Sở Dật đưa Trữ Hoài Tĩnh bọn họ lên lầu hai, nơi đây khá vắng vẻ, ở giữa là một đoàn ca múa, hai bên là những cung nữ đứng thật quy củ, tứ diện treo đầy Lưu Ly Cung đăng, trong không khí phiêu tán hương vị của Long Duyên hương. Trữ Hoài Tĩnh hơi nhíu mày, hắn không thích nơi này, mùi hương quá nồng, có cảm giác giác hít thở không thông.
“Tứ hoàng tử điện hạ, thỉnh!” Sở Dật nhẹ nhàng dương tay tỏ rõ chủ khách, Trữ Hoài Tĩnh cũng không câu nệ, ngồi vào chỗ, trước mặt là một tiểu án bằng thanh ngọc, trên tiểu án có dày đặt các món ngon rượu quý.
Sở Dật vẻ mặt thâm ý ngồi xuống đối diện, Trương Thư Đồng cùng Tần Lan đứng phía sau Trữ Hoài Tĩnh, ‘Hôm nay có diệp được gặp tứ điện hạ thực sự là vinh hạnh cho bản cung, chén rượu này ta xin kính trước.” Sở Dật quay sang Trữ Hoài Tĩnh nâng chén, khéo léo đưa lên miệng một hơi uống cạn.
Trữ Hoài Tĩnh cũng giơ lên chén rượu bạch ngọc, nước rượu hổ phách chập chờn, thủy quang liễm diễm, hắn nhìn Sở Dật rồi nâng chén, cũng một hơi cạn sạch.
“Tứ hoàng tử điện hạ quả nhiên là người rộng rãi. Hôm nay đến Bạch Y Thắng Tuyết ta cũng đã mời hai người đứng đầu bảng nơi đây ra trợ hứng.” Sở Dật nói xong liền hạ lệnh chiêu vào, chỉ chốc lát một lão bản dẫn theo hai thiếu niên bước vào chào hai người.
Hai người thiếu niên đều là tuyệt sắc nhưng vẻ đẹp lại bất đống, một người lớn lên thanh lệ thoát tục, gương mặt xuất trần, người còn lại mị nhãn như tơ, mềm mại không xương. Nếu như trước mặt họ là người bình thường chỉ sợ đã hai mắt tỏa sáng, hận không thể đem về.
Mà Trữ Hoài Tĩnh chỉ là nhíu mày nói: “Tuyệt sắc như vậy nhưng chỉ có thể ở lại nơi đây, thực đáng tiếc.”
“Tứ điện hạ nếu thích như vậy thì cứ đem về đi.” Sở Dật tựa tiếu phi tiếu nhìn Trữ Hoài Tĩnh, song song liếc mắt bình lui phó thị.
“Thái tử điện hạ chê cười, tuyệt sắc như vậy ta vô pháp tiếp nhận.” Trữ Hoài Tĩnh đạm đạm cười.
“Tứ điện hạ quá lời. Kỳ Lam, còn không cấp tứ điện hạ châm rượu.” Sở Dật quay sang một thiếu niên xinh đẹp phân phó.
“Thị.” Người thiếu niên tên Kỳ Lam đến cạnh Trữ Hoài Tĩnh, vươn cánh tay trắng nõn như ngọc bích chấp khởi bầu rượu, đang chuẩn bị lấy chén thì Trữ Hoài Tĩnh thân thủ đột nhiên ôm chầm lấy chiếc eo nhỏ nhắn, trên mặt lộ một mạt tiếu ý như xuân phong: “Chuyện như vậy sao có thể bắt Lam nhi làm ni?”
Trữ Hoài Tĩnh phúc trụ đôi môi của Kỳ Lam, chậm rãi nâng lên chén rượu.
“Ha ha ha, ta thật không ngờ tứ hoàng tử cũng hiểu rõ chuyện minh nguyệt như vậy.” Sở Dật nhìn động tác của Trữ Hoài Tĩnh rồi ha ha cười, hắn kéo đến một thiếu niên khơi mào minh nguyệt rồi chậm rãi hôn xuống.
Trương Thư Đồng cùng Tần Lan ở bên cạnh đều đồng loạt mục trừng khẩu ngốc, nam phong lúc đó tuy không phải thịnh hành lắm nhưng bọn họ cũng có nghe qua, hơn nữa cũng có rất nhiều quan lớn nuôi dưỡng nam sủng, luyến đồng, cộng lai ngoạn nhạc. Thế nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy có chút không chịu nổi.
Trữ Hoài Tĩnh mỉm cười nhìn quanh một lượt, Kỳ Lam cũng không phụ sự nhờ vả của Sở Dật, hầu hạ Trữ Hoài Tĩnh rất tận tình, thắt lưng hắn hệt như một con rắn nước quấn lấy Trữ Hoài Tĩnh, Trữ Hoài Tĩnh cũng không giận, trái lại còn cười nói: “Bạch Y Thắng Tuyết lâu quả nhiên là một nơi hảo ngoạn.”
Kỳ Lam nghe được Trữ Hoài Tĩnh nói càng không kiêng nể gì, uống một ngụm rượu rồi cùng Trữ Hoài Tĩnh hôn tới, Trữ Hoài Tĩnh không tránh kịp trực tiếp ôm lấy eo hắn, hết sức thân mật, chuyển khách thành chủ làm Kỳ Lam chó chút thở không thông.
Ngồi đối diện Trữ Hoài Tĩnh ánh mặt Sở Dật có chút giảo hoạt…
Cuối cùng một buổi tiệc rượu *** – mỹ cũng kết thúc, Sở Dật đem Kỳ Lam ban cho hắn, Trữ Hoài Tĩnh tinh tường hiểu được Sở Dật chỉ là muốn có một cơ sở ngầm mà thôi.
Vì vậy Trữ Hoài Tĩnh ôm thắt lưng Kỳ Lam trở về dịch quán, về đến nơi hắn sai người cấp Kỳ Lam một phòng rồi một mình quay về nghỉ ngơi, đã lâu như vậy không say rượu, đêm nay còn uống nhiều như thế thật đau đầu!
Tĩnh nhi đùa giỡn lưu manh a >”< <ins class="adsbygoogle"