18.
Ngày thứ hai, lúc tôi nhận được điện thoại, Tạ Minh Trạch đã đang nằm viện rồi.
Hắn uống rượu lái xe rồi bị tai nạn, chân trái gãy xương nát bấy, có lẽ sẽ bị tàn phế luôn.
Khi tôi đến, mẹ hắn mặt mày ủ dột đang gọt táo. Hai mẹ con họ thấy tôi, mắt sáng lên, sau đó lại nhíu mày.
Chỉ vì tôi đang mặc chiếc váy đỏ mà họ ghét nhất.
Màu đỏ, là màu sắc có tính công kích mạnh mẽ.
Nhưng đến thời điểm hiện tại, bọn họ có thích hay không, tôi không muốn để tâm nữa.
"Tạ phu nhân, cháu muốn nói chuyện với Tạ Minh Trạch một lát."
Mẹ hắn vội ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa lại.
Tạ Minh Trạch có chút đắc ý nói: "Ninh Nhan, quả nhiên em vẫn không thể quên được anh."
Nhìn dáng vẻ sĩ diện của hắn, tôi không kìm được cười ra tiếng. Sau đó vứt một cái bút ghi âm xuống giường.
Tạ Minh Trạch nghi ngờ nhìn tôi: "Cái gì đây?"
Là thứ có thể đánh tan mọi mộng tưởng tốt đẹp trong lòng anh đó nha.
Tạ Minh Trạch nhấn nút phát.
Giọng của An Mỹ vang lên trong phòng bệnh: "Ninh tiểu thư, tôi thật sự không có gạt cô, bây giờ tôi rất ghét Tạ Minh Trạch. Nhưng tôi nợ nhà bọn họ một ân tình, tôi không thể trở mặt. Tôi đã từ chối rất nhiều lần, nhưng càng cự tuyệt thì anh ta càng cho rằng tôi yêu anh ta thật lòng, vì chịu áp lực từ phía gia đình anh ta nên mới không dám ở bên nhau. Thật sự quá ảo tưởng mà, tôi đã chịu đựng quá đủ rồi, ban đầu ra nước ngoài cũng là vì muốn né tránh anh ta."
Không chờ đoạn ghi âm đó kết thúc, Tạ Minh Trạch đã hung hãn ném chiếc bút đó ra ngoài.
Hắn nói: "Thì ra An Mỹ đi là vì cô..."
Tôi cười đáp: "Anh muốn nghĩ sao cũng được. Hôm nay tôi tới đây, thật ra cũng chỉ là muốn nhìn thấy dáng vẻ chật vật bi thảm của anh trên giường bệnh. Tạ Minh Trạch, cảm giác bị anh hoàn toàn phủ nhận không dễ chịu lắm đâu. Anh có biết tại sao thời điểm anh bắt đầu khởi nghiệp, tôi chỉ góp tiền chứ chưa bao giờ giới thiệu tài nguyên của Ninh gia cho anh không? Bởi vì căn bản tôi không hề yêu anh, bỏ ra chút tiền là có thể giải quyết được vấn đề rồi, sao phải làm liên lụy đến công ty nhà mình chứ. Hôm nay chúng ta coi như đã thanh toán xong hết nợ nần rồi, sau này nơi nào có Ninh Nhan tôi, mong anh cút xa ra một chút."
Nói xong tôi xoay người rời đi, thành công khiến cho Tạ Minh Trạch ở phía sau lưng nổi cơn thịnh nộ.
Bạch nguyệt quang mà hắn luôn vọng tưởng, thật ra lại chán ghét hắn vô cùng.
Người mà hắn cho rằng sẽ luôn si tình với hắn, thật ra chưa giờ khắc nào yêu hắn.
Tạ Minh Trạch à, khi mà ảo mộng bị phá nát, phần đời còn lại của anh cũng nên chìm đắm trong việc tự hoài nghi chính mình đi.
19.
Còn một ngày nữa là đến ngày hẹn gặp Đường Hạc Sâm.
Tôi trực tiếp gọi một đoàn người makeup đến nhà
Giằng co suốt nửa ngày cũng vẫn không cảm thấy hài lòng.
Tôi nhớ lúc còn bé, ba đã từng nói, đồ miễn phí mới chính là đồ đắt giá nhất, chẳng hạn như tình yêu, hay chẳng hạn như không khí.
Cho nên từ lần thất hẹn bốn năm trước, tôi vẫn chưa từng đến bờ biển ngắm bình minh.
...
Đường Hạc Sâm nói rằng năm giờ rạng sáng hôm sau sẽ đến đón tôi, tôi thấp thỏm đến mức mất ngủ, vì vậy liền lên sân thượng muốn ngắm trăng một lát.
Kéo màn cửa sổ ra, vậy mà lại nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đậu ở dưới lầu.
Tôi cầm điện thoại lên, gửi một tin nhắn wechat cho Đường Hạc Sâm:
"Mọt sách nhỏ ngốc nghếch, cậu ngủ rồi sao?"
"Ừm."
"Vậy cậu mau dậy nhìn chút đi, xe cậu nhất định là bị mất rồi đó. Hình như nó tự chạy đến đứng dưới lầu nhà tôi rồi."
"..."
Thời điểm tôi mở cửa xe ngồi lên ghế phụ lái, khuôn mặt bình thường vẫn luôn vô cảm của Đường Hạc Sâm lộ ra một tia bối rối.
Vậy nên tôi hỏi anh: "Sao cậu tới sớm như vậy?"
Anh nhìn tôi, sau đó cụp mắt thở dài đáp: "Tôi sợ..."
Sợ cậu không đến.
Sợ cậu thất hẹn.
Sợ cậu một lần nữa âm thầm rời đi.
Tôi mím môi nói: "Lần này, nhất định sẽ không."
Trên đường đến bờ biển, tôi nhớ tới mấy suy đoán kia của mình, không khỏi nói: "Đường Hạc Sâm, tôi có vài chuyện, mong cậu thành thật trả lời tôi."
"Được."
"Tin tức An Mỹ khó sinh, là cậu sắp xếp người tiết lộ cho Tạ Minh Trạch, đúng không?"
"Ừm." Đường Hạc Sâm không nhìn tôi, tay nắm vô lăng càng lúc càng siết chặt.
"Tại sao?"
"Tôi chỉ là...muốn giúp cậu nhìn rõ xem hắn ta rốt cuộc có đáng để phó thác không."
"Nếu như Tạ Minh Trạch không bỏ đi, thì cậu sẽ tới chứ?"
"Không biết, bốn năm trước cậu không xuất hiện, tôi không có tư cách quấy rầy cuộc sống của cậu. Nếu như hắn ta không bỏ đi, tôi sẽ chúc cậu hạnh phúc."
"Những năm này, cậu vẫn luôn quan sát tôi đúng không?"
"Ừm."
"Không đi nghiên cứu khoa học, ngược lại đi học y, là bởi vì tôi sao?"
"Chỉ là một phương thức khác vì nhân loại mà cống hiến thôi, cậu đừng nghĩ nhiều."
"Hai năm đầu, Tạ Minh Trạch đi cắm trại ở ngọn núi rất hẻo lánh, tôi trùng hợp gặp phải một đội cắm trại khác, cũng liên quan đến cậu sao?"
"Ừm. Trường học có hoạt động cắm trại, tôi đến vì bọn họ chọn ngọn núi đó."
"Tại sao lại chưa từng xuất hiện chứ?"
"Tôi sợ sẽ quấy rầy đến cậu."
20.
Đường Hạc Sâm dẫn tôi đến nơi ngắm mặt trời mọc, có thể nói đó là bờ biển thích hợp nhất để ngắm cảnh.
Tôi ngồi ở trên đá, nhìn ánh sáng mặt trời chậm rãi nhô lên từ đại dương.
Ánh sáng vàng cam lấp lánh vẩy lên mặt nước biển.
Tôi quay đầu nhìn Đường Hạc Sâm, phát hiện anh cũng đang nhìn tôi.
Trên mặt anh ấy là một mảng hồng nhạt, nhất thời khiến tôi không phân biệt được rốt cuộc là do ánh nắng mặt trời chiếu vào mặt anh, hay là do gò má của anh ấy đỏ lên rồi.
Đôi mắt anh trong veo, nhẹ giọng hỏi tôi: "Bạn học Ninh Nhan, em được ngắm mặt trời mọc rồi. Bây giờ có còn thích ăn kẹo nữa không?"
Tôi khẽ mỉm cười đáp: "Thích, em vẫn luôn thích."
....
[ Phiên ngoại của hệ thống ]
Ta là một hệ thống đã xuyên từ mấy ngàn năm để đến đây.
Người tạo ra ta đã nghiên cứu vô số tiểu thuyết thời đại ngày nay, sau đó chế tạo ra ta.
Ta bị hắn thả xuống đây để thu thập tư liệu thực tế.
Nhưng thời điểm xuyên tới thì gặp phải việc thời không bị loạn lạc, một số chức năng của ta bị hỏng.
Ta không trở về được, chỉ có thể lưu lạc ở thời đại này.
Bởi vì điều quan trọng nhất của hệ thống là được tồn tại, cho nên ta bắt đầu không ngừng trói buộc các ký chủ, để cho các cô ấy làm nhiệm vụ rồi cung cấp năng lượng cho ta.
Trong mười năm đầu, ta tiến hành mọi thứ vô cùng thuận lợi.
Những ký chủ kia rất thích những tình tiết tình yêu ngược máu chó sâu đậm, thậm chí không cần ta phải yêu cầu, bọn họ sẽ chủ động làm nhiệm vụ đi theo đuổi đám đàn ông kia.
Mấy cô ấy không moi tim móc phổi ra thì cũng sẽ là đem rượu đến tự dâng mình.
Tóm lại là, mỗi người sẽ có một kiểu đặc sắc riêng.
Ta không hiểu, tại sao dưới tình huống làm hao tổn tinh thần đến kiệt quệ như thế mà bọn họ đến cuối vẫn có thể thành người một nhà được.
Nhưng ta là một hệ thống, không cần phải hiểu những điều này, chỉ cần cứ thế mà hấp thu năng lượng từ loại tâm tình đau khổ mãnh liệt đó là được.
Mọi chuyện bỗng rẽ hướng kể từ khi người ký chủ thứ hai mươi của ta xuất hiện.
Có lẽ không nên gọi cô ấy là ký chủ, vì cô ấy đã từ chối sự trói buộc của ta.
Cô ấy rất khác người.
Tướng mạo xinh đẹp thuần khiết, nhưng gia cảnh nghèo khó, chính là một nữ chính đạt tiêu chuẩn của tiểu thuyết.
Ta khuyên cô ấy ràng buộc cùng ta.
Ta nói: "Cô chỉ cần làm nhiệm vụ chinh phục được người đàn ông ta chọn, tất cả khó khăn của cô đều có thể giải quyết dễ dàng."
Cô ấy nghe ta nói xong, ha ha cười to.
"Nếu như tôi được yêu, nhất định phải là xứng đáng được yêu, chứ không phải dựa vào sự hy sinh rẻ tiền rồi tự mình cảm động."
Cô ấy nói, kỳ thật bản chất của việc đào tim móc phổi ra chính là không làm mà ngồi hưởng, cô ấy khinh thường việc này.
Sau đó, ta liền kè kè bên cạnh cô ấy, chỉ cần cô ấy lâm vào cảnh khốn khó, ta liền sẽ ra mặt dụ dỗ người ta.
Nhưng không nghĩ đến việc ngược lại cô ấy càng trở nên kiên định.
Có một lần ta nghe được bạn cô ấy hỏi: "Tại sao phải liều mạng như vậy?"
Cô ấy đùa rằng, nếu như không cố gắng sẽ bị hệ thống rác rưởi đến lừa đi ăn c.ứt.
Ta:...
Đàn ông ta chọn kém như thế sao?
Rõ ràng ngoài việc bị coi thường, bọn họ đẹp trai lại lắm tiền, không phải ư?
Về sau, cô ấy thật sự tự mình đạt được thành công lớn.
Cô ấy một mình đứng trong văn phòng làm việc riêng, nhìn xuống xe cộ tấp nập ở đường phố, cười nhạo ta, nói: "Mi nhìn đi, chỗ này phong cảnh đẹp lắm. Bây giờ tao đứng ở vị trí này, vì tao là tao, chứ không phải vì là vợ hay người đàn bà của bất kỳ ai khác."
Có lẽ là thời thế thay đổi rồi, từ đó về sau, những ký chủ mà ta ràng buộc cũng giương cao ngọn cờ phản kháng một cách khó hiểu.
Bọn họ có người làm nhiệm vụ được một nửa thì đột nhiên bỏ cuộc, có người thì dứt khoát trả thù sau khi nhiệm vụ thành công, dẫm đạp đám đàn ông rồi chễm chệ chiếm vị trí.
Bọn họ nói, cái này gọi là cốt khí.
Bọn họ còn nói, đã bị đào hết tâm can đến tỉnh ngộ rồi, sao không dũng cảm đứng lên đấu tranh cho bằng được đi?
Ta tưởng ta bị hỏng luôn rồi.
Tự dưng lâu dần cảm thấy bọn họ nói cũng có lý.
Nhưng ta không còn cách nào để sửa đổi quy tắc chung cả. Ta phải hấp thụ giá trị yêu ngược đau khổ sâu đậm thì mới có năng lượng.
Cũng may ta vẫn còn có đủ một hệ thống chữa bệnh, có thể thông qua ký chủ mà trao đổi để lấy được thứ năng lượng này.
Ta lưu lạc ở thời đại này, cũng chứng kiến được bọn họ với nhiều kiểu thay đổi khác biệt.
Có lẽ một ngày nào đó, khi ta không thể tìm được đối tượng giao dịch nữa, ta sẽ tiêu tán nơi đất trời này.
Ai mà biết được chứ.
...
[ Phiên ngoại - "Đường" ]
Năm đầu tiên kết hôn với Đường Hạc Sâm.
Chúng tôi lại đến bờ biển ngắm mặt trời mọc.
Nhưng sự khác biệt lần này chính là anh ấy dẫn tôi tới trước một hòn đá.
Anh nói: "Đây là một hòn đá thời gian bí mật."
Tôi tỉ mỉ tìm kiếm trên hòn đá.
Cuối cùng cũng tìm thấy điểm đặc biệt ở vị trí bên dưới của hòn đá.
Nơi đó có khắc chữ, bốn ký tự "Ninh" mang sắc thái khác nhau được khắc thật sâu.
Đường Hạc Sâm nói: "Mỗi năm vào ngày đó, anh sẽ tới nơi này ngắm mặt trời mọc. Mỗi một lần ngắm sẽ khắc một chỗ. Thỉnh thoảng cũng sẽ ảo tưởng em bỗng nhiên xuất hiện trước mặt anh. Bây giờ, giấc mộng đó đã thành sự thật rồi."
Cảm giác chua xót trào dâng, tôi vùi đầu vào trong lồng ngực của anh, nói: "Đường Hạc Sâm, anh yêu đến ngốc luôn rồi."
Anh ấy mang ý cười đáp lời: "Ừm, là yêu đến mất trí."
Lúc này, ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu tới, từ từ xua tan hơi sương.
Tôi giơ tay khắc một chữ "Đường" lên đá.
Đường Hạc Sâm, nguyện sau này dù năm tháng có đổi dời, em vẫn được cùng anh bước tiếp quãng đời còn lại.