Không chỉ như thế, sau khi Giang Phương trở về, chắc chắn sẽ tra được Mộc Chính Đức có gặp qua An Nguyệt Hằng, lại càng tin tưởng Mộc Kiến Ninh thật sự sẽ trở thành Trắc Phi Nhiếp Chính Vương phủ, có một Trắc Phi bối cảnh cường đại, sẽ ảnh hưởng như thế nào đến Ngũ Thanh Thanh, điều này có thể hiểu được.
Cho nên sau khi Giang Phương điều tra, Ngũ gia lại không ngừng tặng lễ cho Hoàng đế, ngoài miệng một mặt nói mong Hoàng đế tứ hôn cho Mộc Kiến Ninh và An Nguyệt Hằng, mặt khác mờ mịt biểu đạt ý tứ không muốn để Mộc Kiến Ninh tiến vào Nhiếp Chính vương phủ.
Điều này đúng lúc lại hợp với tâm tư Hoàng đế, hai nhà vốn là quan hệ đối địch, lại bởi vì lợi ích ngắn ngủi mà đứng chung một chiến tuyến.
Sau khi Thanh Từ suy nghĩ rõ ràng, không khỏi bĩu môi, không vui nói:
" An Nguyệt Hằng có Ngũ gia giúp hắn tặng lễ lấy lòng Hoàng đế, vậy hắn chẳng có tổn thất gì rồi? Cả Ngũ gia và hoàng đế đều bị cuốn vào, kết quả vẫn là Hoàng đế chiếm được tiện nghi."
Mộc Tịch Bắc cười cười, bóp bóp khuôn mặt đang dần tốt lên của Thanh Từ, chỉ cảm thấy trắng nõn mềm mịn, cực kỳ đẹp mắt.
" Ngươi suy nghĩ lại một chút, cuối cùng chỗ tốt này đều rơi vào trong tay ai? "
Mộc Tịch Bắc mở miệng với Thanh Từ, nhưng trong lòng lại nghĩ đến Quỳnh Tương Lộ thật đúng là thứ tốt, sau khi Thanh Từ dùng qua, nàng tin tưởng, nếu không phải người tiếp xúc trong thời gian dài, nhất định sẽ không nhận ra nàng.
Từng ở dưới tay An Nguyệt Hằng làm sát thủ, lại chấp hành các loại nhiệm vụ, quả thật sắp thành thập đại toàn năng, một nữ hài tử, suốt ngày ăn uống phơi gió phơi nắng ở bên ngoài, lại sống trong đao quang kiếm ảnh, làn da có thể đẹp mới là lạ, không chỉ hơi đen mà còn rất thô ráp.
Nhưng hiện tại nhìn mà xem, quả thực trong veo như nước, giống như tiểu thư nhà ai vậy, Mộc Tịch Bắc nhìn rất vui vẻ.
" A! Được lợi lớn nhất là phủ Thừa Tướng! "
Thanh Từ đột nhiên suy nghĩ rõ ràng.
Không đợi Mộc Tịch Bắc mở miệng, chính mình lại chủ động nói:
" Nếu như Hoàng đế thật sự quyết định để Mộc Kiến Ninh tiến cung, mà đưa tiểu thư trở về, như vậy Mộc Chính Đức khẳng định sẽ giả bộ không đồng ý, Hoàng đế chỉ có thể chuyển xuống một ít quyền lực cho Mộc Chính Đức làm chỗ tốt, đồng thời tạo áp lực, khiến Mộc Chính Đức không thể không đồng ý."
Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày, tán thưởng một cái, nhìn mặt Thanh Từ vậy mà hơi ửng đỏ, chính mình cũng rất kích động.
Mộc Tịch Bắc nghĩ, có lẽ bởi vì mặt Thanh Từ đang ngày càng tốt hơn, tâm tình của nàng trong lúc bất tri bất giác mới trở nên nhẹ nhàng đi.
Luẩn quẩn mấy vòng, An Nguyệt Hằng ít nhiều cũng bị Ngũ gia oán trách, Ngũ gia cũng vì lấy lòng Hoàng đế mà tổn thất không ít, Hoàng đế lại vì đổi lấy một quân cờ thay mình tiến cung nằm vùng, đem chỗ tốt đạt được nhả ra ngoài, cất vào hầu bao Mộc Chính Đức.
" Tiểu thư, nô tỳ thủy chung có một vấn đề không rõ. "
Thanh Từ trở nên càng hiếu học hơn.
" Cái gì? "
Mộc Tịch Bắc cười dịu dàng.
" Mộc Chính Đức yêu thương người nữ nhi nào thật sự trọng yếu như vậy sao? Hoàng đế tội gì phải để ý như vậy, nếu như Mộc Chính Đức coi tất cả mọi người thành quân cờ thì phải làm sao bây giờ?"
Mộc Tịch Bắc giải thích nói:
" Mỗi thị tộc có mấy người nữ nhi không phải dùng để làm quân cờ? nhưng vì sao vẫn được vô số thế gia điên cuồng chiếm đoạt? Chính là bởi vì mấy người nữ nhi này đại biểu cho quyền lực phía sau gia tộc, nữ tử càng được người trong gia tộc xem trọng lại càng nhận được ủng hộ lớn của gia tộc, giống như Ngũ Thanh Thanh, nàng ta là người được Ngũ gia tỉ mỉ bồi dưỡng từ nhỏ, ngươi nói vị công tử thế gia nào lại không muốn cưới được loại nữ tử như vậy?"
Lần này Thanh Từ đã hiểu được:
" Hoá ra là như vậy, cho nên Hoàng đế mới liều mạng chọn chọn lựa lựa, chỉ vì muốn tranh đoạt một chút quyền lực lớn hơn nữa. "
" Ừ, nếu là Đế vương bình thường, cũng không cần thiết phải làm như vậy, chỉ là hiện nay quyền lực trong tay Hoàng đế thật sự không thể tự mình kiềm chế, bị áp chế khắp nơi, mới có thể coi trọng chuyện này như vậy. "
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu.
Mộc Tịch Bắc đứng lên, nhìn chạc cây ngoài cửa sổ bị gió lạnh thổi chập chờn, nghĩ đến, không bao lâu nữa nàng sẽ xuất cung, tin tưởng rất nhanh Hoàng đế nhất định sẽ yêu thích Mộc Kiến Ninh.
Bên kia, Mộc Chính Đức bị Hoàng đế gọi đến Ngự thư phòng.
" Mộc ái khanh tới rồi, Vương công công, ban thưởng ghế ngồi."
Thái độ Hoàng đế vô cùng hiền lành.
" Đa tạ Bệ hạ, chỉ là không biết hôm nay Bệ hạ triệu vi thần đến không biết có chuyện gì. "
Mộc Chính Đức giả bộ không biết, kỳ thật trong lòng hết thảy đều đã rõ ràng.
" A, đây là quyền hạn mở kênh đào Ô Giang cùng công trình thuỷ lợi, hôm nay Giang Phương vừa mới giao lên, Trẫm nghĩ chuyện này cần giao cho một người Trẫm tín nhiệm mới xử lý được, Trẫm càng nghĩ, cũng chỉ có Thừa tướng đại nhân mới có thể gánh vác trách nhiệm này."
Đầu tiên Hoàng đế ném xuống một quả táo đỏ chót.
Mộc Chính Đức híp lại hai mắt, nhìn không ra suy nghĩ trong lòng:
" Đa tạ Hoàng Thượng ưu ái, nhưng vi thần cảm thấy không thể đảm nhiệm được."
Hoàng đế cũng biết tính tình Mộc Chính Đức, biết nếu ông không chịu nói ra điều kiện, Mộc Chính Đức sẽ không tiếp nhận, vì thế làm ra bộ dạng khó xử, mở miệng nói:
" Mộc ái khanh, ngươi có điều không biết, vài ngày trước Trẫm nhìn thấy bức hoạ Tam tiểu thư phủ Thừa Tướng các ngươi, liền cảm thấy phá lệ hợp ý, cảm thấy nàng cực kỳ giống mẫu thân Trẫm năm đó."
Khoé mắt Mộc Chính Đức run rẩy, mẹ đẻ Hoàng đế là Tuệ phi năm đó, làm người ôn hòa, đối xử rất tốt với Hoàng đế, nhưng lại hơi nhát gan yếu đuối, cuối cùng chết thảm ở bên trong cung đấu, chỉ không biết Bắc Bắc làm thế nào nhìn ra được, Mộc Kiến Ninh thật đúng là cùng mẫu thân Hoàng đế có hai phần tương tự, vậy mà an bài hết thảy mọi chuyện rất tốt.
Mộc Chính Đức nghĩ đến lúc trước sau khi Mộc Tịch Bắc nhận được thánh chỉ vào cung tuyển tú, thì âm thầm để mình đón Mộc Kiến Ninh từ trong thôn trang trở về, nuôi dưỡng ở trạch viện, dạy dỗ nhiều hơn, không khỏi cảm thấy nha đầu Bắc Bắc này nhất định đã sớm nghĩ kỹ đường lui!
Chỉ là có một chuyện Mộc Chính Đức vẫn chưa đi thăm dò, đó là thái độ của Bắc Bắc với An Nguyệt Hằng rốt cục là gì, là chỉ có lần này lợi dụng hắn giúp đỡ mình thoát thân, hay là ngày sau thật sự muốn nâng đỡ hắn leo lên Đế vị! Nghĩ đến đây, Mộc Chính Đức không khỏi híp mắt lại lần nữa.
Trước khi Mộc Chính Đức đến đây, Hoàng đế đã lấy được bức hoạ của Mộc Kiến Ninh, mà trải qua an bài trước đó của Mộc Chính Đức, bức họa kia đã sớm bị làm thành hình dạng cực kì tương tự Tuệ phi, khiến Hoàng đế về tình về lý đều muốn Mộc Tam tiểu thư này tiến cung.
" Hồ nháo! Nó chỉ là một đứa nhóc chưa nẩy nở sao có thể sánh được một phần nhỏ của Tuệ phi nương nương, Bệ hạ vẫn không nên đùa giỡn kiểu này! Ngược lại đứa bé Bắc Bắc kia, lớn lên xinh đẹp, lại giàu tinh thần phấn chấn, mới là người thích hợp nhất được Bệ hạ chọn! "
Mộc Chính Đức nói lời chính nghĩa, mơ hồ có chút tức giận, không khỏi khiến cho Hoàng đế càng chắc chắn ý nghĩ trong lòng.
" Mặc dù Ngũ tiểu thư cũng rất xinh đẹp, nhưng với Trẫm mà nói, càng giống con gái của Trẫm hơn, sao có thể làm phi tử của Trẫm được? Mộc ái khanh yên tâm, nếu để Mộc Tam tiểu thư tiến cung, Trẫm hứa cho Tần vị, nhất định sẽ trân trọng nàng gấp đôi."
Hoàng đế cam kết.
" Nhưng mà.... "
Mộc Chính Đức vừa muốn nói gì đó, Hoàng đế lại lần nữa đánh gãy.
" Mộc ái khanh đừng vội mở miệng, hiện nay trong triều có không ít chức vị bị bỏ trống, Trẫm còn cần Mộc ái khanh giúp Trẫm xem xét một số nhân tuyển, không biết ý Mộc ái khanh như thế nào?"
Hoàng đế lại chấp thuận lợi ích lớn hơn nữa, xem ra thật sự rất cần người minh hữu Mộc Chính Đức này, nếu không, ở Tây La này, tình cảnh của ông sẽ càng gian nan hơn.
Mộc Chính Đức cau mày không có lên tiếng, dường như đang cân nhắc tính khả thi của chuyện này, trong lòng lại có chút khiếp sợ, Hoàng đế vậy mà lại hứa cho mình nhiều lợi thế như vậy, thật sự vượt ra ngoài ý định, tuy nhiên cuối cùng hiểu được, vì sao lúc trước Bắc Bắc lại yêu cầu Mộc Kiến Ninh dựa theo phong cách ăn mặc của Tuệ phi, nghĩ đến đối với vị Hoàng đế tứ cố vô thân này mà nói, lúc trước Tuệ phi nương nương thật sự cho ông ta rất nhiều ấm áp.
Nay Ngũ Y Nhân bị nhốt, trong cung mấy vị phi tần lại áp chế lẫn nhau, đúng là thời kì tốt nhất để đưa Mộc Kiến Ninh vào cung.
" Sao vậy? Chẳng lẽ Mộc ái khanh không cho Trẫm mặt mũi?"
Hoàng đế thay đổi ngữ khí, tựa hồ muốn nói, thiên hạ này đều là của ta, ta hảo ngôn hảo ngữ cùng ngươi thương lượng, nếu ngươi không chịu, một đạo thánh chỉ hạ xuống, ngươi còn có thể kháng chỉ bất tuân?
Mộc Chính Đức hơi khó xử mở miệng:
" Một khi đã như vậy, vi thần chỉ có thể tòng mệnh, chẳng qua đứa nhỏ Kiến Ninh này bị thần chiều hư rồi, còn xin bệ hạ bao dung nhiều hơn."
Hoàng đế thấy được chuyện, cho là kế hoạch của mình đã thành công, trên mặt xuất hiện tươi cười, thực tế lại không biết chính mình mới là đồ ngốc bị người ta thiết kế!
" Mộc ái khanh yên tâm đi, cũng sắp điện tuyển rồi, vậy hôm nay cứ để Ngũ tiểu thư đi về trước đi, rồi cho Tam tiểu thư nhanh chóng chuyển vào, để tránh ngày sau có cái gì khó chịu?"
Hoàng đế tựa hồ có chút nóng vội.
Kỳ thật ông nhìn thấy bức họa ấy thật sự kinh ngạc một phen, Mộc Kiến Ninh đúng là có mấy phần tương tự mẫu thân ông, thật ra rất nhiều người không biết, lúc trước Tuệ phi là vì bảo hộ ông mới chết, cho nên ông đối với mẫu thân phá lệ hảo cảm, mặc dù Hoàng quyền thay đổi, hiện tại ông thân bất do kỷ, nhưng đối với sự tình có liên quan đến mẫu thân mình, bình thường ông đều có thái độ cường ngạnh khác thường!
Hơn nữa, thật sự ông cũng không có tình cảm gì với vị Mộc Ngũ tiểu thư kia, xưa nay ông chỉ thích những nữ tử đầy đặn xinh đẹp, nhưng Mộc Ngũ tiểu thư kia thật sự mềm mại như một đứa trẻ vậy, khiến ông không dậy nổi hứng thú gì cả.
" Cái này.. Có phải quá mức vội vàng hay không..."
Mộc Chính Đức được tiện nghi còn khoe mẽ, sắc mặt cũng không dễ nhìn.
" Không vội vàng, nếu lại tiếp tục trì hoãn, điện tuyển đều muốn bắt đầu rồi."
Thái độ Hoàng đế cường ngạnh.