
“Bọn họ cho rằng tốt nghiệp học viện mỹ thuật sau này kiếm việc sẽ tương đối khó khăn?”
“Kỳ thật ta muốn trở thành 1 mangaka. Thậm chí ta đã có ý tưởng, ngẫu nhiên còn vẽ ra hình tượng nhân vật trong đầu. Bất quá Trung Quốc không giống Nhật Bản, truyện tranh căn bản không có thị trường, có hoàn thành cũng không có người xuất bản. Tốt nghiệp học viện mỹ thuật mà nói, nhiều nhất chỉ có thể đi làm công ty quảng cáo, thiết kế mặt bằng với vài việc lặt vặt khác, nhưng ta thích truyện tranh ah… cho nên chẳng có biện pháp, chỉ có thể như vậy…”
“Khó trách ngươi thích truyện tranh như thế. Ân, bất quá ngày mai thi rồi, ngươi ngồi vẽ thế này có điểm không thích hợp.”
“Dù sao hơn phân nửa là điểm số không tốt, mấy cái ngữ pháp linh tinh ta đều không thuộc. Còn không bằng ngồi vẽ….
Đúng rồi, ngươi gần đây có xem TV hay không? Đang truyền bá 1 bộ truyện tranh mới ra [ Thám tử lừng danh Conan ], nghe nói là 1 thám tử bị nhóm người áo đen cho uống 1 viên thuốc liền biến thành học sinh cấp 1, ta cảm thấy khá hứng thú. Ngươi thấy sao?”
“Ân, ta nhớ trong Tv có phát hành trailer. Truyện tranh trinh thám ta cũng rất thích, bất quá xem trailer, không hiểu là truyện trinh thám hay khoa học viễn tưởng. Còn thiết lập nhân vật bị teo nhỏ biến thành học sinh tiểu học. Còn có, nhân vật chính goi là Edogawa Conan, không phải kết hợp giữa Edogawa Rampo cùng Conan Doyle sao?”
Lúc này, tiếng chuông tan học vang lên.
Diệp Tưởng lập tức đem sách vở bỏ vào cặp:“Ta đi trước đây.”
“Ngươi muốn đi nơi nào sao, gấp gáp như vậy?”
“Ân, có chút việc!”
Hiện tại, tuyết rơi đã ngừng rơi, bất quá độ ấm vẫn còn thấp, mỗi một học sinh đều cuốn kín từ trên xuống dưới. Diệp Tưởng chạy nhanh, xông ra khỏi sân trường.
Không lâu sau, hắn chạy vào trong tiệm sách lúc trước.
“Ân...... Lão bản......” Diệp Tưởng nhảy vào trong cửa hàng, nhanh nhẩu nói:“Lần trước nói truyện Doraemon bản dài tập 1,2,12,15 đã có chưa?”
“Vào đi.” Lão bản cười nói:“Ngươi đã trả tiền đặt cọc, ta như thế nào không lấy? Hôm nay lạnh như vậy, ta còn định gửi qua cho ngươi, cũng không phải mỗi ngày ngươi đều đến đây. Ân...... Đều ở đây cả.”
“Cám ơn ngươi, lão bản!”
Diệp Tưởng đem truyện bỏ vào túi nilon, thời điểm đi khỏi cửa hàng mới lấy ra mấy cuốn truyện tranh mới tinh.
“Thời đại khủng long...... vương quốc trong mây...... nhật ký sáng thế kỉ...... Đây toàn là những ý tưởng mới! mangaka thật sự tốt, có thể đem nhiều ảo tưởng nhe vậy vẽ ra...... Ta cũng muốn làm mangaka ah.”
Kim Thư Đông, vô luận cuộc sống có quẫn bách thế nào, khuyết điểm ra sao, nhưng hắn lại có giấc mộng thuộc về mình. Thẳng thắn mà nói, điều này cũng khiến Diệp Tưởng thoáng động dung. Ban sơ hắn rất không thích nhân vật Kim Thư Đông này, thế nhưng hiện tại đối với giấc mộng của Kim Thư Đông cũng rất đồng cảm. Mặc kệ thế nào, hắn sẽ hảo hảo diễn tốt nhân vật này.
Bất quá...... kế tiếp, chính là thời khắc ác liệt nhất.
Hoàng Phủ Vô Kỵ, còn có bốn gã diễn viên khác có thể sống sót hay không không ai biết. Thậm chí khả năng không qua nổi tối hôm nay. Những người chết đi sẽ bị xóa bỏ sự tồn tại trong ký ức của mọi người, thậm trí ngay cả trong kịch bản, những nội dung có liên quan tới bọn hắn cũng không còn tồn tại.
Hiện tại, dựa theo ý kiến của Hầu Tước, phải tạo ra phân thân ác ma, nhưng đây cũng không phải chuyện dễ dàng. Hắn đến bây giờ vẫn chưa làm được. Mà lúc này đám người Hầu Tước rất khó tiến hành trợ giúp hắn. Vì huynh muội Tôn gia không tham gia lớp bổ túc, lấy năng lực của 2 người, lên lớp chỉ cần nghe giảng 1 lần là đã có thể nhớ rất rõ ràng, cho nên căn bản không cần tham gia lớp bổ túc. Lớp bổ túc kỳ thật chỉ nhắm vào 1 vài học sinh không nắm kịp tiết tấu, cố ý cho bọn hắn thêm chút ưu đãi.
Ăn cơm trưa tại căng tin xong, hắn chạy lên lớp học ở tầng 4.
Lớp học lớn này nằm gần cầu thang trên tầng 4, có thể dung nạp được học sinh của 2 lớp. Lúc này vài học sinh năm nhất báo danh đã tới. Diệp Tưởng cố ý chọn 1 chỗ ngồi ở cuối cùng, mở truyện tranh ra đọc. Tình huống trước mắt còn chưa cần mở ra lưới cảnh giác.
Chính như đã nói, những người tham gia lớp học bổ túc đều là những người không theo kịp tiết tấu, cho nên tham diễn đã số là diễn viên hạng 2,3, còn những diễn viên hạng A đều được ưu tiên đóng vai học sinh ưu tú. Những diễn viên hạng A tham gia lớp học này ngoại trừ Diệp Tưởng và Hoàng Phủ Vô Kỵ còn có 1 vài diễn viên khác, bất quá đều thuộc về loại thực lực yếu nhược trong số những diễn viên hạng A, danh khí không quá lớn, phỏng chừng tiêu chuẩn như đám người Lâm Huyền, Diệp Nhất Thiên. Đáng nhắc tới là, diễn viên kỳ thật cũng có thể không dựa theo kịch bản thiết lập chủ động báo danh lớp học bổ túc, nhưng đa số vẫn có lòng sợ hãi, cho nên không hy vọng dấn thân vào nguy hiểm. Về phần Hầu Tước không báo danh, chủ yếu là bởi do tính cách của Tôn Di Tinh tạo thành.
Mà lúc này, Vân Tùng Quân cùng Kim Vân Hạo cũng vào tới, lựa chọn 1 vị trí khác ngồi xuống. Tiếp theo, là Lý Gia Hân, Hùng Lâm, Triệu Kha Nhiên......
Diệp Tưởng một bên không chuyển mắt đọc truyện tranh, một bên chú ý các diễn viên chung quanh. Lúc này, diễn viên hạng A cũng lục tục tiến vào.
Thời điểm sáu giờ rưỡi, lão sư lên lớp. Đây là 1 nam lão sư mang mắt kính, hắn vào lớp, thanh thanh cổ họng nói:“Như vậy, chúng ta bắt đầu lên lớp. Mọi người đều biết, ngày mai bắt đầu thi cuối năm rồi, lớp 6, lớp 4 cùng lớp 1 năm nhất thi tiếng anh, lớp 5, lớp 3, cùng lớp 2 thi toán học. Mặc kệ ngày mai các ngươi thi cái gì, nếu đã tiêu tiền vào đây thì hy vọng các ngươi chú ý nghiêm túc lắng nghe. Như vậy bài thi ta phát lần trước các ngươi trở về đã làm chưa?”
Diệp Tưởng liền giả bộ lấy quyển toán từ trong cặp ra, đây là 1 bài thi về hình học, mà Kim Thư Đông còn có thể làm được phương trình đại số, chứ hình học căn bản không làm được. Bất quá Kim Thư Đông đối với toán học căn bản không có hứng thú, tiếp tục cúi đầu đọc truyện tranh. Vừa đọc hắn vừa không khỏi cầm bút, lật mặt sau tờ bài thi, bắt đầu vẽ cảnh bên trong truyện tranh.
Lão sư ở trên bảng miệng lưỡi trơn tru bắt đầu giảng bài, các học sinh đối chiếu với đáp án trong bài thi, xem mình làm đúng được bao nhiêu.
“Vân Tùng Quân!” Lão sư cố ý lựa chọn Vân Tùng Quân là học sinh đặc biệt yếu kém:“Ngươi giải được đề bài này không?”
Hiển nhiên lão sư có biết năng lực của Vân Tùng Quân. Mà Vân Tùng Quân nào có biết làm, chỉ ngồi chờ lão sư đưa ra đáp án, đành phải đứng lên nói:“Ta không biết làm.”
“Tiết học trước ta đã giảng qua đề bài loại này rồi, ta nhắc lại các ngươi, các ngươi học như thế nào thì ít nhất cũng phải học vẽ được sơ đồ! Các ngươi xem đi, trước vẽ 1 góc vuông, sau đó vẽ 1 đường vòng cung. Vân Tùng Quân, ngươi lên vẽ!”
Vân Tùng Quân gãi gãi tai, đành phải đi lên. Thẳng thắn mà nói, hắn vốn muốn cúp tiết học này, chung quy không có ai muốn chết cả, hơn nữa những người có tâm tư này không ít. Nhưng mà hôm này, chương trình học này lại là cữ đỏ! Bởi vậy, không muốn cũng phải đến, hoàn hảo trong kịch bản hán không có trong danh sách tử vong, chỉ có thể cầu nguyện kịch tình đi theo đúng kịch bản.
Đi đến trước bảng đen, hắn cầm lấy phấn từ tay lão sư, ở trên bảng đen bắt đầu vẽ trục x và trục y, căn cứ vào nội dung bài tập mà vẽ đường vòng cung…
Nhưng đúng lúc này viên phấn trong tay hắn crack 1 tiếng gãy làm đôi, sau đó rơi xuống mặt đất!
Nguyên trong kịch bản...... Phấn viết căn bản không hề bị gãy![ chưa xong còn tiếp..]