Phó Dĩ Lam bị Thanh Từ nhìn mà bụng đầy bất mãn, một đường chạy chậm theo sau: " Ánh mắt đó của ngươi là ý gì? Ngươi nói rõ cho ta ánh mắt đó của ngươi rốt cuộc là ý gì? Nếu như không có ta, ngươi có thể giết hắn sao? Ngươi có thể sao..?"
Thanh Từ lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng nói: " Nếu như không có ta, ngươi sẽ chết trong tay hắn."
Phó Dĩ Lam nghẹn lời, nói không ra lời, chỉ hận chính mình ở không đi gây sự, không duyên cớ còn bị người ta nắm chuôi.
" Hừ! Cô nãi nãi ta không nợ ngươi ân tình này, có điều kiện gì, ngươi nói đi!" Phó Dĩ Lam giống như cái đuôi đi theo sau lưng Thanh Từ.
Thanh Từ quỷ dị cười một tiếng: " Vậy thì để nam nhân của ngươi múc nước rửa chân cho nam nhân ta một tháng."
Sắc mặt của Phó Dĩ Lam chuyển từ đỏ đến xanh từ xanh đến tím, hận không thể cắn chết Thanh Từ.
Thanh Từ nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của nàng, khóe mắt hiện ra ý cười, ra tay lại càng ngoan tuyệt hơn.
" Cũng tàm tạm rồi đó. " Sơ Nhất đi đến bên cạnh hai người, nhìn thi thể chất khắp núi, chậm rãi nói.
Thanh Từ cũng phóng nhãn nhìn lại, thủ vệ canh giữ trước nhà tranh đã bị đột phá, chỉ còn lại lẻ tẻ mấy người còn đang dựa vào nơi hiểm yếu chống lại.
Đợi đến khi Sơ Nhị đến đây tụ hợp, mấy người liền đi đến trước nhà tranh.
" Ân Tiêu thật sự ở đây sao? Bên ngoài đánh nhau náo nhiệt như vậy, mà bà ta cũng không ra ngoài xem thế nào sao." Phó Dĩ Lam mở miệng nói.
Mấy người Sơ Nhất cũng đều liếc nhau một cái, trong lòng cũng có nghi vấn tương tự.
Theo lý mà nói, bên ngoài chém giết kịch liệt như thế, chẳng lẽ Ân Tiêu không có ý định chạy trốn?
Rốt cuộc là Ân Tiêu không có ở đây, hay là Ân Tiêu sử dụng kế vườn không nhà trống, muốn làm cho bọn họ bởi vì sinh nghi mà không dám tiến vào.
Sơ Nhất tìm được một người chưa tắt thở lạnh lùng hỏi: " Chủ tử các ngươi có ở bên trong không?"
" Không biết! " Sát thủ kia cũng rất cứng miệng.
Sơ Nhất đạp nát một cái tay của hắn, trong sơn lâm lập tức vang lên tiếng hét tê tâm liệt phế, làm người ta sợ hãi.
" Mau nói! Tiểu gia ta không có nhiều thời gian chơi đùa với ngươi đâu. " Sơ Nhất hơi mất kiên nhẫn, bên chủ tử nhà mình còn chưa biết thế nào đâu.
"Ta thật sự không biết, trong phòng có một ám đạo, ta căn bản không biết rốt cuộc chủ tử có đi hay không." Người kia chật vật mở miệng.
Sơ Nhất có chút lo lắng, Phó Dĩ Lam lại nói: " Vừa rồi lúc tên thủ lĩnh kia gọi người yểm hộ Ân Tiêu rút lui, hình như có mấy tên hắc y nhân rút vào nhà tranh, nhưng nãy giờ vẫn chưa đi ra, cho nên bên trong rất có thể thật sự có ám đạo."
Dường như mọi người cũng tương đối tán đồng thuyết pháp này, thỏ khôn có ba hang, dạng người như Ân Tiêu rất dễ dàng lưu lại đường lui cho mình.
Nhưng dù vậy, mấy người vẫn rất cẩn thận, dù sao trong tay Ân Tiêu có hỏa cầu, đây là ưu thế lớn nhất của Nam Kiều, cũng là uy hiếp lớn nhất với Tây La.
Sơ ý một cái, là sẽ mất mạng nơi này.
Sơ Nhất nắm chặt tay Thanh Từ, Phó Dĩ Lam thì nắm lấy cánh tay Sơ Nhị, bốn người liếc nhau, gật gật đầu, thận trọng đi vào.
Một bước, hai bước, ba bước...
Mãi cho đến khi mấy người an ổn tiến vào nhà tranh, từ đầu đến cuối vẫn bình an vô sự.
Thanh Từ đánh giá nhà tranh một vòng, kết cấu rất là đơn giản, ngay cả bàn ghế bài trí đều là đơn giản không thể đơn giản hơn, cùng Ân Tiêu xa hoa có chút không hợp nhau.
Nhưng cho dù như thế, vẫn có thể nhìn ra nơi này xác thực có người ngụ qua, tỷ như có một cái giường êm gỗ lê điêu khắc tinh xảo, mặt trên còn có một tấm da chồn.
Lại tỷ như trên mặt bàn có một bộ trà cụ tinh xảo, hình như làm từ bạch ngọc, phía trên được khắc viền văn hoàng kim, cực kì trân quý.
Sơ Nhị đưa tay sờ sờ chén trà, trầm giọng nói: " Nước còn ấm."
" Xem ra thật sự có người vừa đi, có lẽ trong phòng này thật sự có ám đạo." Sơ Nhất đánh giá bốn phía, dường như đang tìm kiếm chốt mở gì đó có thể khởi động ám đạo.
Mấy người gõ gõ bốn phía, chỉ là tìm nửa ngày, vẫn không phát hiện ra cơ quan nào có thể khởi động ám đạo, trong lúc nhất thời có chút nóng nảy.
Dường như Phó Dĩ Lam có chút mệt mỏi, liền tùy tiện ngồi xuống một cái ghế, nhưng không ngờ một cái chân ghế lại bị mất một đoạn, cả người lảo đảo một cái.
Sơ Nhị phản ứng cực nhanh, một cước liền giữ được cái chân ngắn hơn kia.
Sơ Nhất đang muốn mở miệng chế giễu, lại phát hiện mình không cười được.
" Đi mau! Là hỏa cầu!"
Sơ Nhất dắt tay Thanh Từ nhanh chóng nhảy ra ngoài, còn Sơ Nhị cũng lập tức ôm lấy Phó Dĩ Lam, trong nháy mắt phi thân ra ngoài.
Ngay lúc mấy người vừa tung người nhảy ra ngoài, thì cả gian nhà tranh trong nháy mắt phát nổ.
Ngọn lửa tận trời quét theo sau lưng mấy người, một tiếng tiếp một tiếng, vang vọng khắp sơn lâm, khiến cho người ta có cảm giác không lẽ núi này sắp sụp xuống.
Tiếng nổ vang trời qua đi, toàn bộ nhà tranh biến thành biển lửa, liệt hoả hừng hực được rót vào gió thu, hóa thành một ngọn đèn khổng lồ trong màn đêm, cơ hồ chiếu rọi cả nửa khu rừng.
Mấy người Sơ Nhất đều nằm bẹp dưới đất, mặt mũi đều là than đen, thoạt nhìn chật vật không chịu nổi, trên tóc trên mặt, trong cổ trong miệng đều là cỏ khô, nhìn vô cùng chật vật.
Đợi đến khi đứng lên, mấy người lại nhịn không được cười ha hả.
"Thật sự là nhặt về một cái mạng." Sơ Nhất phi một cái, phun cỏ khô trong miệng ra ngoài.
" Nhưng ta không hiểu lắm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao hỏa cầu lại đột nhiên phát nổ được. " Phó Dĩ Lam méo miệng hỏi, đôi mắt lấp lánh.
" Là ngươi động vào cái ghế dài kia, ghế dài có một cái chân bị què, ngươi vừa ngồi xuống, cái chân bị què sẽ chạm đất, ba chân còn lại sẽ bị nhấc lên, một khi kéo ra, liền tương đương với phát động kíp nổ. " Sơ Nhất giải thích nói.
Thanh Từ liếc nàng một cái nói: " May nhờ Sơ Nhị kịp thời giữ lại một chút, kíp nổ bởi vì kéo quá ngắn, cho nên mới phản ứng chậm, chúng ta mới có mạng mà ra ngoài."
Phó Dĩ Lam nghe mà líu lưỡi, đây thật sự là quá thảm rồi, mấy người bọn nàng thiếu chút nữa thì đã táng thân trong biển lửa.
Phó Dĩ Lam mắt đầy sao nhìn Sơ Nhị:" Nhị ca ca, huynh thật uy vũ!"
Sơ Nhị hơi mất tự nhiên dời mắt, còn Sơ Nhất và Thanh Từ thì đồng thời giật giật khóe miệng.
" Này này! Là Nhị ca ca ta đã cứu mạng của các ngươi đấy, sao các ngươi một chút thái độ cũng không có vậy." Phó Dĩ Lam bất mãn la hét.
Sơ Nhất liếc nàng một cái: " Cũng không biết là ai kích động kíp nổ."
Mấy người một đường cãi nhau lội trở về.
Sơ Nhất không ngờ, Ân Tiêu lại không ở đây, trước đó thám tử rõ ràng đưa tin nói chính mắt thấy Ân Tiêu đi vào nơi này.
Trong tay Ân Tiêu rốt cục còn có bao nhiêu lá bài chưa lật, cả gian nhà tranh đã bị nổ tung mà vẫn không nhìn thấy bóng dáng bà ta đâu.
Bây giờ cũng không biết tình hình bên chủ tử thế nào, nhóm người mình khổ đấu một hồi, nhưng kết quả ngay cả cái bóng của Ân Tiêu cũng không nhìn thấy, ngược lại còn cùng một đống sát thủ dây dưa lâu như vậy, đến cuối cùng suýt nữa còn ném luôn cái mạng nhỏ của mình.
Nếu như nói không tức là không thể nào, thật giống như ngươi rõ ràng muốn đi mua cải trắng, kết quả ngươi lại mua một đống củ cải trở về, mua về củ cải thì cũng thôi đi, nhưng lại phải bồi cả tính mạng, củ cải còn có độc, suýt nữa còn độc chết ngươi.
Động tĩnh bên này cực lớn, Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ tất nhiên cũng nhìn thấy, trong lòng không khỏi lo lắng cho an nguy của mấy người.
Hiên Viên Ngưng Trần mang theo rất nhiều sát thủ, vượt xa tưởng tượng của mấy người, nhưng cũng may Ân Cửu Dạ đã sớm chuẩn bị, nên cũng không bị đánh đến nổi trở tay không kịp.
Song phương tử thương đều rất thảm thiết, nhất thời trong thời gian ngắn cũng không phân ra thắng bại.
Trăng dời đến giữa bầu trời, sắc trời dần dần sáng lên một chút, mặt trời keo kiệt ló ra một quầng sáng màu vỏ quýt, chiếu khắp núi rừng.
Chỉ là bầu trời vẫn hiện ra một loại u ám tái nhợt, máu tươi khắp núi cơ hồ cùng đường chân trời hợp thành một thể.
Hiên Viên Ngưng Trần võ công cực cao, ngay cả Ân Cửu Dạ cũng rất kinh dị, ngày thường thấy hắn khiêm tốn thủ lễ là vậy, ai ngờ ra tay lại hung tàn đến thế.
Mà giờ khắc này, trên đỉnh núi xa xa, Ân Tiêu gật gật đầu với nam tử bên cạnh, nam tử thành kính quỳ gối trước mặt Ân Tiêu, chậm rãi nói: " Không nhục sứ mệnh."
" Đi đi."
Thân ảnh nam tử rất nhanh hoà vào trong bóng đêm, trốn sâu trong núi rừng, cầm lấy một cây sáo bắt đầu chậm rãi thổi.
Chim thú trong rừng nháy mắt tựa như tỉnh lại trong lúc ngủ mơ, chim chóc bay nhảy loạn xạ trên từng cành cây.
Sài lang hổ báo liên tục rống lên một tiếng, trong rừng cây giống như có thứ gì đó đang rục rịch, lá cây xào xạc rung động.
Trong nháy mắt, đại địa giống như đều đang rung chuyển, đám người vốn đang chém giết lẫn nhau nhất thời đều dừng tay, cẩn thận nhìn chăm chú động tĩnh bốn phía.
Mộc Tịch Bắc trầm giọng nói: " Là ngự thú giả."
Ân Cửu Dạ kéo Mộc Tịch Bắc vào trong ngực nói: " Thánh nữ Đông Du vẫn luôn ở trong rừng, cho dù Ân Tiêu có Mộc Tịch Hàm tương trợ, Đông Na cũng nắm chắc có thể chống lại cả hai người."
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, nhẹ nhàng cười một tiếng với Ân Cửu Dạ.
Mặc dù Mộc Tịch Hàm từng làm Thánh nữ Đông Du, nhưng dù sao cũng không phải từ nhỏ đã học tập bí pháp Đông Du, so với Đông Na đã từng là trưởng lão Đông Du vẫn có chênh lệch rất lớn, còn nữa Mộc Tịch Hàm chỉ học trong thời gian ngắn, nếu như nói ghép thành bí thuật, nhất định sẽ không phải đối thủ của Đông Na.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ Mộc Tịch Hàm đã từng là Thánh nữ Đông Du, như vậy cũng mang ý nghĩa đối với rất nhiều bí thuật nàng ta đều hiểu được phương pháp phá giải.
Theo như ý của Vân Khải nói, thì Ân Tiêu định để cho ngự thú giả đối đầu với Thánh nữ Đông Du, mà Mộc Tịch Hàm thì ở một bên phá giải bí thuật của Thánh nữ Đông Du, nếu cứ theo chiều hướng như vậy, thì Thánh nữ Đông Du chắc chắn sẽ không chống đỡ được.
Mãnh thú xung quanh càng ngày càng nhiều, từ xa nhìn lại, từng đôi mắt xanh lập loè đang cách các nàng càng ngày càng gần.
Mộc Tịch Bắc nhăn đầu lông mày, sinh ra một loại dự cảm không tốt.
Mấy tên ngự thú bây giờ đều ở quanh người bọn nàng, cũng không biết tình huống rốt cuộc ra sao.
Giờ phút này Mộc Tịch Hàm cũng ẩn thân trong rừng rậm, nam nhân bên cạnh chính là người ngự thú trước đó đứng ở bên người Ân Tiêu.
Trong mắt Mộc Tịch Hàm lóe ra hào quang sáng chói, loại hơi thở yên tĩnh như nước quanh thân đang cố gắng đè nén cuồng nhiệt trong lòng nàng.
Nàng vốn tìm tới Hiên Viên Ngưng Sương, muốn mượn nhờ bí pháp Đông Du để đưa Mộc Tịch Bắc cùng Ân Cửu Dạ vào chỗ chết, nhưng không ngờ Hiên Viên Ngưng Sương lại là một kẻ đoản mệnh, chưa gì đã chết rồi.
Chuyện này chỉ có thể nói là hai người Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ vận khí quá tốt, nhưng bây giờ mình lại được Ân Tiêu hỗ trợ, quả thực ngay cả ông trời cũng đang giúp nàng, nàng cũng không tin, lần này Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ còn có vận khí tốt!
Thánh nữ Đông Du ẩn thân ở một sườn khác, mấy vị trưởng lão ngồi vây xung quanh thủ hộ thay nàng, Đông Na ngồi ở giữa, trong tay cũng thổi một cây sáo ngọc, âm thanh như nước chảy tuôn ra trong không khí xao động bất an trong rừng.
Sau khi ngự thú giả thổi sáo, mãnh thú xác thực đều hoang mang tới gần phương hướng của Ân Cửu Dạ và Mộc Tịch Bắc.
Mà sau khi tiếng sáo của Đông Na vang lên, lại vững vàng chặn lại một đầu của hắn, vốn toàn bộ mãnh thú đang tiến về phía trước lại bồi hồi đứng lại tại chỗ, dường như trong lúc nhất thời không biết nên tiến hay nên lùi.
Mấy người Mộc Tịch Bắc cùng nhìn chăm chú mãnh thú, nhờ vào đó để phán đoán thắng thua giữa Đông Na cùng ngự thú giả.
Thời gian dần dần trôi qua, những con mãnh thú xao động bất an dường như đã được trấn an, dần dần có ý thối lui.
Mà đúng lúc này, lại có một tiếng sáo cách không vang lên, không giống với Đông Na trấn an lòng người, tiếng sáo này ồn ào làm cho người ta cảm thấy phiền lòng, lại cố tình quấn lấy tiếng sáo của Đông Na.
Mộc Tịch Bắc biết, tiếng sáo này tất nhiên là Mộc Tịch Hàm tạo ra, nhất định đang dùng cùng một âm luật để phá giải tiếng sáo của Đông Na, tiếng sáo của hai người quấn quýt lấy nhau, dần dần, không còn nghe rõ tiếng sáo của Đông Na nữa.
Ngược lại là tiếng sáo của ngự thú giả, vẫn rõ ràng tách ra với tiếng sáo của Đông Na cùng Mộc Tịch Hàm, gọi lại mãnh thú trong rừng phát động tấn công về phía bọn họ.
Sự tình cho đến bây giờ, dường như vẫn trong dự liệu, có lẽ đã sớm báo trước cho Đông Na, nên chắc nàng ta nhất định sẽ có biện pháp thoát khỏi sự dây dưa của Mộc Tịch Hàm.
Mãnh thú rốt cục không bị khống chế nữa, giống như ngựa hoang mất cương, từng con rống giận lao tới đám người.
Hiên Viên Ngưng Trần cũng ở trong đó, nhìn thấy mãnh thú đang lao nhanh đến, có chút thất thần.
Mộc Tịch Bắc nhìn hắn một cái, tâm cũng lạnh một nửa, Ân Tiêu quả nhiên vẫn vô tình như trước đây, chỉ sợ qua trận đấu ngự thú này, bà ta cũng không dự định giữ lại Hiên Viên Ngưng Trần.
Hiên Viên Ngưng Trần rủ xuống con ngươi, thoạt nhìn có chút tổn thương, từ nhỏ đến lớn, mọi việc hắn đều nghe theo mẫu hậu dạy bảo, cho dù hắn làm Hoàng đế, biết rõ mình là một con rối, nhưng vẫn nguyện ý nghe theo sắp xếp của bà.
Tất cả những điều này, chỉ bởi vì bà là mẹ của hắn, nhưng bây giờ, vô luận hắn làm thế nào, bà vẫn như cũ không chút do dự bỏ qua mình! Mình có bao nhiêu xuẩn, mới cho rằng, mình có thể mang đến niềm vui cho bà!
" A! " Hiên Viên Ngưng Trần bắt đầu dẫn dắt sát thủ Nam Kiều cùng nhau chém giết mãnh thú trước, trong lòng của hắn lại rất phẫn nộ.
Hắn vốn cho rằng bản thân hắn đối với mẫu thân có lẽ có sự khác biệt, cho nên hắn lặng lẽ quan sát mẫu hậu đuổi tận giết tuyệt ca ca hắn, nhưng không ngờ, đến cuối cùng, chính hắn vẫn chạy không thoát kết cục như vậy!
Binh sĩ Tây La cùng bọn sát thủ cũng không chủ động xuất kích, mà là làm thành một vòng tròn, thời khắc cảnh giác bốn phía.
Nơi xa bắt đầu có sài lang, có báo, còn có hổ cùng lợn rừng, tất cả đều đang lao về phía trước, rõ ràng có thể cảm giác được mặt đất đang rung chuyển.
Mộc Tịch Bắc chưa bao giờ biết, trên ngọn núi bình thường không có gì lạ này vậy mà lại có nhiều mãnh thú như vậy, sợ là ngự thú giả đã triệu hồi cả những mãnh thú ở khu rừng lân cận đến đây luôn.
Binh sĩ Nam Kiều bắt đầu chém giết mãnh thú, chắc hẳn đến cuối đời bọn họ cũng không thể hiểu được, vì sao chính mình liều chết trung thành với chủ tử, nhưng cuối cùng chủ tử lại không lưu tình mà giết chết mình.
Trong hoàn cảnh này, cũng không phải Ân Cửu Dạ và Mộc Tịch Bắc không chịu hỗ trợ, chỉ là Đông Na từng nói qua, mãnh thú đều có linh tính, nếu như trên người dính quá nhiều máu tươi của mãnh thú, chỉ càng khiến mãnh thú phát cuồng hơn thôi.
Mộc Tịch Bắc mắt thấy một binh sĩ Nam Kiều bị một con hổ nuốt mất nửa người, ngay cả quần áo đều bị cuốn vào trong miệng hổ, ruột bụng đều muốn trào ra ngoài.
Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy trong dạ dày cồn cào dời sông lấp biển, túm lấy Ân Cứu Dạ liền nôn ra một trận.
Ân Cửu Dạ vỗ lưng giúp nàng, lông mày cau lại, cực kỳ đau lòng.
Lão thái phi vốn cũng khó chịu không thôi, nhìn lên thấy Mộc Tịch Bắc bị nôn, lo lắng cho nàng, bản thân mình vẫn còn khá tốt, lo lắng lặp đi lặp lại: " Làm sao cho phải đây."
Ân Cửu Dạ kéo Mộc Tịch Bắc dựa vào trong ngực, để nàng không phải nhìn thấy hình ảnh máu me nữa.
Trong rừng chém giết vẫn vô cùng thảm thiết, lợn rừng dùng răng nanh sắc nhọn, hung hăng ghim binh sĩ Nam Kiều ở trên thân cây, hoặc là dùng đâm xuyên qua người, rồi lại hất ra, vô cùng đáng sợ.
Tựa ở trong ngực Ân Cửu Dạ, Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy bộ ngực của hắn phá lệ ấm áp, rất nhanh liền làm cho nàng an ổn xuống.
Một tay nhẹ nhàng đặt lên bụng, trong lòng chậm rãi nói, Bảo Bảo phải ngoan, đừng nháo mẹ nha, mẹ đang cùng cha con đánh quái thú.
Sau khi tĩnh tâm lại, Mộc Tịch Bắc liền phát hiện tiếng sáo của Đông Na rõ ràng có biến hóa, dần dần thoát khỏi dây dưa của Mộc Tịch Hàm, tiếng sáo càng ngày càng rõ ràng, mơ hồ có tình thế ngăn lại ngự thú giả.
Mộc Tịch Hàm không cam lòng lạc hậu, biến hóa làn điệu, lần nữa đọ sức cùng Đông Na.
Tiếng sáo của hai người dây dưa không ngớt, theo thời gian trôi qua, dần dần không còn mạnh mẽ như trước, rõ ràng hao phí quá nhiều tinh lực.
Ngay lúc tiếng sáo đều yếu bớt, thì tiếng sáo của Đông Na lại dẫn đầu biến hóa cực lớn, ngay cả người ngoài cuộc như Mộc Tịch Bắc đều có thể nghe ra Đông Na đã dốc hết toàn lực, buông tay đánh cược một lần.
Mà Mộc Tịch Hàm vốn đang suy yếu, cũng lần nữa tấu vang, dường như nhất định phải ganh đua cao thấp cùng Đông Na.
Hai người đều cầm tính mệnh tranh đấu, ban đầu lúc còn ở Đông Du, Đông Na và Mộc Tịch Hàm có thể nói có thù oán không nhỏ, ở trong mắt Đông Na, nếu mình bại bởi Mộc Tịch Hàm, ngày sau ở Đông Du có thể nói là mất hết mặt mũi.
Mà đối với Mộc Tịch Hàm mà nói, nhất định phải bám chết ngăn chặn Đông Na, khiến Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ phải táng thân nơi này!
Cho nên giờ phút này, hai người mặc dù đang thổi sáo đánh nhau, nhưng cũng chân chính lấy mạng đổi mạng.
Có lẽ, Mộc Tịch Hàm nhất định hận thấu xương Mộc Tịch Bắc cùng Ân Cửu Dạ, bằng không cũng sẽ không liều mạng như thế.
Ngay thời điểm tiếng sáo hỗn loạn phiền nhiễu lòng người đang so tài, thì một tiếng sáo trong đó đột nhiên im bặt.
Mộc Tịch Hàm phun ra một ngụm máu tươi, một tay vịn thân cây bên cạnh, một tay nắm chặt cây sáo, máu trong miệng không ngừng tuôn ra ngoài, cả khuôn mặt cũng không còn một chút huyết sắc.
Ngự thú giả nhìn nàng ta một cái, vẫn tiếp tục thổi sáo của mình, không để ý đến Mộc Tịch Hàm một chút nào.
Mộc Tịch Hàm dựa vào thân cây chậm rãi trượt xuống, một đôi mắt đen nhìn đôi nam nữ đang dựa sát vào nhau cách đó không xa, trong mắt lóe lên một tia không cam lòng.
Sáo ngọc trong tay trượt xuống, nữ tử chậm rãi nhắm mắt lại, hiện lên trong đầu lại là những hình ảnh gắn bó thuở nhỏ.
" Bắc Bắc... Lần sau không được nói chuyện với Đại phu nhân như vậy, sẽ bị đánh đó."
" Bắc Bắc... Điểm tâm này là phụ thân mang về, muội cũng mau tới nếm thử đi."
" Bắc Bắc... Đây là hai kiện y phục tỷ tỷ làm cho muội, tỷ tỷ biết muội bây giờ cái gì cũng không thiếu, chỉ mong muội đừng ghét bỏ."
" Mộc Tịch Bắc! Ngươi tại sao muốn tranh với ta! Ngươi rõ ràng đã có được tất cả, vì sao ngay cả người nam nhân duy nhất ta yêu đều muốn giành với ta."
" Ân Cửu Dạ. Ta yêu ngươi. Ta là thật lòng yêu ngươi, ngươi vì sao lại không chịu tin tưởng ta!"
Quá khứ giống như trang sách, không ngừng lật qua trong đầu của nàng, một hồi dừng ở trang này, một hồi lại dừng ở trang kia, chuyện cũ bị gió cuốn bay.
Mộc Tịch Hàm chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn về phía nữ tử tuyệt mỹ ở nơi xa, chậm rãi mở miệng nói:
" Bắc Bắc, kiếp sau chúng ta vẫn làm một đôi tỷ muội cực khổ, ta vẫn chiếu cố muội, có được không?"
Con người nói chung đều như thế, có thể cùng chung hoạn nạn, lại khó có thể chung phú quý, đây có lẽ là chuyện bi thương nhất thế gian.
Mộc Tịch Hàm chậm rãi nhắm lại hai mắt, không bao giờ tỉnh lại nữa, vết máu ở khóe miệng nhìn rất dữ tợn, lại mang theo một nụ cười thản nhiên, có cảm giác thỏa mãn và giải thoát không nói ra được.
Thánh nữ Đông Du Đông Na cũng bởi vì chống đỡ hết nổi mà phun ra một ngụm máu tươi, có điều cho dù sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn có thể chống đỡ được.
Thiếu đi thanh âm hỗn loạn, tiếng sáo của ngự thú giả càng trở nên trong trẻo, dã thú trước đó còn bồi hồi không chịu tiến lên, vậy mà bây giờ đều bắt đầu khởi xướng tiến công.
Đông Na mắt thấy những mãnh thú kia tấn công về phía Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ, do dự một chút, lại ráng chống đỡ đứng dậy lần nữa thổi lên sáo ngọc.
Vốn cho rằng, dựa vào năng lực của Thánh nữ Đông Du, chỉ cần giữ được một hơi thì nhất định có thể áp chế được ngự thứ giả có năng lực còn kém hơn nhiều so với Mộc Tịch Hàm này.
Thế nhưng dần dần, Đông Na lại phát hiện sự tình không đúng, trải qua một hồi giao thủ, tiếng sáo của nam tử này từ đầu tới cuối đều duy trì một loại nhịp điệu, giống như tinh lực không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Mộc Tịch Bắc cũng nhận ra, từ sau khi tiếng sáo của Mộc Tịch Hàm biến mất, thì tiếng sáo sau đó của Đông Na không còn mạnh mẽ như trước, có điều cho dù không còn mạnh mẽ như trước, nhưng để ứng đối với ngự thú giả thì vẫn đủ tiêu chuẩn.
Trách thì trách ngự thú giả này giống như trong thời gian ngắn đã tăng lên công lực, vô luận Đông Na sử dụng sức mạnh gì, hắn đều có thể chống lại được.
" Chàng có cảm thấy tên ngự thú bên người Ân Tiêu rất quái lạ không? "Mộc Tịch Bắc hỏi Ân Cửu Dạ.
Ân Cửu Dạ gật đầu nói: " Ban đầu cảm thấy rất yếu, nhưng bây giờ lại cảm thấy rất mạnh."
Mãnh thú đã vây quanh tất cả mọi người, Hiên Viên Ngưng Trần rốt cục cũng không ngăn cản nổi nữa mà cùng mấy người Ân Cửu Dạ thối lui đến một chỗ.
Đúng lúc này, ngự thú giả tựa như đã tìm được cực hạn của Đông Na, một tiếng sáo phá không vang lên, tiếng sáo của Đông Na đột nhiên im bặt, Đông Na lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, cả người đã rơi vào hôn mê.
Ngự thú giả không còn trở ngại, cuối cùng không giấu giếm thực lực nữa, không chút kiêng kỵ bắt đầu thổi vang sáo ngọc, từng đợt tiếng sáo mang theo dòng khí sắc bén, phá không đánh tới.
Tất cả mãnh thú trong nháy mắt chạy như điên về phía mọi người, mở to cái miệng đầy máu bắt đầu cắn xé, tiếng rống chấn thiên kéo dài đến trăm dặm đế đô, vẫn như cũ khó mà tiêu tan.
Tâm Ân Cửu Dạ chợt lạnh, cũng nhanh chóng kịp phản ứng: " Trúng kế rồi!"
Mộc Tịch Bắc đồng thời nói: " Ân Tiêu biết Vân Khải sẽ phản bội bà ta, đoán được hắn sẽ đưa tin tức cho chúng ta, cho nên cố ý để hắn biết được tin tức giả, vừa vặn tương kế tựu kế!"
Hay cho một Ân Tiêu, quả nhiên là âm hiểm đến cực điểm, bọn họ đều cho rằng Mộc Tịch Hàm là lá bài chưa lật của bà ta, thế nhưng trên thực tế tên nam nhân đã dụ đàn dơi đến vào ngày nàng đại hôn lại là một cao thủ ngự thú.
Ngày đó, hắn phụng mệnh Hiên Viên Ngưng Sương, đến phá hư đại hôn của mình, lại bởi vì bị Ân Cửu Dạ phát hiện trước, nên đã mời Đông Na đến phòng ngự.
Hắn cố ý giả bộ như không địch lại Đông Na, nhìn như tan tác rời đi, kì thực chỉ là đang che giấu thực lực, cũng chế tạo cho bọn họ một hình tượng hắn chỉ là một hạng người bình thường!
Có lẽ, bắt đầu từ lúc Hiên Viên Ngưng Sương đi sứ Tây La, thì nhất cử nhất động của nàng ta đều đã bị Ân Tiêu tính toán trong đó, bao gồm cách làm cùng phản ứng của Hiên Viên Ngưng Sương, cũng vì bà ta không ra mặt, cho nên liền tính kế đến cả trên đầu mình và Ân Cửu Dạ.
Ngự thú giả này che dấu vô cùng tốt, không ai ngờ được hắn lại chính là một cao thủ chân chính, so với Thánh nữ Đông Du còn lợi hại hơn!
Các nàng đều cho rằng Mộc Tịch Hàm hiểu biết bí thuật Đông Du, nàng ta mới là một kẻ khó đối phó nhất, nhưng trên thực tế, tên ngự thú này mới là sát chiêu sau cùng!
Bây giờ Đông Na không địch nổi nữa, đông đảo mãnh thú vây quanh, chỉ sợ hôm nay sẽ là cửu tử nhất sinh.
Dưới tiếng sáo của ngự thú giả, tất cả mãnh thú đều phát cuồng lao như điên vào giữa đám người.
Sắc mặt Mộc Tịch Bắc rất trầm, biết người bên mình không thể ngồi yên không để ý đến nữa, những mãnh thú phát cuồng lao thẳng về phía trước, khiến cho người ta không kịp nghĩ nhiều đã phải vọt lên.
Cái mồm đầy máu bắt đầu cắn xé mọi người, binh sĩ Tây La cũng không thể không ứng phó.
Chỉ là so với những mãnh thú hung tàn này, thì những cao thủ này vẫn rất khó chống đỡ, càng ngày càng có nhiều người biến mất.
Phải, là biến mất, bọn họ hoặc là bị mãnh thú cắn đôi, xé xác thành mảnh nhỏ, hoặc là cả người bị nuốt vào trong bụng, không còn tìm thấy một chút tung tích, duy chỉ có máu tươi trên đất là càng ngày càng nhiều, không chảy thành dòng, mà từng chút từng chút thấm vào trong bùn đất đen thui, hiện ra một màu đỏ đậm chói mắt.
Đây không phải là một trận quyết đấu, mà là một trận đơn phương tàn sát, con người vào thời khắc này trở nên thật nhỏ bé.
Mộc Tịch Bắc nhìn cảnh tượng trước mắt mà cũng đỏ mắt, Ân Tiêu ơi Ân Tiêu, rốt cuộc tâm địa bà lạnh lẽo cứng rắn đến cỡ nào, mới có thể thờ ơ nhìn những người vô tội này bị tra tấn tàn khốc, nhìn những sinh mệnh tươi sống đang sợ hãi cùng chôn vùi trong thống khổ như vậy đây.
Tiếng sáo vẫn cao vút như trước, lại mang theo ma lực nhiễu loạn lòng người, khiến cho tinh thần người ta không tự chủ được bắt đầu táo bạo hoảng loạn, mà những mãnh thú này lại không chút kiêng kỵ giẫm đạp lên từng sinh mệnh, giống như muốn phá hủy toàn bộ thế giới này.
Mộc Tịch Bắc nói với Ân Cửu Dạ: " Nhất định phải giết ngự thú giả này! Chỉ có giết hắn, những mãnh thú này mới có thể dần dần an ổn."
Lão thái phi nói: " Nhưng bây giờ căn bản không có cách nào xông ra vòng vây, con nhìn những con súc sinh đang há to mồm máu này xem, cho dù võ công có cao tới đâu sợ là cũng không ra được."
Ân Cửu Dạ quét mắt toàn cảnh một cái, xác thực, nhiều mãnh thú như vậy thật sự là rất khó giết hết, nếu như hắn thử một lần, có lẽ sẽ có cơ hội, nhưng trong rừng tối đen, tiếng sáo của ngự thú giả lại từ bốn phương tám hướng truyền đến, thực sự rất khó phán đoán rốt cuộc hắn đang ẩn thân ở nơi nào.
Còn nữa, lúc này ốc còn không mang nổi mình ốc, nếu như lúc này hắn xông ra ngoài, không thể nghi ngờ sẽ đặt Mộc Tịch Bắc vào trong nguy hiểm, dựa vào võ công của nàng, cộng thêm hiện tại đang mang bầu, thực sự rất khó bảo vệ bản thân.
Ân Cửu Dạ một mặt nhanh chóng suy tư, một mặt không ngừng chém giết tới gần mãnh thú.
Chỉ một hồi, một thân áo bào đen đã dính đầy máu.
Mộc Tịch Bắc nhìn cảnh tượng trước mặt, lo lắng không thôi, những mãnh thú này so với những cao thủ kia còn khó đối phó hơn, bởi vì mãnh thú thân thể to lớn, tính công kích mạnh, hơn nữa chiêu thức lại khác con người, thậm chí lúc này còn không có một chút tư duy chỉ điên cuồng công kích, nó cũng sẽ không để ý bản thân mình có bị thương hay không.
Nếu như cứ kéo dài như thế, cho dù là Ân Cửu Dạ cũng sẽ hao hết thể lực, khó mà đối phó.
Hiên Viên Ngưng Trần cũng đang khổ sở chống đỡ, bọn họ đã chém giết một hồi lâu nên so với binh sĩ Tây La động thủ sau, bọn họ nhìn qua có vẻ rất chật vật.
Trên mặt Hiên Viên Ngưng Trần đã bị móng vuốt cào ra mấy vệt máu, trên người lại có thêm không ít lỗ máu, cả người đã thở hồng hộc.
Đúng lúc này, một con hổ mở to cái mồm đầy máu lao về phía Mộc Tịch Bắc, Ân Cửu Dạ đang ứng phó với hai con lợn rừng lao đến ở bên kia, căn bản không rảnh phân thân.
Mộc Tịch Bắc nghiêng người né tránh, móng vuốt con hổ rất nhanh lại nhào về phía nàng, Mộc Tịch Bắc giơ chân đá lên một thanh kiếm trên đất, chém mạnh vào móng vuốt hổ, thế nhưng thanh kiếm được chế tạo tỉ mỉ, vào lúc chống lại móng hổ, lại nháy mắt gãy đôi.
Con hổ bởi vì bị thương mà rống lên kịch liệt, thoạt nhìn càng táo bạo hơn, tung người nhảy lên, vồ về phía Mộc Tịch Bắc.
Trong lòng Mộc Tịch Bắc căng thẳng, lăn một vòng tránh khỏi chỗ, nhanh chóng né tránh, con hổ rất tức giận, thế nhưng hai mắt lớn như chuông đồng lại tức khắc nhìn về phía Lão thái phi sắc mặt trắng bệch đứng ở một bên.
Điên cuồng rống một tiếng, bỏ qua Mộc Tịch Bắc, vồ về phía lão thái phi.
Cho dù lão thái phi can đảm hơn người, nhưng cũng chỉ là một phụ nhân không có võ công, có nhanh cũng không nhanh bằng con hổ đang cơn điên.
" Không! " Trong lòng Mộc Tịch Bắc đau xót, liền xông về phía con hổ.
Giờ khắc này, nàng rốt cuộc đã hiểu được dụng ý của Ân Tiêu, có lẽ Ân Tiêu đã sớm đoán được khi lão thái phi nhìn thấy tờ giấy kia sẽ tìm đến mình, mà mình nhất định sẽ nhận mẹ con với lão thái phi, đây chính là mục đích thực sự của bà ta!
Nguyên nhân là vì lão thái phi không phải người thường, nhất định có thể nhìn ra tờ giấy kia có mờ ám, sợ làm liên luỵ đến mình, nên nhất định sẽ tới tìm mình thương lượng.
Một khi lão thái phi nói ra chuyện này, vậy thì mình nhất định sẽ cùng lão thái phi nhận nhau.
Một khi đã biết mình là con gái ruột của bà, lại biết một mình mình mạo hiểm, bà chắc chắn sẽ không rời đi một mình.
Trận đấu ngự thú hôm nay, Ân Tiêu muốn để cho mình lần nữa trải qua cảnh sinh ly tử biệt!
Để cho mình hoặc là lão thái phi phải chịu nỗi đau đớn kịch liệt sau khi vừa mới hưởng thụ niềm vui mất mà được, lại phải gặp cảnh người thân chết thảm trước mặt mình, càng muốn một lưới hốt gọn tất cả mọi người, chấm dứt hậu hoạn!
Thân thể bị tra tấn cũng không đáng sợ, thậm chí cho dù giang sơn Tây La hoàn toàn rơi vào trong tay Ân Tiêu cũng không đáng sợ, chân chính đáng sợ chính là đả kích tâm linh của ngươi, thân nhân của mình chết thảm ở trước mặt, mà mình lại bất lực không thể làm gì, điều này sẽ trở thành ác mộng mà cả đời bọn họ không thể thoát ra!
Ân Tiêu ơi Ân Tiêu, sao bà có thể ác độc đến vậy chứ, ông trời vì sao lại đem tâm cơ thâm trầm như thế, thủ đoạn khó lường như vậy cho một nữ nhân độc ác như bà ta chứ.
Mộc Tịch Bắc không chút suy nghĩ, liền nhào về phía mãnh hổ, lão thái phi hét lên một tiếng chói tai:
" Bắc Bắc! "
Ân Cửu Dạ nghe tiếng hét của Lão thái phi trong lòng xiết chặt, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy cả người Mộc Tịch Bắc đang bám chặt trên người con hổ, hai tay hung hăng kéo lấy da thịt trên người con hổ.
Mà con hổ bởi vì bị tập kích bất ngờ mà bất mãn, kịch liệt lắc lư thân thể của mình, dường như hạ quyết tâm phải hất Mộc Tịch Bắc xuống!
Mộc Tịch Bắc tay run không ngừng, nếu như ngày trước có lẽ nàng thật sự sẽ không sợ, nhưng bây giờ nàng lại hơi sợ, nàng sợ đứa con trong bụng nàng bởi vì nàng mà mất mạng, cũng sợ nàng sẽ thật sự chết bởi con hổ này, để lại Ân Cửu Dạ lẻ loi một mình.
Không! Nàng nhất định phải sống! Nàng nhất định phải sống!
Nữ tử nắm chặt da lông con hổ, bởi vì sức lực con hổ rất lớn, vì phòng ngừa mình sẽ bị con hổ hất ra, nên nàng liền cắm sâu móng tay thật dài vào trong da thịt của con hổ, trên da hổ chảy ra không ít máu tươi.
Cảm nhận được đau đớn, con hổ càng táo bạo hơn, thế nhưng lại phát hiện, chỉ cần nó hất người trên lưng lên, là da thịt sẽ bị rách sâu hơn, nhận biết được điều này, khiến nó thoáng an ổn hơn một chút.
Đúng lúc này, Ân Cửu Dạ tìm đúng thời cơ, lăng không mà lên, một thanh trường kiếm đâm sâu vào đỉnh đầu của con hổ!
Con hổ vốn đang khí thế hung mãnh trong nháy mắt suy sụp, chậm rãi ngã xuống mặt đất.
Ân Cửu Dạ gắt gao ôm chặt Mộc Tịch Bắc, cả người cũng nhịn không được run run, một màn vừa rồi nhìn thấy mà giật mình, nếu như Mộc Tịch Bắc thật sự bị con hổ hất xuống, thì khả năng sống sót chỉ là số không.
Mộc Tịch Bắc cũng nhẹ nhàng thở ra, nhẹ giọng an ủi nam nhân: " Ân Cửu Dạ, một mình ta đã từng tay không giết chết ba con hổ đó."
Ân Cửu Dạ không nói gì, chỉ ôm nàng càng chặt hơn chút.
Kỳ thật các nàng đều hiểu được, những mãnh thú trước mặt đã không còn là những mãnh thú như ý nghĩa bình thường nữa, bị tiếng sáo của ngự thú giả tác động, thì sự hung tàn và thú tính táo bạo tiềm ẩn trong cơ thể nó toàn bộ đã bị kích phát ra.
Lão thái phi chảy xuống hai hàng nước mắt, chậm rãi nhắm hai mắt lại, thở dài một hơi, thậm chí đã bắt đầu hối hận vì sao chính mình không chịu rời đi, bây giờ lại làm liên luỵ nó, chỉ là, lúc trước bà chỉ là không muốn thấy con của mình biến mất trước mặt mình, lại không nghĩ rằng sẽ mang đến tai nạn như vừa rồi.
Mộc Tịch Bắc đi về phía lão thái phi, nắm chặt tay của bà, nàng biết bà đang tự trách mình: " Mẹ, con không sao rồi."
Thân hình Lão thái phi run lên, nhìn Mộc Tịch Bắc mà nước mắt chảy dài, cười gật đầu thật mạnh.
Trên núi chất đống rất nhiều thi thể của mãnh thú, nhưng cho dù đã chết nhiều như thế, thì mãnh thú vẫn giống như thuỷ triều lao về phía bọn họ.
Nhìn thấy những mãnh thú giết mãi không hết đuổi mãi không đi kia, tự dưng khiến người ta sinh ra một cảm giác tuyệt vọng.
Trời tối hơn một chút, mang theo một loại áp lực ngột ngạt, khiến cho người ta khó mà thở dốc, mùi máu tanh nồng nặc càng làm người ta cảm thấy buồn nôn, hết thảy đều trở nên hỗn độn không chịu nổi.