Ngôi kể ba
Nội dung chính: Y thuật chuyển sinh
***
Lưu Ly Hoa Vũ ôm theo Hồi Mệnh quả và một số loại thuốc khác xuống núi. Dưới chân núi có một ngôi nhà tranh, là nơi thi thoảng hắn từ xa về mệt không có sức leo núi sẽ nghỉ lại, hiện giờ đang cho hai mẹ con Diêu Linh trú nhờ. Hắn võ trang đầy đủ từ đầu đến chân, nào khẩu trang nào bao tay, nhìn qua chỉ có thể nói rằng đây nhất định là kì thị bệnh nhân!
Lưu Ly Hoa Vũ vừa bước chân vào nhà, Diêu Linh "A" lên một tiếng kinh hãi, trong chớp mắt nhận ra kẻ kia là ai thì nhanh chóng lấy tay bịt miệng lại.
Lưu Ly Hoa Vũ không phản ứng, hắn đến bên giường, bỏ lớp vải quấn quanh Vương Tam bắt đầu chữa trị. Hắn lưu loát bỏ thuốc vào trong cối giã giã, còn cho thêm cả loại bột quái dị gì đó, cứ vậy chế ra thuốc. Diêu Linh đứng bên cạnh hoài nghi nhìn hắn, hỏi: "Cái này... thật chữa được cho Vương Tam sao?"
Lưu Ly Hoa Vũ chăm chú giã thuốc, mắt không rời tay không ngưng, thuận miệng đáp: "Ngươi sẽ không muốn thấy Lệ Nhan Quân ra tay đâu. Y mà ra tay rồi thì nhóc con này chỉ có chết đi sống lại."
"... Hả?"
"Ta nói thật. Không phải là y không chữa được, mà là cách chữa... hơi khủng bố."
Lệ Nhan không chữa bệnh, y chỉ hồi sinh một sinh mệnh. Cho dù là mảnh xương đã mục, mảnh thịt vụn, y cũng có khả năng tái tạo lại sinh mệnh ấy. Y thuật mà y nắm trong tay là y thuật chuyển sinh nghịch thiên, trực tiếp gây ảnh hưởng tới quỹ đạo luân hồi.
"..."
Lưu Ly Hoa Vũ nói: "Ngươi đại khái có thể hình dung ra điều kiện cơ bản trong cách chữa của y rồi đi? Còn muốn biết y chữa thế nào... để ta kể cho ngươi nghe câu chuyện của một kẻ trực tiếp trải nghiệm qua, tức là ta đây."
Lưng chừng một ngọn núi hoang có một hang động. Cửa hang bị khuất dưới tán cây trùng trùng, bụi gai che lấp lối vào, tương đối khó thấy. Muốn vào trong động này chỉ có thể bay qua.
Sâu trong hang động ẩm thấp có tiếng thở trầm thấp, tiếng nhục thể va chạm mãnh liệt hòa lẫn với tiếng rên rỉ vừa sung sướng vừa thống khổ.
Trên giường đá có hai nam tử đang cùng chìm trong bể ái lạc, hoặc có lẽ chỉ có thể xác chìm trong hoan ái. Một người bị thao lộng tới toàn thân tê rần, phía sau không ngừng tiếp nhận xâm phạm của dị vật không thuộc về mình, mặt như bị mài trên đá lạnh, bên má đỏ ửng đau rát. Hắn bị vải trắng che mắt trói tay, mọi giác quan đều trở nên nhạy bén, cơ hồ cảm nhận rất rõ hình thái kì dị của dị vật đang tàn sát trong cơ thể. Mà người kia lại là Dạ Mặc...
"C-Chủ nhân... tiểu nhân... a... tiểu nhân sắp..."
Nam tử dưới thân Dạ Mặc có vóc dáng nhỏ bé, da trắng mịn như hài tử, dường như được chăm sóc rất tốt chưa từng đụng việc. Cơ thể hắn nhỏ bé vậy, Dạ Mặc lại động không lưu tình, lưu lại khắp người hắn những vết xanh tím đan xen, bên vai và trên lưng còn có mấy vết răng đang rỉ máu. Trên đất có hai một y phục, một là loại y phục thêu may phức tạp, dành cho thế gia công tử, mà bộ kia là một mảnh vải rách. Cẩm y kia hẳn là của nam tử ấy.
Dạ Mặc trầm mặc không đáp, biết người bên dưới gần như sắp tới giới hạn nhưng hạ thân vẫn không ngừng đâm chọc. Mái tóc phủ màu rêu kéo dài trên nền đất. Hai chân hắn bị băng bó chằng chịt. Vải trắng bên chân trái bị thứ dịch đen đen tím tím nhuốm màu, hơn nữa đoạn giữa bắp chân trái trở xuống không có.
Hiện tại, Dạ Mặc là một kẻ thân thể tàn khuyết. Thế nhưng Thần tộc phải chật vật mất bao lâu mới bắt được, sau hơn ngàn năm giam giữ lại để hắn chạy mất. Những kẻ đứng đầu Thần tộc giờ hẳn là đang tức điên lên.
"Chủ... Chủ nhân?... A... Xin ngài... xin ngài... nhẹ... nhẹ chút... Ha a..."
Thể lực của Dạ Mặc phi thường tốt. Mà nam tử kia cơ thể yếu nhược, cơ bản là chịu không nổi thêm nữa. Tới khi tưởng chừng như sắp gục đến nơi, Dạ Mặc lại đột ngột dừng lại, đảo mắt ra hướng cửa hang.
Hắn cứ vậy liền phát tiết bên trong cơ thể nam tử kia, rồi nhanh chóng vệ sinh qua cho mình và hắn.
Không lâu sau, Lệ Nhan bước vào. Một thần hồng y nổi bật giữa hang động tăm tối. Làn da trắng tựa tuyết vừa cuốn hút mê hoặc lại vừa như phảng phất khí chất bức người, tựa như một đóa hồng đỏ đầy gai nhọn.
Bên trong, Dạ Mặc đang trầm mặc ngồi bên giường đá, lặng yên như một pho tượng. Phía sau lưng hắn có một nam tử đang nằm gọn trong chăn, mệt mỏi thiếp đi.
Lệ Nhan liếc mắt qua, nhàn nhạt bình luận: "Thật giống nhau. Từ cùng một nơi ra có khác."
"..."
Lệ Nhan lại hỏi: "Làm sao thoát ra?"
Dạ Mặc đáp, âm thanh khàn khàn tựa hồ thanh quản bị thương: "Hoa Thần Quân chừa lại một cửa sinh, để khi thời cơ đến ta có thể trở lại."
"Đã tới lúc rồi?"
Dạ Mặc lắc đầu: "Chưa đến lúc. Là ta lo cho hắn."
Lệ Nhan nhìn đôi chân của Dạ Mặc, nói: "Thân mình còn chưa lo xong đâu."
Dạ Mặc im lặng.
Lệ Nhan xoay lưng bước ra khỏi động, vừa đi vừa nói: "Có điều loại độc trùng này là của Ma tộc."
Dạ Mặc chậm rãi đứng dậy, nhảy lò cò theo sau. Vừa tới cửa hang, Lệ Nhan đột ngột xoay người đưa tay bóp cổ Dạ Mặc. Lực đạo trên ngón tay y rất mạnh, móng tay ghim sâu vào cổ hắn, máu chảy ra dọc theo cổ đọng tại xương quai xanh. Dạ Mặc yên lặng không nhúc nhích, động cũng không động, sắc mặt vốn đã không tốt nay càng tái xanh.
Cánh tay hắn buông thõng. Gió đột nhiên đổi chiều, mây đen ùn ùn kéo đến.
Lệ Nhan buông tay, Dạ Mặc ngã ra sau, nhưng đến giữa chừng thì dừng lại, cả cơ thể bay lên không trung, luồng nhiệt khí nóng như nham thạch bao quanh cơ thể hắn. Lệ Nhan không thu tay, đầu ngón tay tụ khí ra tăng nội lực. Chẳng mấy chốc, cơ thể Dạ Mặc bị thiêu hủy, dần lộ ra xương và nội tạng, rồi đến xương cũng hóa phấn, vô số bụi tro bay tán loạn rồi tụ tại một điểm.
Lưu Ly Hoa Vũ đắp thuốc lên người Vương Tam. Mặc dù mặt Vương Tam nhăn lại vì nỗi đau thể xác này là quá lớn so với một đứa trẻ, thế nhưng Lưu Ly Hoa Vũ vẫn không có ý nhẹ tay, còn ngụy biện rằng phản ứng với thuốc rất tốt, sẽ nhanh khỏi bệnh. Miệng hắn cũng không nghỉ ngơi kể lại chuyện xưa.
Năm đó trời âm u cô tịch, trời không tuôn mưa mà mây cũng không tan, cả một vùng tĩnh lặng không gợn gió. Hắn lê thân lên Lục Sơn, trên người có tới năm vết thương chí mạng, vậy mà không hiểu sao hắn lại có thể lết về được tận đỉnh núi. Nhưng về được tới đỉnh núi rồi hắn cũng ngã gục xuống, từ từ trút bỏ từng hơi thở cuối cùng. Hắn không nhớ rõ bằng cách nào mà hắn lại có thể ôm từng ấy vết thương về, và tại sao nhất định phải liều mạng về như vậy, có gì đang đợi hắn ở Lục Sơn?
Nằm phơi thây nơi đó, thịt tan hòa đất, xương mọc rêu xanh. Những tưởng đó là kết thúc rồi, thật không ngờ một ngày Lệ Nhan Quân xuất hiện. Tuy nói Lục Sơn là thiên hạ đệ nhất hung địa, nhưng gần như không có mấy ai chứng thực được. Thậm chí đừng nói là sự hung dữ của Lục Sơn, ngay cả nó có tồn tại không cũng không mấy ai rõ. Lệ Nhan Quân không biết vì sao lại tới được đây, cũng không rõ xuất phát từ mục đích gì, y đã ra tay cứu hắn.
Lệ Nhan tạo một hỏa lô đỉnh bằng chính nội lực của mình, bên trong có nước. Y đem tro cốt của Dạ Mặc hòa vào nước, kết hợp cùng một số dược vậy, ban cho ba giọt máu của mình.
Đạt tới khả năng thực thể hóa nội lực khắp thiên hạ rộng lớn chỉ có vài người có khả năng, mà đạt tới trình độ tạo ra vật để với độ chi tiết tinh vi như vậy lại càng hiếm.
Nước trong lô đỉnh vận động xoáy không ngừng, nhiệt độ tỏa ra đặc biệt cao, bọt khí bay lên đến mặt nước thì nổ. Toàn bộ nước trong lô đỉnh từ từ kết đặc lại.
Năm đó, Lệ Nhan Quân dùng một hỏa lô đỉnh được tạo ra bằng chính nội lực của mình. Y đem tro cốt của Lưu Ly Hoa Vũ bỏ vào nước, kết hợp cũng một số dược liệu, còn không tiếc cho hắn máu thịt, nung nóng bảy bảy bốn chín ngày. Trong những ngày đó còn phải liên tục thêm nước và dược liệu.
Từ ngày biết chuyện đến giờ Lưu Ly Hoa Vũ vẫn không thôi tò mò, tại sao Lệ Nhan Quân lại sẵn sàng ban cho hắn nhiều như vậy? Tại sao y phải hồi sinh lại một bộ hóa thạch hài cốt hồ ly đã mọc rêu mới gặp qua lần đầu? Bình thường hắn tò mò đủ thứ, duy điều này là hắn không dám hỏi. Không biết tại sao bản thân lại không muốn chủ động làm rõ thắc mắc, chỉ biết trong thâm tâm có một nỗi sợ vô hình. Là sợ khi biết lí do y cứu, hay sợ biết tới lí do chết? Những điều này hắn cũng mù mịt.
Tâm sự này hắn không kể chi tiết với Diêu Linh, chỉ mô tả lại quá trình trùng thây của hắn, khiến mặt nàng tái dại đi. Kết thúc bốn chín ngày, nước cạn, bộ tro cốt trắng lạnh tang thương tỏa ra nhiệt khí. Từng thớt thịt sinh ra, rồi cả nội tạng và dây thần kinh, kế đó là da bọc lại. Hắn đã sống lại thành một tiểu hồ ly thân đỏ hỏn, tựa như đứa nhỏ mới được sinh thành.
Giữa khối nước cô đặc, một mầm cây nhỏ bé từ từ mọc ra. Thân mầm không xanh non mà màu sẫm, có tới mười lá mầm. Lệ Nhan kinh ngạc nhướng mày.
Dạ Mặc là loài yêu mộc nào vẫn là một ẩn số. Cho dù là kì hoa dị thảo, xuất phát điểm cũng chỉ như các loài cây khác, là một mầm cây nhỏ bé xanh non có một hoặc hai lá mầm. Thế nhưng nguyên bản của Dạ Mặc lại có đến mười lá mầm, vô cùng kì quái.
Thế nhưng cái khiến Lệ Nhan kinh ngạc không phải là sự khác biệt của hắn, mà là vì sao nhanh như vậy đã lên mầm rồi. Là vì hắn là thực vật cho nên mới nhanh như vậy?
Không đúng! Bên trong hắn tồn tại hai luồng lực lượng không thuộc về mình. Một cuồn cuộn như sóng dữ nơi biển lớn, mãnh liệt sục sôi. Mà luồng lực lượng kia nhu hòa ấm áp, cô đọng lại một chỗ nơi có hạt châu nhỏ bé màu vàng, chính là tim hắn, giúp ổn định kinh mạch cho hắn. Nói không chừng chính hai nguồn lực này là nguyên nhân.
Phía bên trong, nam tử kia khẽ cựa mình, mảnh áo trên người hơi xê dịch lộ ra một nốt ruồi son nơi ngực trái...
***
Lúc Lưu Ly Hoa Vũ hù dọa người ta xong xuôi, hắn cũng đã đắp thuốc xong. Hắn cẩn thận băng bó lại cơ thể Vương Tam, đắp chăn cho nó ngủ rồi thu gom lại đống vải đã dùng, quay ra nói với Diêu Linh đang ngồi ở xa, híp mắt cười: "Đã đắp xong thuốc. Ta đem mấy thứ này đi tiêu hủy ngươi chớ động vào thằng oắt này. Lát ta mang thức ăn qua."
Diêu Linh vừa là mới bị dọa sợ, vừa là thức trắng mấy ngày chăm con, tinh thần lẫn cơ thể suy nhược. Nghe hắn nói xong nàng hồi lại ba phần hồn, có chút chậm chạp đứng lên cúi đầu: "Đa tạ Lưu Ly công tử ra tay giúp đỡ."
Lưu Ly Hoa Vũ xua tay: "Ta lấy công sau, ngươi cứ nghỉ ngơi đi. Nằm trên giường trúc đằng kia, đừng có nằm cạnh nó."
Diêu Linh chậm chạp gật đầu.
Hắn cũng không lưu lại lâu, nhanh chóng bước ra ngoài. Trong đầu hắn đang liệt kê ra một loạt các việc. Nào là mang cho mẫu tử Diêu Linh y phục mới, rồi nước tắm, đồ ăn, cả thuốc cho Diêu Linh nữa, vì nàng ta đã ôm thằng oắt con kia chạy đông chạy tây không biết bao lâu rồi.
Cảm giác như đang bao nuôi vậy...
Thở dài một hơi, bên tai chợt xuất hiện tiếng động lạ. Lưu Ly Hoa Vũ nhíu mày lắng tai nghe.
Phía tây bắc có thần khí, không biết là do số lượng nhiều hay lực lượng của vài kẻ đã mạnh, chỉ thấy cả chân trời nồng nặc. Mà phía đông, nấp ngay gần đó có khí tức của Phụng Yêu tộc, hơn nữa còn có một loại khí tức vô cùng quen thuộc - Mộ An. Bên kia gióng trống khua chiêng đã đành, bên này có chốn cũng không xong.
Khoan! Tại sao Mộ An lại mò tới được đây? Thần tộc có vài lần từng gửi thiệp mời Lệ Nhan Quân lên Thần tộc, hơn nữa toàn là thượng tướng thượng quan đích thân tới mời, bọn chúng biết chỗ này cũng không tính là kì quái. Nhưng còn lại không mấy ai biết cách tới núi Cổn Cổn.
... Đừng nói là tại hắn dẫn Mộ Cửu vào nên Mộ gia biết chỗ đấy?
Một lần nhẹ dạ là trăm lần quạ tha. Nghĩ ai đó tốt bụng giúp, không biết là thật tâm nhưng bị lợi dụng hay thật sự giả dối, chỉ biết cừu nhân mò tới tận cửa tìm rồi... Mà thực ra là đã vào trong nhà rồi núp lùm theo dõi rồi.
Lưu Ly Hoa Vũ day trán. Tại sao vừa mới xuất hiện cách đây không lâu mà bây giờ Mộ gia và Thần tộc lại hiện hồn nữa rồi? Rút cuộc là vì cái gì mà âm hồn mãi không tan?
Tự thấy mình cũng không đến nỗi nào, Lưu Ly Hoa Vũ tặc lưỡi, tạm mặc định đám thần kinh kia tới vì hắn. Và tất nhiên là theo nghĩa tiêu cực. Mới cách đây không lâu lắm hắn đã dùng rết với Mộ An và ống tre với hai tên nào đó của Thần tộc mà...