Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
Mộc Tịch Bắc cong lên đôi môi nhỏ nhắn nở một nụ cười, ý cười trong suốt nhìn Liễu Chi Lan:
" Thanh Từ, nếu Nhị tỷ coi trọng ngươi như vậy, ngươi liền tới chỗ của mẫu thân học một ít quy củ đi."
Mộc Vãn Tình đầu tiên là sửng sốt một chút, dường như không ngờ tới Mộc Tịch Bắc lại đồng ý dễ dàng như vậy, không khỏi nhìn thoáng qua mẹ của mình Liễu Chi Lan.
Liễu Chi Lan cũng không cự tuyệt:
" Nếu Bắc Bắc cũng nói như vậy, việc này mẫu thân tất nhiên sẽ giúp, nhưng nếu nha đầu này không chịu nghe lời, không thiếu được phải giáo huấn một chút, đến lúc đó Bắc Bắc cũng không nên đau lòng à."
Đôi mắt đen của Mộc Tịch Bắc óng ánh giống như ngậm nước, lúc không cười thì có chút hẹp dài, nhìn qua có chút lãnh ý, cười lên thì giống như trăng lưỡi liềm, xuân về hoa nở.
Gió nhẹ thổi qua mặt hồ, cành liễu theo gió chập chờn, dưới trời chiều, một thân ảnh kiều nhỏ đưa lưng về phía hồ nước, đối diện với một phụ nhân mặc hoa phục khí thế phi phàm, không ngôn ngữ, lại không lưu lại cho mình một tia đường lui.
Lão thái phi nhìn trò khôi hài này, đột nhiên hiểu được đây là chuyện gì, đối với chuyện Liễu Chi Lan lợi dụng họa sĩ tính toán trên người mình khiến bà rất bất mãn, càng thêm chán ghét vị chủ mẫu phủ Thừa Tướng này, nhưng ở một phương diện khác, bà nghe Mộc Tịch Hàm nói Mộc Tịch Bắc kêu con bé thường xuyên đến bồi bà, khiến bà lại thêm mấy phần yêu thích đứa bé Bắc Bắc này.
" Cô mẫu, thân thể của người không tốt, bây giờ thời tiết đang lạnh dần, làm phiền Tình cô cô nhớ mặc thêm nhiều y phục cho người."
Mộc Tịch Bắc đi đến trước người Lão thái phi chậm rãi mở miệng.
" Đứa bé ngoan, thân thể con cũng không tốt, lại ăn mặc phong phanh như vậy, cũng mau trở về đi. "
Lão thái phi nhiều hơn mấy phần từ ái.
Cô cháu hai người cùng nhau rời đi, ai cũng không để ý đến Liễu Chi Lan, chỉ còn lại Thanh Từ giống như cọc tiêu đứng ở tại chỗ, chờ Liễu Chi Lan sắp xếp.
" Ngươi kêu Thanh Từ?
Liễu Chi Lan đánh giá Thanh Từ, khí độ bất phàm, nhưng dung nhan lại bị hủy hết, nên Liễu Chi Lan rất khó để nhìn ra biểu tình gì từ trên mặt của nàng, chỉ có điều mấy tháng nay, bà coi như biết được, nha đầu Thanh Từ này là tâm phúc của Mộc Tịch Bắc.
" Kêu là Thanh Từ."
Ánh mắt lạnh lùng của Thanh Từ khiến Liễu Chi Lan sửng sốt, dường như chưa từng gặp qua nha hoàn nào dám khiêu khích bà như vậy.
" Ha ha, ta thật đúng là già rồi, lại có thời gian so đo với nha đầu bịp bợm như ngươi. "
Liễu Chi Lan cười to, sau đó xoay người rời đi.
Mộc Vãn Tình oán hận nhìn nhìn Thanh Từ, tiện đà mở miệng nói:
" Còn đứng ở đây làm gì? Tiểu thư các ngươi bảo ngươi đi theo chúng ta học quy củ!"
Thanh Từ khinh thường nhìn nàng ta một cái, đuổi theo bước chân Liễu Chi Lan.
Đến Chi Lan viện, Liễu Chi Lan rất nhanh liền ngồi ở chủ vị, nâng chén trà lên nhìn Thanh Từ đứng phía dưới, cười lạnh:
" Gọi Đoan ma ma và Vương ma ma đến đây, hảo hảo dạy giỗ quy củ làm hạ nhân cho nha đầu này. "
Mộc Vãn Tình cũng ngồi ở bên cạnh, thấy Thanh Từ đứng thẳng tắp, vẻ mặt cực kì bất mãn, không khỏi mở miệng nói:
" Tiểu thư của ngươi chẳng lẽ không dạy ngươi khi nhìn thấy chủ tử thì phải quỳ xuống sao?"
" Chủ tử của ta chỉ có một người, ngươi còn chưa xứng! "
Thanh Từ ngoại trừ ở trước mặt Mộc Tịch Bắc, cho tới bây giờ đều rất kiêu ngạo, lạnh lùng, một nữ tử đã trải qua vô số năm tháng sống trong phong đao sương kiếm, giờ đây sao thèm để ý cái mặt hàng nuôi dưỡng ở khuê các không bao giờ ra ngoài như nàng ta.
Mộc Vãn Tình phẫn nộ đứng lên, đi đến trước mặt Thanh Từ, đè nén lửa giận, không kích động tát cho nàng một bạt tai, nghẹn một hồi, rốt cuộc nở nụ cười:
" Ngươi chờ đi, kiểu gì ngươi cũng phải quỳ gối trước mặt ta thôi!"
Chỉ chốc lát, hai ma ma Liễu Chi Lan gọi tới đã đến:
" Thỉnh an phu nhân."
Hai người rất cung kính hành lễ với Liễu Chi Lan.
"Miễn lễ đi."
Vẻ mặt Liễu Chi Lan rất tự nhiên, dường như đã quen với việc hạ nhân quỳ lạy như vậy.
Hai người kính cẩn nghe theo đứng ở hai bên, Liễu Chi Lan lại mở miệng:
" Hai người các ngươi cũng là những lão nhân ở trong phủ, Ngũ tiểu thư tin tưởng các ngươi, các ngươi hãy thay Ngũ tiểu thư dạy dỗ quy củ cho nha đầu này thật tốt."
" Vâng, phu nhân."
Hai người dường như hiểu được cái gì, liền nở một nụ cười không có hảo ý.
Liễu Chi Lan nghĩ rằng, Thanh Từ chẳng qua cũng chỉ là một hạ nhân tâm cao khí ngạo, chỉ cần khiến nàng ta ăn chút đau khổ sẽ trở nên thành thật thôi, nên khi nhìn thấy sắc trời đã muộn, liền cùng Mộc Vãn Tình đi dùng bữa tối.
" Ngươi trước tiên làm động tác thỉnh an một lần. "
Hai ma ma đầu tiên liền muốn lập uy với Thanh Từ, trực tiếp bắt Thanh Từ hành lễ vấn an với hai người.
Thanh Từ chỉ lải nhải mở miệng:
" Ta sợ các ngươi chịu không nổi!"
" Ơ, tiện nhân ngươi thật to gan, xem ra không cho ngươi nhìn một chút màu sắc ngươi liền không biết sự lợi hại của ta! "
Đoan ma ma một tay chống nạnh, một tay chỉ vào Thanh Từ.
Dứt lời, Đoan ma ma liền tiến lên vung ra một cái tát thật mạnh:
" Hôm nay ta phải hảo hảo giáo huấn ngươi một chút, cho ngươi học được một ít quy củ!"
Thanh Từ xả ra một tia cười lạnh, một tay bắt lấy cổ tay Đoan ma ma, trong mắt dần hiện ra sát ý!
" Ai u, xương cốt của ta! "
Đoan ma ma bởi vì đau đớn mà gập cả thắt lưng, trên trán dần dần chảy ra vài giọt mồ hôi.
Vương ma ma thấy thế lập tức tiến lên hỗ trợ, một cái tay heo hướng tới thắt lưng Thanh Từ, muốn nhéo mấy cái thật mạnh, ai ngờ Thanh Từ lại giơ chân lên trực tiếp đá bay Vương ma ma ra ngoài!
"Bịch" một tiếng, Vương ma ma đụng ngã bình hoa bày ở trên bàn, bình gốm sứ trân quý trực tiếp rớt xuống, trúng ngay trên người Vương ma ma, máu văng tung téo.
Thanh Từ đột nhiên thả tay Đoan ma ma ra, Đoan ma ma liền té ngã trên đất, nhìn thấy sát khí trong mắt Thanh Từ, không khỏi sinh ra sợ hãi, lại thêm khuôn mặt dữ tợn kia, Đoan ma ma bị doạ đến thở không ra hơi, suýt nữa hôn mê bất tỉnh.
Thanh Từ chán ghét lui về phía sau hai bước, âm thanh lạnh lùng nói:
" Đập hết tất cả mọi thứ ở trong phòng cho ta!"
" Ngươi... Ngươi nói cái gì... "
Đoan ma ma không dám tin nhìn nữ tử trước mắt, Vương ma ma ở xa xa lại cho là mình nghe lầm.
Hai người không ai nhúc nhích, chỉ lăng lăng nhìn, căn bản không dám nói gì đến chuyện học quy củ nữa!
Thanh Từ không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, đạp một cước thật mạnh trên bụng Đoan ma ma, sắc mặt Đoan ma ma lập tức trắng bệch, từng giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu chảy xuống gò má.
"Đừng để ta nói lại lần thứ hai!"
Thanh Từ lãnh khốc nhìn hai ma ma trước mặt.
Hai người dường như rất sợ hãi, hai bà ở trong phủ cũng được xem như lão nhân, nhiều năm như vậy, dưới sự chiếu cố của Đại phu nhân, cũng coi như ăn ngon uống say, cho dù là nô tài có chức vị ngang nhau, cũng đều phải cung kính hai bà.
Lúc này trong lòng hai người đều ghi hận Thanh Từ, nhưng bây giờ lại không có cách nào, chỉ biết làm theo lời nói của Thanh Từ, nhưng khi nhìn thấy những bảo bối quý báu kia, nếu đều đập hết thì rất đáng tiếc a!
Đoan ma ma ôm lấy bụng mình, Vương ma ma lại che đi mấy đường cắt trên cổ vì bị mảnh sứ vỡ đánh trúng, hai người liếc nhau, liền hiểu rõ ý tứ lẫn nhau, lập tức bắt đầu động thủ đập đồ.
Hai bà đã nghĩ kỹ, nha đầu này dường như biết võ công, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, nếu đến lúc đó phu nhân thật sự truy cứu, hai bà một mực nói những vật này đều do nha đầu này đập là được, cứ như vậy, Đại phu nhân tức giận ra tay, mối thù hôm nay của hai bà liền báo được rồi.
Nói làm liền làm, hai người kéo lê thân thể bị thương, ra sức đập mạnh mấy thứ đồ mà mạng tiện như hai bà cũng không bao giờ có được.
Không tới một lát, toàn bộ căn phòng đều là mảnh sứ vỡ nằm khắp nơi trên mặt đất, hạt châu san hô trân quý, bạch ngọc quan, lư hương bạch hạc bị vứt đầy đất, bàn ghế ngã trái ngã phải nằm trên mặt đất, bức tranh trên tường dưới sự chỉ huy của Thanh Từ cũng đều bị giật xuống, còn màn tơ thì bị xé rách rối tinh rối mù!
Tóm lại, chỉ trong chốc lát, phòng khách của Chi Lan viện liền tiếp đón một đống hỗn độn, Thanh Từ hài lòng nhếch miệng, gọn gàng lưu loát xoay người rời đi.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Ừmh, các bảo bối, cầu thu nha ~ Ta là một đứa nhỏ rất chăm chỉ, gần nhất mỗi ngày đều tám giờ càng giọt ~ Về sau ta sẽ tận lực bảo trì trụ giọt,