Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 210: Con song sinh



Mộc Tịch Bắc dừng lại nhìn về phía Quách La Ngưng Giai một thân phương hoa, cũng không giống thường ngày ý cười đầy mặt, một đôi mắt đen sâu không lường được, ý vị sâu xa.

Quách La Ngưng Giai nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, mở miệng nói: " Ta là đến thăm Thái hậu nương nương, không biết lần này Quận chúa vì sao vào cung?"

Mộc Tịch Bắc nheo lại hai mắt, bình tĩnh nói: " Bệ hạ triệu kiến."

Khóe miệng Quách La Ngưng Giai gợi lên ý cười: " Nghĩ đến bệ hạ nhất định có chuyện vô cùng trọng yếu, mới có thể mời Vĩnh Dạ quận chúa vào cung."

" Thánh chỉ đến, Quách La Ngưng Giai tiếp chỉ. " Vương công công tay cầm thánh chỉ, đúng lúc nhìn thấy Mộc Tịch Bắc đang đối thoại với Quách La Ngưng Giai, có chút xấu hổ mở miệng nói.

Quách La Ngưng Giai quỳ xuống tiếp chỉ nói: " Quách La Ngưng Giai tiếp chỉ."

Vương công công nhìn Mộc Tịch Bắc một cái, hơi phúc thân: " Vĩnh Dạ quận chúa cũng ở đây sao."

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, ánh mắt tĩnh mịch lướt qua thánh chỉ trong tay Vương công công: " Nếu Vương công công có thánh chỉ cần tuyên đọc, vậy ta xin được cáo lui trước."

Quách La Ngưng Giai lại mở miệng nói: " Vĩnh Dạ quận chúa xin dừng bước, đã lâu không gặp Quận chúa, Ngưng Giai vô cùng tưởng niệm, đợi công công tuyên đọc thánh chỉ xong, Ngưng Giai muốn ôn chuyện với quận chúa."

Mộc Tịch Bắc đứng vững bước chân, môi mỏng khẽ mở: " Vậy cũng được."

Vẻ mặt của Vương công công hơi hơi lo lắng nhìn Mộc Tịch Bắc một chút, sau đó bắt đầu tuyên đọc thánh chỉ: " Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, trẫm cảm động và nhớ đến mỹ danh của tổ tiên Hoàng hậu Tây Đông cung, nhân đây tứ phong Quách La Ngưng Giai quận chúa làm Thái Tử Phi, mong sẽ cùng Vĩnh Dạ quận chúa đồng tâm đồng đức, tỷ muội hai người cùng nhau phụ tá Thái tử, thành một giai thoại."

Khóe miệng Quách La Ngưng Giai gợi lên một chút ý cười, cũng không phải là đắc ý, dường như chỉ cảm thấy rất thú vị thôi: " Ngưng Giai tiếp chỉ, nhất định không phụ bệ hạ nhờ vả."

Vương công công gật gật đầu, cầm phất trần rời đi.

Quách La Ngưng Giai đứng dậy, nhìn về phía Mộc Tịch Bắc mở miệng nói: " Xem ra ngày sau hai người chúng ta phải xưng hô tỷ muội, sinh hoạt ở chung một mái hiên rồi."

Mộc Tịch Bắc cười nói: " Nói cũng đúng, có lẽ ta là mười dặm hồng trang cưới hỏi đàng hoàng, còn ngươi sẽ được cử hành ở trước điện Diêm vương."

Q

uách La Ngưng Giai ý cười càng sâu, nha hoàn sau lưng nàng ta lại có chút tức giận, nhìn về phía Mộc Tịch Bắc ánh mắt mang theo chán ghét cùng ghét bỏ, hay cho một Vĩnh Dạ quận chúa vậy mà nguyền rủa tiểu thư nhà nàng đến âm tào địa phủ cử hành hôn sự.

" Phu quân còn ở đây, ta sao dám đi trước, ta còn muốn cẩn tuân ý chỉ của bệ hạ, cùng muội muội đồng tâm đồng đức, cùng nhau phụ tá Thái tử nữa. " Quách La Ngưng Giai không vui không buồn nói.

Mộc Tịch Bắc cười nói: " Vậy ta liền ở đây chúc mừng tỷ tỷ cưới hỏi đàng hoàng, mười dặm hồng trang sắc đỏ khuynh thành."

Quách La Ngưng Giai cười nói: " Cũng chúc muội muội như thế."

Hai người đều không mở miệng nữa, nghiêng người mà đi.

Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn, bước chân phù phiếm, hay cho một tên uất ức Hoàng đế, hay cho một biện pháp phòng ngừa chu đáo!

Đi ra không bao xa, liền nhìn thấy Ân Cửu Dạ sắc mặt âm trầm đang nghênh diện đi tới.

" Bắc Bắc. " Ân Cửu Dạ đỡ lấy đầu vai nữ tử.

Mộc Tịch Bắc ngẩng đầu xả ra một nụ cười: " Ân Cửu Dạ."

Ân Cửu Dạ nhìn thấy Mộc Tịch Bắc sắc mặt trắng bệch, bàn tay nắm bả vai nàng không khỏi càng thêm dùng sức, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng: " Xảy ra chuyện gì?"

Mộc Tịch Bắc cười nói: " Không có gì, lão già Hoàng đế dùng thân phận song sinh của chàng uy hiếp ta."

Ân Cửu Dạ cau lại lông mày: " Uy hiếp nàng cái gì?"

Mộc Tịch Bắc đối diện với cặp mắt đen hung ác nham hiểm kia, cuối cùng mở miệng nói: " Muốn sắc lập ta làm hậu."

Trong mắt Ân Cửu Dạ chớp mắt hiện lên mưa to gió lớn, sấm sét ầm ầm, trên trán gân xanh nổi lên bốn phía, ẩn nhẫn xúc động muốn xé nát tất cả.

Mộc Tịch Bắc nắm lấy tay Ân Cửu Dạ từ trên vai của mình xuống, đi về phía trước nói: " Đồng thời hạ chỉ sắc phong Quách La Ngưng Giai làm Thái Tử Phi, bắt chước tổ tiên Hoàng hậu Đông Tây Cung."

" Nàng nói cái gì? " Ân Cửu Dạ một tay kéo Mộc Tịch Bắc lại, gắt gao nắm chặt cánh tay của nàng, buộc nàng nhìn thẳng hai mắt của mình.

Mộc Tịch Bắc không mở miệng, nhìn về phía Ân Cửu Dạ trong hai mắt mang theo đau lòng, Hoàng đế thật sự hạ độc ở trên người hắn sao?

Ân Cửu Dạ lại cho rằng Mộc Tịch Bắc ẩn nhẫn đau lòng là vì đau lòng thất vọng về mình, có chút phát cuồng, nắm chặt cổ tay của nàng quát: " Ta sẽ không lấy nàng ta! Cũng sẽ không để nàng gả cho Hoàng đế!"

" Ta biết. " Mộc Tịch Bắc nhẹ giọng mở miệng.

Ân Cửu Dạ hung hăng khóa kín môi đỏ Mộc Tịch Bắc, mang theo khí thế mưa to gió lớn, dùng hết sức cướp đoạt.

Quách La Ngưng Giai mang theo hai nha hoàn đúng lúc đi tới, Mộc Tịch Bắc vừa cùng Ân Cửu Dạ hôn nhau, vừa đem ánh mắt rơi vào trên người Quách La Ngưng Giai.

Quách La Ngưng Giai ở xa xa nhìn thấy hai người, đứng ở tại chỗ, không tiếp tục đi về phía trước nữa.

Mộc Tịch Bắc khẽ đẩy người Ân Cửu Dạ tách rời mình một chút, hai mắt từ đầu đến cuối đều cùng Quách La Ngưng Giai nhìn nhau, ở bên tai Ân Cửu Dạ cực kì âm lãnh mở miệng nói: " Ta muốn giết nàng ta."

Ân Cửu Dạ không quay đầu lại, ôm ngang Mộc Tịch Bắc đi ra cửa cung.

Quách La Ngưng Giai nhìn thấy hai người đi xa, nụ cười trên mặt chậm rãi biến mất, bây giờ Quách La thị tộc đầu nhập Thái tử, chỉ khi nàng thay thế được vị trí của Mộc Tịch Bắc ở trong lòng Thái tử, mới có thể khiến cho Quách La thị tộc nhận được sự bảo hộ lớn nhất.

Ngồi lên xe ngựa trở về, Mộc Tịch Bắc vẫn luôn trầm mặc, Ân Cửu Dạ lại nhìn thấy tay nhỏ Mộc Tịch Bắc sưng lên, cau mày cẩn thận xem xét.

Mộc Tịch Bắc tùy ý để hắn nhìn cũng không nói chuyện, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Trở lại Tướng phủ, lão thái phi vẫn luôn chờ ở trước cửa, dường như vô cùng lo lắng, thấy hai người cùng nhau trở về, bầu không khí cũng không được tốt lắm, liền không hỏi nhiều, dặn dò hai câu rồi trở về phòng.

Về đến phòng, Ân Cửu Dạ liền tìm thuốc bột đến, rắc vào trên bàn tay sưng lên của Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc nhìn vẻ mặt ngưng trọng của nam nhân, trong lòng hơi đau.

" Sai người đêm nay đi dán bố cáo, nói ra chuyện chàng chính là con song sinh. " Mộc Tịch Bắc lạnh giọng mở miệng.

Ân Cửu Dạ không để ý đến, chỉ nghiêm túc băng bó cho tay của nàng, Mộc Tịch Bắc khó thở, rút tay ra, đập mạnh vào mặt bàn, ngước mắt nhìn về phía Ân Cửu Dạ, nước trà bị chấn động văng ra khắp nơi.

Hơi thở quanh thân Ân Cửu Dạ bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, mang theo cảm giác áp bách cực lớn nghênh diện đối diện đánh tới.

Cong người về phía trước, một tay bóp lấy cằm nàng, dường như ẩn nhẫn lửa giận cực lớn: " Mộc Tịch Bắc, đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của ta."

Ở trong lòng hắn, cái gì cũng không quan trọng bằng nàng, nhưng nữ nhân không biết nặng nhẹ này, lại lần lượt làm bản thân mình bị thương.

Mộc Tịch Bắc rủ xuống con ngươi, không mở miệng nữa, Ân Cửu Dạ thấy nàng không lên tiếng nữa, gỡ vải bông bị hư ra, một lần nữa kiểm tra lại một phen, sau đó bắt đầu nghiêm túc băng bó.

Ánh nến phản chiếu ở trên mặt nam nhân, mang theo vài phần ấm áp mờ mịt, đả động tiếng lòng Mộc Tịch Bắc.

Mộc Tịch Bắc đột nhiên nhào vào trong lòng Ân Cửu Dạ, Ân Cửu Dạ ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vuốt ve:" Nghỉ ngơi thật tốt, mọi chuyện cứ giao cho ta."

" Ừm. " Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng lên tiếng.

" Ngoan. "

Ân Cửu Dạ vuốt ve mái tóc Mộc Tịch Bắc, đem bàn tay nhỏ bé bị quấn giống như bánh chưng đặt ở bên môi của mình nhẹ nhàng hôn một cái.

Ân Cửu Dạ giúp Mộc Tịch Bắc thu thập xong hết thảy, thổi tắt ngọn nến, liền quay người đi ra ngoài.

Mộc Tịch Bắc mở to hai mắt, nhìn xung quanh tối đen, nhưng vẫn không muốn đi ngủ, trên tay truyền đến cảm giác đau rát, khiến nàng cảm thấy rất thanh tỉnh.

Lúc màn đêm buông xuống vắng người, Mộc Tịch Bắc rốt cục bình tĩnh lại, nếu ngay cả sinh tử cổ đều có thể giải, như vậy vô luận Ân Cửu Dạ bị trúng loại độc dược gì, nhất định cũng sẽ có cách giải, nàng sẽ không tiếc bất cứ giá nào, đổi lấy sự yên vui cho hắn.

Hôm sau trời vừa sáng, đầu đường Đế đô đã dán đầy bố cáo.

Nội dung bố cáo chính là chiếu tự tội, viết chính là chuyện Ân Cửu Dạ chính là con song sinh.

Trước mỗi tờ bố cáo đều tụ tập không ít bách tính.

" Trên này viết cái gì vậy nhỉ."

" Hình như là Thái tử... gì gì đó..."

" Đừng ầm ỹ, đừng ầm ỹ, để ta đọc cho các ngươi nghe."

" Mấy ngày trước mới biết được, ta cũng không phải con ruột của Bệ hạ, quả thật Bệ hạ nhân hậu, cứu tính mạng ta cùng đệ đệ ta, đồng thời nuôi nấng chúng ta, chỉ là trong lòng vẫn luôn ưu tư, thực khó có thể an gối, lập tức quyết định đem chuyện ta chính là con song sinh chiêu cáo thiên hạ, cầu xin duo của khoan thứ. " Người kia gằn từng chữ đọc ra.

" Ôi. Thái tử này không phải con ruột Hoàng đế sao?"

" Không thể nào. Đây chính là nói Thái tử là song sinh?

"

" Thái tử xác thực rất tàn nhẫn, chẳng lẽ thật sự chính là ác ma chuyển thế? "

" Khụ khụ. "

Người biết chữ tiếp tục đọc: " Hai năm trước, đệ đệ ta Ân Cửu Sanh bị kẻ gian làm hại, tung tích không rõ, lập tức để ta - Ân Cửu Dạ thay thế vị trí của đệ đệ ta, ta bởi vì thân phận song sinh mà cảm thấy sâu sắc tự trách, giấu diếm thân phận, nam chinh bắc chiến, tàn sát sinh mệnh, thực sự  đáng chém, nên hôm nay hạ chiếu tự tội, thẳng thắn nói rõ chân tướng, nguyện chịu quở trách, nguyện lấy cái chết đổi lấy bách tính an khang."

" Thái tử lại là con song sinh. Điều này. Tại sao có thể như vậy. Ta đã từng gặp qua Thái tử, dáng dấp thật sự là rất tuấn tú..."

" Nhưng đây quả thật đều nghe người ta đồn Thái tử này thủ đoạn tàn nhẫn ngoan lệ, là một ma đầu giết người không hơn không kém, quả nhiên là ác ma chuyển thế... Khó trách mấy năm này chiến loạn không ngừng." 

Một người nghe vậy, có chút nhíu mày, mở miệng nói: " Lời ngươi nói thật sự chẳng có lương tâm, Thái tử mặc dù giết người vô số, nhưng khi nào thì giết hại qua dân chúng vô tội? Nếu như không có Thái tử nam chinh bắc chiến, đuổi địch quốc ra khỏi Tây La, chỉ sợ hiện giờ Tây La này đều đã bị gót sắt quân địch chà đạp đến hài cốt cũng không còn rồi."

" Đúng đấy đúng đấy. Song sinh cũng đâu phải lỗi của Thái tử điện hạ, nếu như có thể lựa chọn, đâu ai hi vọng như thế, mấy năm nay, Thái tử làm biết bao nhiêu chuyện tốt cho Tây La chúng ta, nếu không phải có Thái tử dẫn dắt, Khẩu tử nhà ta đi đánh trận với Bắc Bang, căn bản là không về được rồi."

" Nói vậy cũng đúng. Chỉ là truyền ngôn nói... Con song sinh chính là..."

" Ngươi sợ cái gì, truyền ngôn nói là thiên hạ hỗn loạn, máu chảy thành sông, tuy Thái tử giết người vô số, nhưng ngài cũng đang thủ hộ Tây La chúng ta mà. Hoàn toàn trái ngược truyền ngôn a, ta thấy Thái tử chính là thần thủ hộ của Tây La chúng ta thì đúng hơn."

Trải qua một đợt tranh luận, tâm tình của mọi người đều dần dần ổn định lại, dường như không còn khó tiếp nhận giống như trước đó nữa, đối với truyền ngôn máu chảy thành sông, thiên hạ hỗn loạn cũng không còn sợ hãi nhiều nữa, thậm chí mọi người còn cho rằng Ân Cửu Dạ chính là thần thủ hộ của Tây La.

Trong một gian khách điếm ở xa xa, Mộc Tịch Bắc đứng ở trước cửa sổ, xuyên thấu qua khe hở nhìn phản ứng của mọi người.

Ân Cửu Dạ ngồi ở trước bàn uống trà, lộ ra vẻ mặt bí hiểm.

Mộc Tịch Bắc thu hồi ánh mắt, ngồi xuống bên cạnh Ân Cửu Dạ, mở miệng nói: " Tiên hạ thủ vi cường, kể từ đó, trong tay Hoàng đế sẽ không còn nhược điểm của chúng ta nữa, cho dù nói ra chuyện này, bởi vì chàng đã chủ động nói ra trước, nên trong dân chúng cũng sẽ không nhấc lên sóng gió được nữa."

Ân Cửu Dạ gật đầu, ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Mộc Tịch Bắc.

Mộc Tịch Bắc tiếp tục nói: " Chỉ là việc này vừa ra, sợ là Quách La thị tộc sẽ không an phận, bọn hắn sở dĩ không dám tranh đoạt hoàng vị, thứ nhất là vì thực lực không đủ, thứ hai là vì sợ gánh vác tiếng xấu thiên cổ, nhưng bây giờ, chàng đã không phải huyết mạch của Hoàng đế, sợ là Quách La thị tộc sẽ có lý do hành động."

Mộc Tịch Bắc nghĩ nghĩ, nhìn Ân Cửu Dạ mở miệng nói: " Hôn kỳ sợ là phải kéo dài mấy ngày."

Trong mắt Ân Cửu Dạ xẹt qua một tia mất mát, Mộc Tịch Bắc sao lại không biết, chỉ là đây chính là thế cục, thế cục bức người, không phải do bọn nàng quyết định, nếu như vào ngay lúc này cử hành đại hôn, chỉ sợ là không thể nào gió êm sóng lặng được.

Mộc Tịch Bắc đi tới bên người Ân Cửu Dạ, Ân Cửu Dạ dựa đầu vào ở trên người Mộc Tịch Bắc, ôm cả eo của nàng, dường như có chút bi thương.

Cửa kẽo kẹt một tiếng rồi bị đẩy ra, Mộc Tịch Bắc quay đầu nhìn lại: " Cha, cha đã đến rồi."

Mộc Chính Đức gật gật đầu, quét mắt hai người, ngồi ở trước bàn trực tiếp mở miệng nói: " Nay thế cục phức tạp, nhất định phải quyết định thật nhanh."

Mộc Tịch Bắc híp lại hai mắt, nhẹ giọng nói: " Giết Hoàng đế."

Mấy người đều gật đầu, mở ra một tấm bản đồ thủ vệ hoàng cung, bắt đầu cẩn thận nghiên cứu.

Mà giờ khắc này, Hoàng đế đang trong cơn giận dữ.

Một tay hất đổ toàn bộ tấu chương trên bàn:  " Ngươi nói cái gì? Ngươi nói Ân Cửu Dạ viết bố cáo tự tội thừa nhận mình là con song sinh! Còn nói không phải là con ruột của Trẫm?"

Vương công công cũng đang tiêu hóa tin tức không dám tin này, chỉ gật gật đầu nói: " Vâng ạ."

" Thật sự là tức chết ta rồi! Mộc Tịch Bắc quả nhiên giảo hoạt y như cha nàng ta! Thật sự là tức chết Trẫm! Tức chết Trẫm rồi! " Hoàng đế như phát điên rống giận, dường như cũng nhận thấy được địa vị hiện giờ của mình đã càng ngày càng tràn ngập nguy cơ.

" Bệ hạ bớt giận. " Vương công công an ủi.

" Lẽ nào lại thế! Lẽ nào lại thế! Các ngươi tất cả đều ước gì Trẫm chết đi phải không, đều trông mong Trẫm chết đi có đúng không! " Cả người Hoàng đế có chút điên loạn.

Mà giờ khắc này trong Quách La thị tộc, cũng đang bao phủ trong một cỗ áp khí nặng nề.

Trong chính sảnh tụ tập không ít người, chỉ có một số ít là ngồi, còn lại đều là đứng.

Trên tường treo một bức tranh sơn lâm bách điểu, bách điểu tụ tập thành đàn, nghỉ lại trong rừng, trông rất sống động.

" Gia chủ, Ân Cửu Dạ không phải huyết mạch của Hoàng đế, căn bản không có tư cách kế thừa hoàng vị, nếu như hắn có thể làm Hoàng đế, vậy Quách La gia chúng ta cũng có thể làm hoàng đế. " Một nam tử tráng kiện có chút kích động, nhưng dù như thế thì thời khắc vẫn chú ý đến lời nói cử chỉ của mình.

Gia chủ Quách La không nói gì, một người tuổi tác đã lớn có chút lo lắng mở miệng nói: " Quách La gia ẩn cư đã lâu, bây giờ vừa động chính là đại động, nếu như hành động lần này thất bại, vậy thì Quách La gia chắc chắn sẽ bị thương nặng."

" Thúc phụ, nếu như Quách La gia cứ tiếp tục quy ẩn, tới khi nào mới được đứng đầu, sẽ chỉ càng ngày càng suy bại thôi. " Một nam tử trẻ tuổi mở miệng nói.

" Ngươi đúng là nông nổi táo bạo, ngươi có biết Ân Cửu Dạ và Mộc Chính Đức là dạng người gì không, không nói người bên ngoài, liền nói đến nữ nhi mà Mộc Chính Đức cực kì sủng ái kia đi, nàng ta tuyệt không phải vật trong ao. " Lão nhân gõ quải trượng mở miệng nói.

Nam tử trẻ tuổi không phục nói: " Nàng ta thì có gì ghê gớm? Còn không phải đối thủ của Ngưng Giai?"

" A... Không phải đối thủ của Ngưng Giai? Ta cho ngươi biết, trên người nàng ta có một thứ mà các ngươi đều không có. " Lão nhân cười lạnh nói.

Không ít người đều phóng ánh mắt tới, lão nhân chậm rãi mở miệng: " Là thi khí."

" Thi khí?"

" Đúng, không phải sát khí, cũng không phải sự tàn nhẫn của nàng ta, mà là loại thi khí từ trong đống người chết bò dậy, tựa như là ác quỷ lấy mạng, cũng không phải một sớm một chiều là có thể đúc ra. " Lão nhân chậm rãi mở miệng.

" Vậy chúng ta cũng không thể cứ ngồi chờ chết như vậy được, mặc kệ là Mộc Chính Đức hay là Thái tử đăng cơ, cũng sẽ không cho phép Quách La gia ta tồn tại. " Lại một nam tử trung niên mở miệng nói.

Lần này lão nhân không nói gì, bởi vì đây đúng là tình thế bây giờ, bọn hắn chính là không đi tranh thiên hạ này cũng không được, bây giờ các nhà đều đã không có đường lui, bị đẩy tới nơi đầu sóng ngọn gió, nếu như không đi tranh vương vị, đến cuối cùng sẽ chỉ làm thịt cá của người ta thôi.

Gia chủ Quách La thị một thân áo trắng, không nhiễm bụi trần, ngồi đó cẩn thận suy nghĩ, vẫn không có mở miệng.

Quách La thị tộc bàn bạc rất lâu, cho đến tối khuya mới thôi.

Mà Mộc Tịch Bắc thì trong ngày hôm đó lần nữa đi tới Hoàng cung, cầu kiến Hoàng đế.

Lúc Hoàng đế nhìn thấy Mộc Tịch Bắc sắc mặt xanh mét, âm thanh lạnh lùng nói: " Ngươi tới làm gì?"

" Bệ hạ không phải từng nói muốn lập ta làm hậu sao? " Mộc Tịch Bắc hỏi ngược lại.

Hai mắt đục ngầu của Hoàng đế rơi vào trên người Mộc Tịch Bắc, nhìn từ trên xuống dưới, Mộc Tịch Bắc cười nói: " Bệ hạ muốn lập ta làm hậu cũng không phải không thể, chỉ là ta có một điều kiện trước."

" Nếu như ngươi thành hoàng hậu của Trẫm, ba năm sau Trẫm sẽ giao giải dược cho Thái tử. " Hoàng đế trầm giọng nói.

Mộc Tịch Bắc lại lắc đầu nói: " Đây là chuyện sau khi gả cho bệ hạ, chỉ là trước khi gả cho bệ hạ, thần nữ còn có một thỉnh cầu."

" Thỉnh cầu gì. " Hoàng đế hai tay chống ở trên bàn, cả người nhích lại gần.

Mộc Tịch Bắc cười câu hồn: " Thần nữ xưa nay không thích nhất là thấy người khác sống tốt hơn mình, vì vậy xin bệ hạ trước khi hạ chỉ lập ta làm hậu, hãy sắc phong Quách La Ngưng Giai làm phi trước."

Hoàng đế hiển nhiên không ngờ chuyện Mộc Tịch Bắc nói đến lại là điều này, mặc dù Mộc Tịch Bắc cho rằng gả cho hắn là một chuyện rất tồi tệ, nhưng điều này cũng không thể ảnh hưởng đến tâm tình vui sướng của Hoàng đế.

Về việc mà Mộc Tịch Bắc nói tới đem Quách La Ngưng Giai nhét vào hậu cung, sau khi Hoàng đế suy nghĩ một lát, liền nói với Mộc Tịch Bắc: " Ngày mai Trẫm sẽ cưới Quách La Ngưng Giai làm phi!"

Khóe miệng Mộc Tịch Bắc gợi lên một chút ý cười, Hoàng đế nhìn thấy mà tâm thần hoảng hốt.

Lúc Mộc Tịch Bắc lần nữa rời khỏi nơi này, Mộc Tịch Bắc được Vương công công tiễn thêm mấy bước, về phần tuyên hạ thánh chỉ cho Quách La Ngưng Giai, đã có người khác thay thế đi làm.

Chuyện trên đời này đúng là thực khéo, chưa đi được mấy bước, Mộc Tịch Bắc lại gặp được Quách La Ngưng Giai.

Quách La Ngưng Giai một thân váy dài màu hồng anh, trong tay cầm một cuộn thánh chỉ, cho dù trên khuôn mặt luôn treo dáng vẻ cao quý, nhưng giờ phút này cũng có chút khó coi.

" Trước tiên xin chúc mừng Ngưng Giai Quận chúa. À không, là Giai phi nương nương chứ. " Mộc Tịch Bắc cong lên môi mỏng, mở miệng cười.

------ Đề lời nói với người xa lạ ------

Ủa ngộ. Vì sao trúng độc một cái liền thành cẩu huyết. Nếu lúc trước Hoàng đế đã có ý định dùng huynh đệ Ân Cửu Dạ làm quân cờ, thì sao hắn lại không làm phòng bị, nếu như quân cờ thoát ly khống chế của hắn, chẳng phải là mất nhiều hơn được, dùng độc khống chế hắn ta cảm thấy hợp tình hợp lý rồi, dù sao Hoàng đế cũng không ngu ngốc như Mộc lão phu nhân, cho dù nam nữ chủ đều là Đấu Chiến Thắng Phật, nhưng cũng không thể thuận buồm xuôi gió mãi được, cường đại không phải là vĩnh viễn bách chiến bách thắng, mà là cho dù ngã vào đáy cốc thì cũng có thể leo lên đến đỉnh cao.

Có người nói ta có phải không còn đề tài để viết nữa không, ta không giải thích nhiều, truyện vẫn đang tiến hành đều đều. Từng chút từng chút một, thậm chí cả việc sắp lật đổ Hoàng đế, thuận lý thành chương, nước chảy thành sông, cổ độc của Bắc Bắc đã được giải lâu rồi, cuộc sống của hai người cũng đang dần dần trôi qua, vui cười tức giận mắng mỏ đều có, tranh đấu âm mưu lớn nhỏ cũng xen kẽ tiến hành, cá nhân ta cảm thấy không có vấn đề gì, rất nhiều hố trước đó đều đã đào xong, đằng sau đều sẽ công bố hết, liên quan tới thuật ngữ cẩu huyết ta chỉ giải thích lần này, người hiểu ta vốn không cần giải thích.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv