Trong nháy mắt liền tới ngày nghị hòa với Sở quốc, hôm nay khí trời sáng lạn, vạn lý không mây, Trữ Hoài Tĩnh cùng đại học sĩ Trương Thư Đồng mà Trữ Giác Phi phái đến đi tới thành Lâm Xuyên của Sở quốc.
Tần Lan, đệ đệ của Tần Lĩnh, là tả tướng trong quân ngũ, cũng có rất nhiều chiến công hiển hách, hắn lần này lĩnh niệm vụ bảo vệ Trữ Hoài Tĩnh.
Lâm Xuyên tuy là chỗ ngạo giao nhưng không vì chiến sự mà có vẻ tiêu điều, trái lại nơi đây dị thường hồn hoa, Lâm Xuyên là kinh thành Sở quốc, lần này bọn họ mạo hiểm tiến vào nội quốc nghị hòa cũng do hoàng thượng Sở Quốc để nghị, ý muốn Dư quốc biểu thị thành ý.
Bọn họ tại lúc chạng vạng mới đến được Lâm Xuyên thế nhưng lúc đến cửa thành lại không có một người Sở quốc nào nghênh tiếp, Sở quốc vốn không để Dư quốc vào mắt nên cả đoàn người đều phải đứng yên tại cửa thành.
Đối với lễ ngộ như vậy Trữ Hoài Tĩnh từ lâu đã đoán được nên cũng không phẫn nộ như những người khác, so sánh với mọi người Trương Thư Đồng có vẻ trấn định hơn nhiều, Tần Lan cũng đã có chút nôn nóng, hắn chưa từng bị người nào không nể mặt như vậy.
Khoảng chừng qua thời gian một chén trà nhỏ, thái thú của Lâm Xuyên dẫn theo vài người đi tới cửa thành cười đến đắc ý: “Thật mất mặt, bởi vì triều đình có việc quan trọng nên đến bây giờ tại hạ mới ra mắt, tứ hoàng tử thứ lỗi.”
“Triệu đại nhân khách khí, đại nhân công sự bận rộn nhượng chúng ta chờ đó là chuyện đương nhiên mà?” Trữ Hoài Tĩnh vén lên màn xe, chậm rãi bước xuống, người đến đón bọn họ chính là thái thú Triệu Lương Đống.
Hắn cất tiếng nói làm cho những người ở đây đều ngây ra, Trương Thư Đồng hoàn toàn đờ ra, bọn hắn cho rằng nguyên vị hoàng tử này vốn không ngốc cũng không câm điếc, chỉ là không ngờ đến miệng lưỡi hắn lại sắc bén như vậy, nếu không phải tận mắt nghe thấy thì chắc chắn sẽ không tin.
Mà Triệu Lương Đống hoàn toàn bị khí thế của Trữ Hoài Tĩnh làm cho kinh sợ, bọn họ vốn nghe nói người đến nghị hòa là một hoàng tử không chút danh tiếng ở Dư quốc nên vô cùng đắc ý, nhưng người này thật sự là vị hoàng tử ngu si trong lời đồn đó sao?
Ra bọn họ đối vối Dư quôc hoàn toàn không hiểu rõ!
“Lẽ nào Sở quốc đón đãi khách nhân tại cửa sao? Chuyện này nếu như đồn sang những nước khác các vị không sợ sẽ bị chê cười?” Tuy lời nói thản nhiên nhưng Trữ Hoài Tĩnh ý tứ rõ ràng muốn nói Sở quốc không có lễ nghi, ‘mãng phu’.
Tuy Trữ Hoài Tĩnh nói thật nhẹ nhàng nhưng gương mặt Triệu Lương Đống thoáng cái trắng bệch, hắn vội vã bồi cười: “Thị, là do hạ quan chậm trễ, thỉnh tứ hoàng tử không nên tính toán. Đường đi mệt nhọc, mời các vị đến dịch quán nghỉ tạm.”
Trữ Hoài Tĩnh không đáp lời, một lần nữa bước lên xe ngựa, hiện tại đổi thành Trương Thư Đồng vẻ mặt đắc ý.
Cuối cùng cũng tiến vào thành. <ins class="adsbygoogle"