Trữ Hoài Tĩnh tập trung ngưng thần để bản thân không rơi vào vòng dụ hoặc của tiếng đàn quỷ dị này. Đợi đến khi bình tĩnh trở lại, Trữ Hoài Tĩnh nhìn Trữ Hoài Xa bên cạnh thì chỉ thấy hắn vẻ mặt say mê, đôi mắt chứa đầy lưu luyến, xem ra tâm trí đã bị mê hoặc.
Hắn không dám đánh thức Trữ Hoài Xa vì chẳng biết tiềng đàn này có bao nhiêu nguy hại, nếu tùy tiện ra tay thì chỉ sợ sẽ xuất hiện tình huống trở tay không kịp. Điều duy nhất có thể làm bây giờ chính là quan sát tình hình, Mẫu Đan lâu này quả thật có chút tà khí, Liễm Trần cũng không phải là người đơn giản.
Trữ Hoài Tĩnh nhìn nhìn xung quanh, phát hiện tuy tất cả đều trầm mê trong tiếng nhạc nhưng vẫn có người tỉnh táo như mình. Hắn đột nhiên phấn khởi, muốn xem người này rốt cuộc là ai.
Men theo thang gỗ xuống lầu, hoàn toàn không có kẻ nào phát hiện dị động của hắn. Trữ Hoài Tĩnh tránh khỏi tầm nhìn của Liễm Trần, đi theo một hành lang gấp khúc đến hậu viện của Mẫu Đan lâu.
Thâm sắc thân ảnh đứng trong sân, bóng lưng thanh lịch lộ ra cảm giác cô đơn xen lẫn ưu sầu, mái tóc đen dài tự do bay lượn trong gió.
“Là ai?” Người kia đột nhiên quay đầu, giọng nói có phút phẫn nộ.
“Là ta.” Trữ Hoài Tĩnh tuy có chút kinh ngạc khi nhìn thấy hắn nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên như thường.
“Tứ điện hạ?” Nguyên Nhược Khê nhíu mày nghi hoặc.
“Nguyên đại tướng quân không cần hoài nghi, chính là tại hạ!” Trữ Hoài Tĩnh chậm rãi đến gần, đứng cạnh Nguyên Nhược Khê.
Nguyên Nhược Khê nhìn Trữ Hoài Tĩnh, trong mắt hiện lên một tia thăm dò nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường: “Điện hạ sao lại đến đây?”
Trữ Hoài Tĩnh đạm cười nói: “Hoài Xa kéo ta đến.”
“Hóa ra là Tường vương điện hạ.” Nguyên Nhược Khê suy tư nói nhỏ nhưng lời này không thoát khỏi tai của Trữ Hoài Tĩnh.
“Xem ra Nguyên chiếu tướng là khách quen ở đây?” Hắn nhìn Nguyên Nhược Khê, không chút cố kỵ hỏi.
Nguyên Nhược Khê bấc đắc dĩ cười cười, “Không thể nói là khách quen, chỉ là từng nghe qua hai tiểu khúc mà thôi.”
“Nga, thật không?”
“Vậy Tứ điện hạ đến Mẫu Đan lâu làm gì?” Nguyên Nhược Khêkhông đáp là hỏi lại.
Trữ Hoài Tĩnh tâm nói, ngươi đến nghe đàn nhưng lại không hề bị chút ảnh hưởng, lừa đảo a! Thấy hắn không muốn nói thật nên Trữ Hoài Tĩnh cũng không ép buộc, lập tức nói sang chuyện khác: “Nghe nói Nguyên chiếu tướng muốn giúp một vị cầm cơ ở đây chuộc thân?”
“Tứ điện hạ nhận tin thật nhanh, ta quả thật muốn giúp Liễm Trần chuộc thân.” Nguyên Nhược Khê không chút giấu diếm giống như đó là một lẽ đương nhiên.
Thấy hắn trực tiếp như vậy Trữ Hoài Tĩnh trái lại không biết tiếp lời thế nào, cũng may diễn tấu trong sảnh hợp thời kết thúc, Liễm Trần ôm đàn lướt qua hai người, chẳng buồn để mắt.
Trữ Hoài Tĩnh thấy được khi Nguyên Nhược Khê nhìn Liễu Trần thì đầu mày hơi nhíu lại, ánh mắt lộ ra một tia lo lắng cùng ưu thương.
“Liễm Trần dường như đối với Nguyên chiếu tướng rất…”
“Rất lãnh đạm phải không.” Nguyên Nhược Khê cắt ngang lời Trữ Hoài Tĩnh, tự mình nói tiếp.
Trữ Hoài Tĩnh không đáp mà chỉ lẳng lặng đứng ở một bên, hắn biết nếu Nguyên Nhược Khê đã mở lời thì chắc chắn sẽ nói hết.
“Ngươi cũng thấy Liễm Trần và Viêm Ngọc vô cùng giống nhau phải không, kỳ thật cả hai là một nhưng tính cách lại vô cùng bất đồng. Viêm Ngọc tao nhã, Liễm Trần tà mị.” Khi Nguyên Nhược Khê nói những lời này thì ánh mắt bất giác hướng về phương xa, mang theo một chút mơ hồ.
“Bọn họ không hề hay biết sự hiện diện của nhau, đều cho rằng bản thân là một tồn lại độc lập. Ta nỗ lực giúp hắn, cũng nói cho hắn biết về việc này, nhưng vô luận ta nói thế nào hắn cũng không tin. Ta nghĩ ngươi cũng biết, tiếng đàn của Liễm Trần có thể điều khiển kẻ khác nhưng bản thân nàng ta lại chẳng hề biết. Vì vậy, ta luôn nghĩ biện pháp giúp hắn khôi phục như thường.”
Trữ Hoài Tĩnh vuốt cằm, chân bất giác đánh nhịp, cúi đầu rơi vào trầm tư. Nếu lời của Nguyên Nhược Khê là thật thì chỉ có hai khả năng, một là Liễm Trần bị chứng nhân cách phân liệt, hai là Liễm Trần đã bị kẻ khác không chế.
Tuy nghĩ khả năng thứ nhất sẽ hợp lý hơn nhưng Trữ Hoài Tĩnh vẫn không cho rằng mọi chuyện sẽ đơn giản như vậy, “Nếu Nguyên chiếu tướng đã chịu mở lời thì tất nhiên đã không xem ta như là người ngoài, cứ gọi thẳng tên là được.”
“Ân.”
“Nguyên huynh nói ra là muốn nhờ ta chữa trị cho Liễm Trần sao?”
“Mong Hoài Tĩnh ra tay giúp đỡ, tuy ta biết là mình có chút ép buộc nhưng nếu Hoài Tĩnh không muốn thì ta sẽ không miễn cưỡng.” Nguyên Nhược Khê nhìn Trữ Hoài Tĩnh thành khẩn nói.
“Nguyên huynh khách khí rồi, chỉ cần ta giúp được thì sẽ cố gắng hết sức, nhưng ta có một yêu cầu quá đáng, mong Nguyên huynh dời lại việc chuộc thân cho Liễm Trần.” Trữ Hoài Tĩnh vẻ mặt nghiêm túc.
“Được, ta đáp ứng.”
Lúc này, Trữ Hoài Xa từ trong đại sảnh chạy ra, hắn thấy Nguyên Nhược Khê thì có chút tức giận: “Oan gia ngõ hẹp.”
“Hoài Xa, chúng ta trở về đi.” Trữ Hoài Tĩnh vì miễn cho hai người lao vào đánh nhau nên kéo Trữ Hoài Xa rời đi.
Nguyên Nhược Khê làm như không thấy, đem hắn trở thành một kẻ vô hình. Trữ Hoài Xa bất mãn nói: “Tứ ca, ngươi không phải nói giúp ta sao?”
“Ngươi gấp cái gì, chúng ta sẽ còn trở lại. Nếu cứ quậy nữa ta sẽ bảo phụ hoàng dời ngày đại hôn của ngươi trở thành ngày mai.” Trữ Hoài Xa nghe Trữ Hoài Tĩnh nói xong quả nhiên trở nên ngoan ngoãn, mà trước khi rời đi còn không quên trừng mắt với Nguyên Nhược Khê một cái. <ins class="adsbygoogle"