Ranh Giới

Chương 31: Sự khởi đầu



RANH GIỚI - PHẦN 3

Đầu tháng 7 năm 2004.

Lại thêm 4 tháng nữa trôi qua, quay đi quay lại đã đến giữa hè, trời oi ả. Thời tiết tháng 7 luôn là những ngày nóng bức, thậm trí còn là tháng có nhiệt độ cao nhất và nóng nhất trong năm, nhất là trong nội thành, lượng nhiệt tỏa ra từ những nhà cao tầng, từ mặt đường với ống xả khói bụi của các loại xe kết hợp vào với nhau khiến nhiệt độ luôn cao hơn hẳn so với các khu vực ngoại thành. Khiến cho không khí ngột ngạt đến tức thở, và cái nóng như thiêu đốt da thịt.

Vậy là chúng tôi xa nhau đã được hơn nửa năm, tôi không dám tưởng tượng nếu không có cách nào liên lạc được với nhau thì nửa năm ấy nó sẽ kéo dài hàng bao nhiêu năm nữa. Cũng may nhờ liên lạc thường xuyên, chia sẻ động viên nhau mà chúng tôi cũng dần quen với hoàn cảnh yêu xa này. Lịch trình vào Sài Gòn của tôi vừa phải hoãn lại vì chuyện ông ngoại lâm bênh nặng rồi mất, nên chúng tôi đành phải chờ đợi cơ hội khác vậy. Hai đứa bảo nhau cùng tìm cách, nếu ai thu xếp được cơ hội thuận lợi hơn thì một là nàng sẽ ra Bắc, hai là tôi vào Nam.

Nhật Huy lúc này cũng đang tỏ thái độ săn đón trở lại, bởi cái máu sĩ diện nên hắn đã không nói chuyện của chúng tôi cho bố mẹ nàng (ơn trời) mà hắn muốn chinh phục nàng bằng chính khả năng của bản thân, bởi vậy có lẽ hắn đã tính toán chúng tôi xa nhau vài tháng thì tình cảm sẽ nhạt dần, nên hắn thi thoảng ghé qua rủ cả nhà nàng đi ăn, mua quà cáp mỗi lần hắn đi nước ngoài về, rồi tạo mọi thuận lợi cho bố nàng trong công việc.

Hắn đang áp dụng công thức "Nhất cự ly, nhì tốc độ" huyền thoại, nhưng hắn không biết là mọi động tĩnh của hắn nàng đều nói với tôi hết. Và nàng cũng luôn tìm cách lảng tránh tế nhị những sự quan tâm săn sóc của hắn, chỉ có bố mẹ nàng vẫn luôn mặc định chào đón hắn cứ như hắn đã là con rể tương lai rồi khiến nhiều lúc nàng khó xử, gọi điện cho tôi khóc rấm rức... Tôi cũng cố an ủi động viên nàng, nhưng thực sự trong lòng cũng không thể giấu nổi những âu lo.

Sau này qua tâm sự của nàng tôi mới được biết bố hắn là Tổng Giám Đốc một công ty đa ngành chuyên về xây dựng trong Sài Gòn, sau khi bố nàng đi tu nghiệp nước ngoài về liên tiếp chuyện làm ăn bị đổ bể, rồi người ta lừa mất hết cả vốn, chán nản lại lao vào cờ bạc nên phải bán nhà trả nợ, bố nàng đưa gia đình vào Sài Gòn và nhờ anh ruột (chính là bác ở Hà Nội hôm nàng ra thăm) giới thiệu tìm việc trong này, trước khi về hưu bác nàng làm trong bộ xây dựng, nên cũng không khó để tìm việc cho em trai, và qua mối quan hệ bố nàng tới làm trong công ty của gia đình Nhật Huy, rồi hắn gặp nàng và tôi cũng không lấy làm lạ khi hắn say nàng như điếu đổ, ngay lập tức hắn tìm mọi cách lấy lòng nàng cũng như tác động để cân nhắc bố nàng thăng tiến trong công ty nhằm chiếm bằng được trái tim người đẹp.

****

Còn về phần nàng, sau khi chúng tôi chia tay vào cuối năm lớp 11. Gần như là nàng đã quyết tâm quên đi mối tình đầu để bắt đầu một cuộc sống mới với gia đình ở trời Nam, nhưng sau mấy tháng không thể loại bỏ hình ảnh của tôi ra khỏi tâm trí, nàng mới tìm cách liên lạc lại, khi ấy nhà tôi vẫn chưa có điện thoại, mãi tới khi tôi xuống học đại học mẹ mới lắp để cho tôi tiện liên lạc về nhà. Nên nàng cũng chỉ còn cách viết thư và gửi về địa chỉ nhà tôi, nàng bảo ngoài lúc học ra hầu như có chút thời gian rảnh là nàng lại ngồi viết, như một thói quen viết nhật ký vậy...

_Em viết gì trong những bức thư đó mà nhiều thế? -Khi ấy tôi tò mò hỏi nàng.

_Đâu thể gọi là nhiều, cả một bầu trời hoàng hôn, 365 lá thư ấy sao đựng hết được! -Nàng nửa đùa nửa thật.

Mỗi lần tôi hỏi nàng lại nói vậy, hoặc ý đại loại như vậy. Nên dần tôi cũng chẳng hỏi nữa, thực ra cũng thầm đoán sơ sơ rồi, nhưng cứ muốn nàng nói ra cho...sướng.

Mà nàng nói là đếm đủ 1 năm, tức mỗi ngày một lá (Thực ra không phải ngày nào nàng cũng viết, vì cứ rảnh là viết, nên vào những ngày chủ nhật hoặc ngày lễ, nghỉ hè có ngày nàng viết tận 4,5 lá), ban đầu gửi về địa chỉ nhà tôi, những cánh thư bay đi, mấy tháng không thấy hồi âm...nàng lại chuyển sang gửi địa chỉ lớp, những cánh thư vẫn mải miết bay đi rồi trôi vào hư không...

Mỗi lần lớp trưởng từ trên phòng văn thư xuống nàng đều ánh lên hy vọng...nhưng thư phân phát hết rồi mà nàng không có, hoặc nếu có thì cũng chẳng phải là người đang mong đợi mà là những bức thư làm quen tán tỉnh của tụi con trai cả cùng trường lẫn khác trường...nàng thất vọng, nhưng không nản, nàng nghĩ có thể là bức thư nàng để lại cho tôi trước khi nàng ra đi đã khiến tôi bị tổn thương và tôi cũng đã dứt khoát không muốn quay lại nữa để làm một cậu con trai có hiếu, nên nàng cố viết để giải thích... viết để níu kéo...viết mãi...và dần dần từ những hy vọng nàng chuyển sang viết cho thỏa nỗi nhớ, đợi mong...rồi chuyển thành viết theo thói quen....cứ như thế...như thế...

Sự thờ ơ của tôi (lúc đó nàng nghĩ như vậy), khi vẫn không đáp lại những bức thư đã khiến nàng từ yêu thành tủi thân, từ tủi thân thành giận dữ, và từ giận giữ thành hận...mà công thức yêu với hận nó tỉ lệ thuận với nhau. Yêu càng nhiều thì....

Nàng ngừng viết sau khi đủ 365 bức, chính thức khóa chặt trái tim mình, một là để gạt tôi ra khỏi đầu óc, hai là tập trung cho kỳ thi Đại học, nàng không muốn phải vướng bận gì nữa cả...

_Sao em lại nhận lời yêu Huy? -Tôi thắc mắc.

_Lúc thi đại học xong, tâm trạng em trống rỗng, bước vào nhập học cũng vậy, em chỉ biết học và học, chẳng muốn nghĩ gì nữa cả, bố mẹ cứ vun vào, nhưng em cố lảng tránh. Nhưng anh ấy không chịu bỏ cuộc, vẫn cứ xuất hiện. Những khi em buồn, anh ấy lại có mặt động viên an ủi, rồi mẹ em ốm, anh ý cũng ở viện chăm sóc cùng em, anh ý luôn lãng mạn mọi lúc mọi nơi, săn đón, chăm sóc chu đáo. Nhưng em không thể có cảm giác gì ngoài một người anh trai cả...

_Vậy thì sao? -Tôi sốt ruột.

_Dòng rã một năm như vậy em cũng thấy tội nghiệp anh ấy, rồi mẹ bảo "lấy người yêu mình có thể không viên mãn về tình cảm, nhưng hạnh phúc trong cuộc sống, với lại con cứ thử yêu nó xem, mẹ thấy nó rất tốt và chu đáo mà..." nghe mẹ nói vậy em thấy cũng có lý, với lại em vẫn chưa thể quên được anh, nên em muốn tìm cách khác thử xem, thế nên em tặc lưỡi nhận lời.

_....

_Sao anh không nói gì? -Thấy tôi im lặng nàng hỏi.

_À ừ!! Cái tai nghe đang chập chờn, rồi sao nữa em?

_Yêu nhau được mấy tháng, nhưng thực sự em rất khó xử, em cố tránh né, không thể tiếp nhận những thân mật của anh ấy được.

_Tại sao?

_Tại anh đấy!! -Nàng hờn trách. Qua webcam tôi thấy nàng cau mày tỏ vẻ giận dữ.

_Sao lại tại anh? Anh liên quan gì? -Tôi ngạc nhiên.

_Có thật không, thật không liên quan không...hôm sinh nhật em...ở hồ nước...buổi tối trăng sáng ấy...anh làm như vậy với em...liệu em còn cảm xúc với người con trai khác được sao?

_Hả!!! -Tôi giật mình.

_Em đã nghĩ cuộc đời này chỉ có anh...nên em mới viết thư. Không thấy anh trả lời...em...em....Nhiều lúc em nhắm mắt, kệ cho anh ấy hôn, những mỗi lần nhắm mắt em đều tưởng tượng ra khuôn mặt anh, em lại đẩy ra rồi bỏ chạy. Em không thể...không thể....anh hiểu không??? -Nàng òa khóc.

_Thôi mà! Thôi mà! Anh hiểu, đừng khóc nữa, anh hiểu mà, đây chỉ là nhắc lại, tâm sự lại thôi mà, sao phải khóc chứ - Tôi bối rối xua tay lên trước camera an ủi nàng. Rồi nhìn xung quanh, cũng may lúc này quán net đang vắng khách, có lác đác mấy thằng thì chúng nó ngồi hết bên ngoài cho thoáng, còn tôi dù phòng phía trong có nóng mấy thì cũng phải cố chui vao ngồi cho nó riêng tư, được thoải mái bày tỏ cảm xúc với nàng mà không bị người khác soi mói.

_Vậy sao lúc ở nhà hàng em lại cố tình như không quen biết anh?

_Lúc ấy em hận anh còn chưa hết, lại còn đang đi với mọi người cả anh Huy nữa, lúc ấy em nghĩ em viết cho anh từng ấy lá thư, mà anh không trả lời hồi âm lấy một lá, thì có khác gì không quen biết...Nhưng sau khi anh đi vào rồi đi ra đưa quyển menu, ánh nhìn của anh khiến em bối rối, em tự hỏi lòng mình rằng, nếu người con trai kia vô tâm, tại sao ánh mắt lại thiết tha đến như thế? Tại sao mới gặp đã chạy ngay tới ôm mình như là đang đợi từ lâu lắm rồi, và cái nỗi buồn tuyệt vọng trong đôi mắt anh...nó...nó như vết dao cắt vào tim em, khiến em không thể chịu nổi, nó như phản biện lại những suy nghĩ của em về anh bấy lâu nay?

_Vậy sao? -Tôi đau đớn nhớ lại thời điểm lúc đó.

_Rồi đến khi anh nói đến mấy món ăn đấy...

_Rau cải luộc, gà rang, cà ghém, muối lạc, và...tình yêu! -Tôi mỉm cười nhắc lại, đến lượt tôi tuôn trào nước mắt.

_Thực sự lúc đó em phải cố gắng lắm để không khụy xuống, lúc đó đầu óc em quay cuồng, mất phương hướng hoàn toàn...em không biết phải nghĩ gì và làm gì nữa cả...mọi người tưởng em không được khỏe nên đưa em về...thực ra...lúc ấy...em đâu có muốn về...-Nàng thổn thức.

_Vậy là...

_Đêm hôm ấy em thức trắng đêm, trong đầu hiện lên muôn ngàn dấu hỏi, không thể ngủ được...tại sao thờ ơ với em bao lâu khi gặp nhau thái độ của anh lại như vậy? Rồi bao nhiêu thắc mắc khác nữa...thế là hôm sau em dậy sớm, bảo chị là về Phúc Yên thăm bạn....

_Rồi em đi tới hồ nước hả??...-Tôi bồi hồi.

_Không! Lúc đầu em bắt ta-xi định ra nhà hàng tìm gặp anh, nhưng em sợ anh không gặp, bởi hôm trước đó vì em mà anh bị anh Huy đánh, sau chút lưỡng lự em bảo tài xế về thẳng Phúc Yên, rồi nói anh ý đi ra hồ nước, lúc ấy em cũng không biết mình nghĩ gì nữa, cứ vô thức thôi...

_Vô thức ư!! -Tôi lẩm nhẩm, lúc ấy sau khi tỉnh rượu mình ra đó làm gì nhỉ? Ngay cả tôi giờ cũng chẳng thể hiểu nổi, có lẽ tâm trạng nàng cũng như vậy.

_Cũng có thể coi như em ra đó để tìm câu trả lời cho trái tim mình cũng được, đôi khi không thể tìm được đáp án cho hiện tại thì quá khứ sẽ cho ta gợi ý -Nàng nhoẻn cười.

_Và...!! -Tôi cũng cười theo.

_Và em thấy "đáp án" đang đứng một mình, hướng ra hồ hét, em cũng bất ngờ, không nghĩ là gặp anh tại đây.

_Lúc đó anh trông buồn cười lắm nhỉ?

_Buồn cười nhưng em cũng chẳng thể cười nổi.

_Thế giờ đã có câu trả lời cho trái tim mình chưa? -Tôi nháy mắt.

_Em đã có tất cả những thứ mình cần:x -Nàng thỏ thẻ.

_Còn anh lại tìm được ánh hoàng hôn của đời mình! -Câu này chuối quá, nói hơi ngượng mồm nên tôi đánh chữ lên cửa sổ Yahoo.

_Thôi em xuống nhà đây, mẹ gọi xuống ăn cơm rồi -Nàng chu mỏ hôn gió tôi cái rồi tháo tai nghe, tắt webcam.

_Ừ! Anh cũng về đây, phòng chắc cũng đang đợi -Tôi cũng tháo tai nghe ra rồi cầm điện thoại lên xem giờ.

_Vâng! Hun anh nè -Nàng trả lời kèm biểu tượng mặt nụ hôn.

_Mà này em ơi!

_Sao anh?

_Lần sau chat voice với webcam thì đừng có khóc, nhìn xí gái lắm -Tôi trêu.

_Ai bảo tự nhiên gợi nhắc lại những ấm ức trong lòng người ta làm gì!-Nàng để biểu tượng nắm đấm.

_Thì hết chuyện để nói, cứ loanh quanh quay lại mấy lá thư rồi lại kéo theo bao nhiu chuyện tiếp diễn, vậy cũng tốt, nó tháo gỡ nốt mấy vướng mắc còn sót lại, giúp chúng mình hiểu nhau thêm mà em.

_Vâng! Mà lúc nãy, nếu em không nhìn lầm thì anh cũng giàn dụa nước mắt đấy thôi, còn cười ai, ở hàng net không sợ người ta chọc quê à? Biểu tượng cảm xúc tongue

_Ờ thì...hì hì! Tầm giờ cơm này vắng khách mà. Có ai đâu! Biểu tượng cảm xúc grin

_Thôi anh về đi! Em thoát đây! Có gì lát nhắn tin sau.

_Ừ! Bye em!

Đợi nick "cong_chua_mit_uot..." của nàng out ra, rùi tôi mới cho "hoang_tu_mit_uot..." té nốt, lúc nào lên mạng cũng vậy!! Tôi muốn mình luôn là người dõi theo, che chở và bảo vệ...

Nhưng mà, bỗng tôi sực nhớ lại, tại sao nàng gửi cả hai địa chỉ, cả ở nhà lẫn ở lớp cho tôi mà tôi lại không thể nhận được một lá nào? Nếu nhận ở nhà thì còn có khả năng mẹ bảo bác Thức làm ở bưu điện đem về cho, còn ở lớp thì sao nhỉ???

Ngồi thừ người một lúc thì lại có cuộc gọi, là anh Hùng. Thôi kệ về ăn cơm đã, chẳng muốn nghĩ mà cũng chẳng quan trọng nữa. Tôi đứng dậy thanh toán tiền net rồi bước ra ngoài, đã gần 7 giờ tối mà hơi nóng vẫn cứ hầm hập...tôi cởi áo ra vắt lên vai rồi lên xe phóng về...

****

_Hai mốt...hai hai..hai ba...hai tư...hai...Hòa! Hòa...đỡ đỡ tao cái!! -Tôi cuống quýt.

_Bảo nâng 60 thôi, cứ cố lên làm gì! -Hòa đang đứng gần liên lại đỡ hộ tôi cử nốt cho đủ số lần. Nâng xong tôi nằm thở hồng hộc.

_Xong chưa anh ơi -Cậu nhóc đang đứng chờ có vẻ sốt ruột.

_Rồi em vào đi - Tôi bật ngồi dậy, chạy ra chỗ để đồ với lấy chai nước tu ừng ực. Phòng tập thể hình dụng cụ đã ít mà lúc nào cũng đông, nên nhiều lúc phải chờ xếp hàng đến lượt.

_Thôi về đi!-Tôi bước lại chỗ Hòa đang tập vai.

_Đợi đã, tớ đã xong bài đâu.

_Ờ thế bạn ra ngoài tí cho thoáng, trong này ngộp quá, không thở được -Tôi bước lại phía gương, xoay người gồng gồng mấy cái, tạm hài lòng. Về cơ bản người tôi cũng to sẵn rồi nên chỉ tập 4 tháng cho cơ săn vào là được, xô với ngực đã có từ trước nên rút ngắn được giai đoạn. Ngẵm nghía tự sướng tí rồi tôi cầm chai nước bước ra ngoài hành lang hóng tí gió.

_...Năm...sáu...bảy... chuyển ép ngực...một hai....

_...Năm...sáu...bảy...chân trái lên...một hai....

Tiếng chị huấn luyện viên thể dục thẩm mỹ bên cạnh cất lên theo nhịp nhạc sôi động, phòng thể dục thẩm mỹ với thể hình liền kề nhau. Nên các ông bên thể hình cứ nghỉ giữa bài là lại ra đi lởn vởn bên hành lang khu thẩm mỹ, vừa rửa mắt lại được thể khoe người đô với các em. Tôi thì không lởn vởn, chỉ ra cửa đứng thôi, nhưng nhiều lúc cũng...tò mò giả vờ ngáp ngáp vươn vai rồi cũng tranh thủ liếc cái. Nhìn các em ý mặc đồ thun bó sát nhún nhảy như thế thì ai mà cầm lòng được, với lại mỗi lần nhìn trộm là tôi lại liên tưởng đến nàng, vì nàng cũng bảo nàng đang học múa bụng. Dù hai môn đấy chả liên quan, chỉ có mỗi điểm chung là đồ tập nó mát mẻ, mà trí tưởng tượng của tôi nó phong phú sẵn rồi...thế nên...

_Ê!! -Hòa đập vào vai làm tôi giật nảy mình.

_Gì thế? -Tôi bực bội.

_Về thôi...úi chà...!! -Nó cũng phải tranh thủ đưa đôi mắt cú vọ săm sói cái.

_Bé mặc bộ màu hồng...ui chao nhìn quả ngực kìa -Nò đờ đẫn, rồi chép miệng.

_Thôi thôi! Lượn! -Tôi kéo tay nó.

_Sao, mày đứng ngắm nãy giờ phải để cho bạn thưởng thức tí chứ -Nó vẫn đứng ỳ ra.

_Mẹ! Ngắm thì tế nhị, liếc liếc thôi, mày cứ trố mắt hau háu thế ăn chửi có ngày! -Tôi sốt ruột.

_Ờ...! -Nó lưỡng lự giây lát rồi cũng theo tôi ra chỗ để xe.

_Này bạn..-Nó quay sang tôi.

_Gì thế?

_Của Ngọc liệu có...-Nó đưa hai tay lên làm điệu bộ như đang bóp xôi. Nháy mắt cười rất đểu.

_Tao giết mày...!! -Tôi nộ khí xung thiên, cúi xuống rút cái dép.

_Ấy, tớ chỉ hỏi thế, cậu không trả lời thì thôi -Nó vừa chạy vừa cười ha hả.

_Đứng lại...!!

_Cậu bỏ cái dép xuống thì tớ đứng..

_Còn lâu!!!

_...

_...

*****

Chúng tôi cũng đã dọn đến ở cùng với anh Hùng được khoảng 3 tháng. Lúc đầu là 5 anh em và anh Hùng nữa là 6, nhưng anh Kiên lại sang Gia Lâm ở, rồi Thanh nó tất bật với dự án mở quán cafe chứng khoán của nó bên đằng Hai Bà Trưng rồi cũng ở hẳn luôn đấy để tiện việc quản lý, thế là chỉ còn lại có 4 anh em ở căn nhà 4 tầng thênh thang.

Sau khi dọn đến ở đó 2 tháng thì anh Hùng đón thêm một thằng em nữa sinh năm 89 ở cùng quê tên là Thái lên học lớp tạo nguồn trong trường múa. Rồi lại tiếp tục cho thêm 3 cô diễn viên múa trong nhóm đến ở trên tầng 4 để đỡ tiền nhà, thành ra cuối cùng có tận 8 mạng cả nam lẫn nữ sống ở đấy. Nhắm thấy tình hình phức tạp tôi định bảo Hòa ra chỗ khác ở nhưng nó kêu lười chuyển nhà, ngại, rồi viện bao nhiêu lý do...cuối cùng tôi đành buông xuôi. Rồi dần dần cũng quen.

Nhưng đôi khi tôi vẫn luyến tiếc cái thời 4 anh em sống ở Cầu Diễn, vui vẻ, cả xóm đoàn kết yêu thương lẫn nhau, giờ tan đàn xẻ nghé hết, nghĩ mà đôi lúc cảm thấy buồn đến nao lòng.

Ở đây căn nhà diện tích chỉ có 24m2 nên mỗi tầng chỉ được một phòng + 1 vệ sinh, ba cô diễn viên múa ở tầng 4, tôi với Hòa một phòng tầng 3, Lâm với thằng em tên Thái ở chung phòng tầng 2, còn a Hùng ngoài phòng 3 cô kia ra thì phòng nào anh ý cũng ngủ. Tầng 1 làm chỗ để xe và đôi khi được trưng dụng làm nơi để anh Hùng dựng bài và tập cho các nhóm múa, nhảy. Nhiều lúc Hòa dẫn cái Hồng hoặc thằng Lâm đưa người yêu nó về ở lại qua đêm là mấy anh em lại phải dồn lại một phòng để cho chúng nó "tâm sự", thành ra việc học của tôi cứ hay bị xáo trộn, rất là khó chịu.

_Này! Chúng mày vẫn chưa sợ à?

_Mấy giờ rồi mà còn sợ với sệt -Hòa bước tới tủ lấy ra một hộp bao cao su giơ lên.

_Có bảo bối này thì không phải nghỉ gì đâu cậu! Hôm nào máu quá không kịp xài thì ra hiệu thuốc làm viên về cho nó uống là khỏi lo -Nó nhìn tôi cười.

_Mà này! -Nó ghé vào tai tôi.

_Sao?

_Tớ thấy con Mai nó hay nhìn lén cậu đấy.

_Thì sao?

_Kiếm thời cơ thuận lợi mà xơi đi chứ còn gì nữa? Nó ngon nhất trong số mấy đứa múa, người đẹp chắc như cua gạch, lộc lá quá còn gì?

_Mày điên à? -Tôi đẩy nó ra.

_Cậu nghiêm túc bỏ mẹ, thanh niên cũng phải va chạm dần đi thôi, súng ống hai mấy năm chỉ để phun nước thì làm quái gì cho đời -Nó cười nhăn nhở.

_Thôi thôi, cút xuống nhà mà xem phim với chúng nó, để yên tao học -Tôi xua tay, rồi lại cắm cúi vào quyển sách luật Doanh nghiệp.

_Ơ, bạn thương mày xa vợ nên muốn giúp mày...

_Này thì thương...-Tôi bực tức liệng ngay quyển sách vào người, nó cười ha hả rồi đóng sầm cửa lại khiến quyển sách đập vào cửa rồi văng xuống nền nhà.

_Bực mình thật! -Tôi càu nhàu bước lại cúi xuống nhặt quyển sách lên rồi quay lại bàn tiếp tục ngâm cứu. Nhưng chẳng thể lọt nổi chữ nào vào đầu...điên thật...

Tôi đặt quẳng quyển sách xuống bàn rồi vò đầu bứt tai, sau đó ngồi thừ ra. Biết trước thà cứ ở xừ chỗ trọ cũ cho lành, sống chỗ phức tạp như thế này tôi chưa thể thích nghi được. Suốt ngày ầm ĩ nhạc nhẽo mỗi khi anh Hùng đưa các nhóm về tập, rồi lại ăn nhậu, hút thuốc nên cả căn nhà ám mùi hôi không chịu nổi. Với lại anh với mấy bạn múa lúc nào cũng đi làm về muộn, toàn 11, 12h là gọi điện ý ới, và tôi thì luôn phải xuống mở cửa, chứ mấy thằng kia ngủ như chết biết gì đâu. Thế nên lúc nào về anh ấy cũng điện vào số tôi, nên nhiều lúc vừa chợp mắt đã lại phải lóp ngóp bò dậy đi xuống...

_Cốc..cốc..-Có tiếng gõ cửa, mẹ cái thằng đùa dai này. Tôi sấn sổ bước tới mở toang cửa ra.

_Tiên sư...ớ, Mai à! -May mà tôi kịp bưng miệng lại. Bạn này cũng thiêng thật, vừa nhắc tới đã...

_Sao vậy? -Mai tròn mắt nhìn tôi.

_À không, tớ tưởng Hòa, hì! -Tôi gãi đầu chữa ngượng. Bỗng sực nhớ ra mình đang cởi trần nên quay lại lấy cái ao ba lỗ mặc vào rồi bước ra.

_Tìm Hòa à? Nó đang ở phòng dưới xem phim.

_Không! Cái máy tính của tớ chẳng hiểu sao lại không vào được, Hiếu biết thì lên xem hộ tớ được không?

_À, ừ! -Tôi đóng cửa rồi theo Mai lên phòng.

_Đây này! Chẳng hiểu hôm qua cái Thúy với Yến nó nghịch thế nào mà giờ tớ bật lên toàn thấy màu đen với mấy dòng chữ trắng không.

_Ừ, để mình xem.-Tôi ngồi xuống kiểm tra tình trạng.

_Chắc bị lỗi win rồi bạn ạ -Nhìn thoáng qua là tôi hiểu ngay bệnh.

_Thế giờ phải làm sao?

_Mai có đĩa win XP nào không?

_Tớ không có, hồi xưa mua người ta cài luôn cho chứ tớ biết gì đâu?

_Thế đợi tớ xuống nhà lấy.

_Ừ, cảm ơn bạn.

Tôi xuống nhà lấy đĩa cài, bước lên đã thấy Mai đang ngồi dưới chiếu gọt táo, lúc này mới để ý bạn ấy mặc bộ đồ ngủ...Ờ thì mọi khi các bạn ấy vẫn mặc chạy lên chạy xuống, nhưng chỉ có thằng Hòa và Lâm, với cả thằng cu em kia là hay bình phẩm lung tung chứ tôi có bao giờ để ý tham gia vào đâu, thực ra nói không để ý cũng chẳng phải, tôi chỉ liếc thôi. Giờ mới có cơ hội nhìn kỹ bộ quần áo ngủ mỏng tanh với chiếc áo hai dây phô ra bờ vai trắng ngần và khuôn ngực đầy đặn lấp ló...chiếc quần cũng ngắn cũn cỡn để mặc cho đôi chân thon dài vươn ra...mái tóc vắt sang một bên vai thả xuống hững hờ...khuôn mặt trái xoan thanh tú...thằng Hòa nó nói cũng phải...Mai đẹp, nhưng so với nàng thì bạn ấy có vẻ sắc sảo và trải đời hơn, chứ không có nét thuần khiết như nàng được...

_Gì vậy!? -Mai trố mắt nhìn khó hiểu.

_Hả, không..không có gì, đĩa đây rồi -Tôi giật mình bối rối như thằng trộm bị bắt quả tang.

_Hiếu ăn táo đã!

_Ừ, mai ăn đi, tớ phải cài trước đã, lâu đấy. -Tôi lập cập bước tới cho đĩa vào ổ, rồi thao tác.

_Vừa sửa vừa ăn cũng được mà. -Mai đứng dậy bước đến cạnh tôi, rồi đặt đĩa táo vừa gọt lên bàn.

_Ừ, cứ để đấy cho tớ! -Tôi không dám nhìn, mắt cứ dán vào màn hình, mồ hôi trên trán rịn ra.

_Không có thuốc độc đâu - Bạn ý cười lảnh lót.

_À không...tớ, mà mấy bạn kia đi đâu rồi? -Tôi nói lảng.

_Chúng nó đi mua đồ rồi.

_Thế tối nay mấy bạn không đi diễn à?

_Không, hôm nay anh Hùng điều bọn cái Phương!

_Vậy à?

_Ừ, mà không thấy Hiếu hay đi cùng anh Hùng nhỉ, toàn Hòa với Lâm.

_Tớ không thích lắm.

_Sao lại không thích, vừa được xem hát hò nhảy múa, xem hài, xem chương trình miễn phí còn gì.

_Tớ còn phải học.

_Thế à?

Bỗng chiếc điện thoại để ở góc bàn rung chuông.

_Bạn có điện thoại kìa

_Ừ! -Tôi đang định cầm đưa thì Mai đã nhoài người tự lấy. Mái tóc khẽ lướt nhẹ qua vai và cổ tôi nhồn nhột, thoang thoảng mùi hương. Tôi hơi rùng mình, tai nóng bừng, vội vơ lấy miếng tao bỏ vào mồm nhai cho đầu óc nó phân tâm đi.

_Alo..

_Sao??

_Chỗ nào?

_Của tao nếu là body thì size nhỏ nhất..

_Ừ, đợi tao chút...

Mai nghe điện xong rồi bảo tôi.

_Hiếu cứ sửa cho tớ nhé, tớ chạy ra chỗ Thúy với Yến xem cái váy! -Bạn ý nói xong chạy tới tủ lấy đồ rồi bước vào nhà tắm thay.

_Ừ, được được...-Ơi trời, đỡ phải khó chịu rồi. Tôi thở phảo, miệng vẫn nhồm nhoàm táo, đưa tay lên quyệt mồ hôi.

_Cảm ơn Hiếu nha - Thay xong đồ, Mai bước vội ra cửa, không quên quay lại chào tôi.

_Không có gì đâu mà! -Tôi cũng cười đáp lại, rồi tiếp tục dán mắt vào màn hình.

Loay hoay một lúc nữa thì cũng xong việc, tôi rút đĩa ra rồi tắt máy. Chạy vội xuống nhà, rồi vô nhà tắm xối ào ào lên người, phần vì nóng, phần vì muốn cho trôi hết những bức bối trong cơ thể. Xong rồi lau người bước ra chốt lại cửa rồi cũng chả buồn mặc quần áo nữa, tôi nằm xuống giường bật quạt, rồi vớ lấy điện thoại, bấm số của nàng...

_Em à...

_...

_Đang làm gì?

_...

_Nhớ anh không??

(Còn nữa)

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv