Thứ nữ rắn rết
Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
" Loan Kính tỷ tỷ? Tỷ không muốn tiến cung sao? "
Mộc Tịch Bắc thử mở miệng thăm dò.
Triệu Loan Kính lấy lại tinh thần, dịu dàng nhìn Mộc Tịch Bắc, chậm rãi mở miệng nói:
" Quả thật không muốn, trong lòng ta sớm đã có chàng, là thanh mai trúc mã, cũng xứng đôi, chỉ có điều ta không thể chỉ nghĩ cho mình, ta là nữ nhi Triệu gia, nên vì Triệu gia hy sinh tất cả."
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, không có xen vào, Triệu Loan Kính lại mở miệng:
" Chỉ là hai chữ tình yêu, thật sự rất khó hiểu, có lẽ muội còn nhỏ, không lý giải được, đây là tư vị rất khó kiềm chế."
Mộc Tịch Bắc không nói tiếng nào, sao nàng lại không hiểu chứ, nàng nghĩ, đời này nàng sẽ không bao giờ yêu bất kì người nào nữa, tất cả tình yêu của nàng đã sớm theo cỗ thi thể kia, chôn sâu dưới bùn đất, phiêu tán theo gió rồi.
Hai người lại rảnh rỗi hàn huyên vài câu, Triệu Vu Giang liền đi ra ngoài tìm Triệu Loan Kính, Mộc Tịch Bắc và Mộc Chính Đức cùng nhau đưa tiễn hai người.
Mộc Tịch Bắc hiểu, Triệu gia sẽ là đồng minh kiên cố nhất của phủ Thừa Tướng, bởi vì Triệu gia đã hi sinh một đứa con gái, mà bọn họ vốn không cần làm thế.
Thời gian trôi qua thật nhanh chóng, ngày tiến cung cuối cùng cũng tới.
Mộc Chính Đức thức dậy rất sớm, tự mình kiểm tra xe ngựa cùng vật phẩm cần mang theo, liên tục dặn dò nhưng vẫn lo lắng như cũ.
Mộc Tịch Bắc mặc bộ y phục mà Triệu Loan Kính đưa cho, là một kiện áo ngực thuỷ tụ váy dài, chỉnh thể đều dùng màu trắng ngà, tất cả hình dáng đều dùng màu xanh da trời phác hoạ song tuyến đường cong, ở trước ngực thêu một đóa mẫu đơn màu lam, trên thân váy in mảng lớn mẫu đơn, phía trên khảm vô số trân châu kim cương.
" Bắc Bắc, nhớ kỹ con từng đáp ứng cha."
Mộc Chính Đức nhìn Mộc Tịch Bắc duyên dáng yêu kiều, trong lòng rất không nỡ.
" Yên tâm đi, sẽ không nuốt lời. "
Mộc Tịch Bắc chỉ cười yếu ớt.
" Bắc Bắc, đến trong cung phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, có phiền phức gì cứ nói với người trong nhà, tuyệt đối không được ủy khuất bản thân. "
Liễu Chi Lan cũng thể hiện đầy đủ bộ dạng Từ mẫu.
Mộc Tịch Bắc cũng không phá lời, chỉ nói:
" Mẫu thân yên tâm đi, con vẫn chờ mẫu thân sinh thêm cho con một đệ đệ đấy."
Sắc mặt Liễu Chi Lan trở nên khó coi, đang muốn nói thêm gì đó, Mộc Tịch Bắc đã đi đến trước mặt Lão thái phi.
" Tứ tỷ, chăm sóc cô mẫu thật tốt, nếu có thời gian rảnh con sẽ trở lại thăm mọi người."
Mộc Tịch Hàm chỉ gật đầu đầu, không biết nên nói cái gì, đôi mắt đã đỏ hồng.
Mộc Tịch Bắc không tiếp tục trì hoãn thời gian nữa, bước lên xe ngựa, xuất phát đến Hoàng Cung.
Sau lưng một đoàn người đứng ở trước cửa phủ Thừa Tướng, hoặc thật tình hoặc giả ý, ánh mắt đều đuổi theo chiếc xe ngựa đang dần dần khuất bóng.
Bắc Bắc, cha tin tưởng nhất định con sẽ còn sống trở về.
Bên trong xe ngựa rất thoải mái dễ chịu, đã được Mộc Chính Đức chuẩn bị rất thỏa đáng, Bạch Lộ và Thanh Từ đều không phải người nói nhiều, nên nhất thời trong xe ngựa vô cùng yên tĩnh.
Tia nắng mặt trời nhu hoà bao phủ khắp nơi, dường như còn nghe thấy tiếng trẻ con đang chơi đùa qua cửa sổ, còn có chuông gió cũng phát ra tiếng vang " tinh tinh ", dấu vết bánh xe xẹt qua ngõ cổ, thông hướng cung điện phồn hoa nhất.
Sau nửa canh giờ, Mộc Tịch Bắc tới Bắc môn Hoàng Cung.
Vén rèm xe lên, được Thanh Từ đỡ xuống xe, phóng tầm mắt nhìn tới, trước cửa Bắc môn đã tụ tập không ít xe ngựa to lớn hoa lệ, hoặc lụa mỏng bao bọc, hoặc khảm nạm châu báu, tất cả đều hết sức tinh xảo dị thường.
Vô số nữ tử hoặc xinh đẹp, hoặc thanh thuần, hoặc thanh lịch,tất cả đều là mỹ nhân, váy dài hoa lệ, sắc thái diễm lệ, xa xa nhìn lại, thật giống như một Bách Hoa viên, hương thơm của nữ tử dần dần tập trung lại với nhau, trong không khí tràn ngập hương vị say lòng người.
Mộc Tịch Bắc vừa bước xuống xe ngựa, không ít người liền nhìn sang, đánh giá nữ tử từ trên xuống dưới.
Triệu Loan Kính tới sớm hơn, Mộc Tịch Bắc vừa xuống xe ngựa đã nhìn thấy nàng ở xa xa, khẽ gật đầu rồi đi về phía Mộc Tịch Bắc.
Hôm nay Mộc Tịch Bắc cũng đánh giá Triệu Loan Kính một phen, áo ngực váy dài cùng kiểu dáng với nàng, nhưng mép váy lại dùng song tuyến màu hồng nhạt phác hoạ, trước ngực thêu một nhánh hoa đào, trên thân váy in mảng lớn cây đào, chỉ có điều chỗ khảm nạm trân châu kim cương ít hơn một chút so với Mộc Tịch Bắc.
Hai người còn chưa đến gần nhau, đã có người ở giữa đánh gãy:
" Ơ, ta còn tưởng là ai, đây chẳng phải là tiểu thư Triệu gia sao? Sao lại mặc cùng kiểu dáng với tiểu thư phủ Thừa Tướng vậy?"
Mộc Tịch Bắc dừng lại, đứng ở tại chỗ, nhìn về phía nữ tử vừa mới nói chuyện, một thân quần lụa mỏng màu vàng nhạt, vậy mà cũng không sợ lạnh, dáng người có lồi có lõm, cũng đầy đặn mượt mà, dung mạo thuộc hạng thượng thừa, thoạt nhìn vô cùng kiêu ngạo hống hách.
Mọi người nghe nữ tử kia nói cũng bắt đầu nhìn lại đây, Triệu Loan Kính chỉ mở miệng cười:
" Tôn muội muội không biết ta cùng với Ngũ tiểu thư có giao hảo sao, đã cùng nhau định chế y phục."
Tôn Lộ, đây là con gái muội muội Liễu Chi Lan, Mộc Tịch Bắc hơi hơi kinh ngạc, bởi vì Liễu gia đã đưa con gái con vợ cả của đại ca Liễu Chi Lan vào cung, không ngờ Tôn gia lại tiếp tục đưa tiếp một người khác nữa vào.
Xem ra Liễu gia vẫn không chịu ở yên trong nhà, muốn gia tăng quyền thế của mình, nếu không cũng không đem mình cuốn vào nơi đầu sóng ngọn gió.
" Cho dù trên mặt ngươi có sơn son thiếp vàng, cũng đừng nghĩ sẽ lừa gạt được tiểu thư Tướng phủ, mặc dù Ngũ tiểu thư tuổi còn nhỏ, nhưng không phải người để ngươi tuỳ ý hồ lộng, nên ta nói, tốt nhất ngươi hãy cởi bộ quần áo trên người ra đi, miễn chọc Ngũ tiểu thư mất hứng. "
Từng câu của Tôn Lộ đều rất cay nghiệt, vô cùng hống hách, ẩn ẩn còn có ý tứ châm ngòi ly gián.
Mộc Tịch Bắc cũng không mở miệng, chỉ nhìn nhìn, bởi vì giọng của Tôn Lộ khá trong trẻo, người vây lại xem náo nhiệt cũng không ít, đúng là chỗ nào có nữ nhân đều là chỗ có nhiều thị phi nhất.
" Được rồi, Lộ nhi, không nên vừa đến đã gây chuyện rồi."
Một nữ tử đi ra từ trong đám người, bước chân nhẹ nhàng, tiên khí đầy người, giống như đoá Bạch Liên ( hoa sen trắng) không thể khinh nhờn.
Mộc Tịch Bắc nhíu mày, Liễu Mộng, đây là một mỹ nhân nổi tiếng được xếp vào hàng thượng hạng, ở đế đô, nếu nói đến mỹ nhân, phần lớn vẫn là người Ngũ gia, Ngũ gia khá khác biệt so với các gia tộc khác, trọng nữ khinh nam, coi trọng việc dạy bảo nữ tử, Ngũ gia vất vả bồi dưỡng ra nữ tử xuất chúng rồi phân tán vào thế lực các phái, thiếu đi nam tử tranh quyền đoạt thế, liền cũng khiến người thượng vị thiếu đi vài phần kiêng kị.
Mà mị lực của nữ tử Ngũ gia rất phi phàm, thường mê hoặc nam nhân đến thần hồn điên đảo, rất nhiều nam nhân đều phải lao tâm lao lực mới hoàn thành nhiệm vụ, còn các nàng chỉ cần thổi một chút gió ở bên gối thì đã thành công rồi. Nên Ngũ gia mới trở thành thế gia đại tộc, nhiều năm qua vẫn sừng sững không ngã!
Mà Liễu Mộng này, dưới hào quang vạn trượng của Ngũ gia, vẫn được mọi người ở Đế đô biết rõ, đây tuyệt đối là một mỹ nhân rất có triển vọng.
" Mộng tỷ tỷ, muội chỉ muốn vì Ngũ tiểu thư bênh vực kẻ yếu thôi? Triệu Loan Kính rõ ràng khi dễ Ngũ tiểu thư tuổi còn nhỏ mà."
Tôn Lộ đi đến bên người Mộc Tịch Bắc, kéo cánh tay Mộc Tịch Bắc rồi nói với Liễu Mộng.
Liễu Mộng mở miệng nói xin lỗi với Triệu Loan Kính:
" Biểu muội tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, còn mong Triệu tiểu thư bỏ qua cho."
Triệu Loan Kính chỉ lắc đầu cười cười, Tôn Lộ vẫn một mực lôi kéo cánh tay Mộc Tịch Bắc:
" Ngũ tiểu thư, dung mạo của ngươi thật xinh đẹp nha, nhất định vào trong sẽ được Hoàng Thượng sủng ái."
Mộc Tịch Bắc giương lên khoé môi, ánh mắt của mọi người đều nhìn Mộc Tịch Bắc, có căm hận, có ghen ghét, thậm chí còn có hung ác, Mộc Tịch Bắc lập tức trở thành mục tiêu cho mọi người công kích.
" Tôn tỷ tỷ, váy của tỷ may ở đâu vậy?"
Mộc Tịch Bắc rất nghiêm túc mở miệng, giống như rất thích Tôn Lộ vậy, mọi người bắt đầu chú ý tới động tĩnh ở bên này.
Chiếc váy này của Tôn Lộ quả thật rất xinh đẹp, đuôi váy là tầng tầng lớp lớp giống như đoá mẫu đơn màu vàng nhạt, phía trên còn khảm rất nhiều bảo thạch trân quý, dưới ánh mặt trời chiếu sáng rạng rỡ, quả nhiên là kiều diễm động lòng người.
Tôn Lộ nghe xong, đắc ý ghê gớm:
" Ngũ tiểu thư, ngươi rất có mắt nhìn, cái váy này được may tại Như Ý phường, thế nào, rất xinh đẹp phải không?"
Mộc Tịch Bắc hết sức nghiêm túc gật gật đầu:
" Thì ra là của Như Ý phường? Vậy sau này ta nhất định sẽ không đến đó may y phục!"
Tôn Lộ sững sốt, cảm thấy hơi khó hiểu khi Mộc Tịch Bắc nói như vậy:
" Vì sao vậy? Chẳng lẽ Ngũ tiểu thư cảm thấy cái váy này không đủ xinh đẹp?"
Mộc Tịch Bắc lui về sau một bước, rút cánh tay ra khỏi tay Tôn Lộ, chỉ vào trên thắt lưng của Tôn Lộ:
" Tôn tỷ tỷ, tỷ nhìn đi, da thịt đều lộ ra ngoài."
Ánh mắt mọi người nhìn theo phương hướng Mộc Tịch Bắc chỉ, chỗ thắt lưng của chiếc váy không biết vì sao mà bị rách một đường, hình như vị trí tiếp giáp may không tốt, hoặc do vạt áo quá nặng, không chịu nổi sức nặng, nên vị trí thắt lưng mới bị rách ra.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Trán, không biết có phải chưa đủ độ nóng hay không, ngày mai bắt đầu tiến cung bắt đầu đọ sức cùng với mấy người Liễu gia ~ Nam chính cũng chuẩn bị xuất hiện... Cả nhà bình tĩnh.
Đa tạ các bảo bối một chút, chui chui, đánh giá phiếu phiếu, vô cùng cảm tạ! Khác, nhân vật bên trong văn văn mọi người cũng có thể nhận nuôi ha ~