Ngày cứ thế trôi qua, Trữ Hoài Tĩnh sinh hoạt vẫn không đổi, thứ tiêu khiển duy nhất là ngồi phơi nắng dưới cây hải đường.
Ngày hôm đó cũng vậy, Trữ Hoài Tĩnh đang chuẩn bị về phòng ngủ trưa thì một tiểu thái giám chạy đến truyền tin, thái tử điện hạ muốn hắn tiến cung. Trữ Hoài Tĩnh và Sở Dật vẫn là mối quan hệ như vậy – có điều gì bất mãn thì đến tìm hắn, hắn cũng không nói gì nhiều, chỉ đơn giản là mang theo Kỳ Lam tiến cung.
Lần này nội thị trong cung không dắt hắn đến Mỹ Xuân Cảnh điện mà từ Huyền Vũ môn đi vào một tòa điện chuyên dùng để nghị sự, Trữ Hoài Tĩnh thật sự không nghĩ ra lý do được tại sao Sở Dật lại gọi hắn đến nơi này?
Trữ Hoài Tĩnh không do dự mà đẩy ra cánh cửa đóng chặt của đại điện. Cửa vừa mở, trước mắt nồng nặc một mùi máu tươi mang theo một điềm dự báo. Trữ Hoài Tĩnh nhíu mày, tiếp tục bước vào.
Trong đại điện an tĩnh đến quỷ dị, không chút ánh sáng, toàn điện là một mảnh hắc ám, đột nhiên một đôi môi áp lên cổ hắn từ phía sau, mang theo mùi máu tanh nồng đậm.
Người kia dùng âm thanh lạnh lùng nói với hắn: “Biết không? Phụ hoàng Trữ Giác Phi của ngươi phái ngũ hoàng tử Trữ Hoài Xa đến biên thành, chuẩn bị đánh vào Lâm An, hắn căn bản không để ý đến an nguy của ngươi.”
“Thì sao?” Trữ Hoài Tĩnh đối với lời Sở Dật nói không chút nào để ý, việc này hắn đã sớm biết được, chỉ là không nghĩ lại tới nhanh như vậy!
“Đúng vậy, thì sao? Nhưng là… vì việc này ta đã bất đắc dĩ phải giết phụ thân của mình, ngươi nói ta nên làm sao bây giờ?” Âm thanh của Sở Dật khàn khàn, trong bóng tối càng trở nên yêu mị.
“Ngươi giết hắn là chuyện của ngươi, ngươi hà tất ưu phiền, nói trắng ra là hắn trước sau gì cũng sẽ chết, chỉ là chuyện sớm hay muộn, ngươi không phải vẫn muốn hắn chết sao?” Trữ Hoài Tĩnh trước sau như một, không hề hoản loạn.
“Ha ha ha…” Sở Dật đột nhiên cất tiếng cười to, hắn một tay xiết chặt cổ của Trữ Hoài Tĩnh, lạnh lùng nói: “Ngươi biết không? Ta thực sự muốn nhìn một chút bộ dạng thực sự của ngươi? Là cái gì làm cho ngươi thờ ơ như vậy, ngươi không sợ ta giết ngươi sao?”
Trữ Hoài Tĩnh hô hấp bắt đầu có chút không thuận, gương mặt cũng trở nên đỏ bừng, nhưng hắn vẫn thủy chung nhìn chằm chằm Sở Dật, không cầu tha cũng không lấy lòng. Sở Dật như giác ngộ điều gì liền buông tay, xoay người bước lên long ỷ.
Trữ Hoài Tĩnh thoát ly khỏi Sở Dật, thân thể bủn rủn mà ngồi bệt xuống đất, nhìn vào nam tử ngồi trên long ỷ, không thể không nói Sở Dật đích xác có một cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ, chỉ là hắn quá mức tự ngạo.
“Ta sẽ không để ngươi chết sớm như vậy, ta nhượng ngươi ngồi xem Dư quốc toàn bộ diệt vong, ta sẽ bắt Trữ Hoài Xa để hiến tế cho Đại Sở, ta sẽ làm cho cả Dư quốc phải hướng ta mà cúi đầu xưng thần, không ai có thể nghịch lại ta, không ai có thể cản bước ta huyết tẩy thiên hạ.” <ins class="adsbygoogle"