Mộc Tịch Bắc thấy hai bên tranh chấp không ngừng, mở miệng nói: " Lời của Ngũ tiểu thư mặc dù rất có đạo lý, cũng rất dễ dàng làm cho người ta tin phục, nhưng dù sao cũng đã có vết xe đổ, chúng ta không thể không cẩn thận, việc này liên quan đến sinh tử của vô số binh sĩ, tuyệt không phải dăm ba câu là có thể tin người."
Một đôi mắt đẹp của Ngũ Lưu Ly hàm chứa nước mắt nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, trong lòng dâng lên một tia hận ý, rõ ràng là nàng ta muốn có tấm bản đồ này, nhưng vì sợ mình lại chiếm được sự ủng hộ của những người này, mà không tiếc hạ thấp mình.
" Như vậy dựa theo ý tứ của Vĩnh Dạ quận chúa tức là bản đồ này không thể tin? " Một nam tử ủng hộ Ngũ Lưu Ly mở miệng nói.
Mộc Tịch Bắc rũ xuống con ngươi nói: " Có thể tin hay không tự có Thái tử định đoạt, cũng không phải người khác có thể chi phối."
" Hừ, ta thấy Quận chúa chính là lòng dạ hẹp hòi, không có độ lượng, cho nên mới bỏ qua thời cơ tốt này. " Trong lời nói của người kia mang theo vài phần bất mãn, theo hắn thấy, Ngũ Lưu Ly vẫn đáng tin hơn.
Dù sao lời Ngũ Lưu Ly nói trước đó cũng rất có đạo lý, đó chính là trước khi Mộc Tịch Bắc chưa tới đây, nơi này vẫn luôn bình an vô sự, Ngũ Lưu Ly cũng là một nữ tử được người người kính yêu, thế nhưng từ sau khi Mộc Tịch Bắc đến đây, Ngũ Lưu Ly liền bị biếm không đáng một đồng, liên tiếp gặp chuyện không may, đến bây giờ thậm chí biến thành cảnh ngộ này.
Cho nên trong lòng hắn, e là Mộc Tịch Bắc càng tâm cơ thâm trầm hơn một chút, cho nên Ngũ Lưu Ly luôn luôn lương thiện mới bị nàng ta tính kế đến tình trạng này.
Tên tướng sĩ kia còn chưa nói hết, ánh mắt của Ân Cửu Dạ đã rơi vào trên người hắn, tối đen như mực, khiến hắn lập tức ngậm miệng, nói không ra lời.
Ánh mắt của Ân Cửu Dạ lại quét qua đám người, mở miệng nói: " Ta thấy bản đồ này có thể tin."
Sau khi mọi người hai mặt nhìn nhau, có không ít người vốn đang ngồi liền đứng lên, còn mấy người đang đứng lại ngồi xuống.
Mộc Tịch Bắc đảo qua đám người, đại khái là kiểm lại nhân số, những tướng lãnh tin tưởng bản đồ này ủng hộ Ngũ Lưu Ly đại khái chiếm khoảng phân nửa, như thế xem ra, lần trước nếu như mạo muội giết chết Ngũ Lưu Ly, nhất định sẽ có người tâm tồn bất mãn, ngày sau sẽ gây ra sự cố.
Trong lòng đã nắm được đại khái, ánh mắt của Mộc Tịch Bắc lần nữa nhìn về phía Ngũ Lưu Ly đang quỳ trên mặt đất.
Ngũ Lưu Ly quả nhiên nắm chuẩn thời cơ, ở thời điểm này lần nữa mở miệng nói: " Đa tạ mọi người tín nhiệm, ta nguyện ý dùng tính mạng của ta thề, nếu như bản đồ này là giả, ta nguyện chịu thiên lôi đánh xuống, chết không tử tế"
Dứt lời, Ngũ Lưu Ly cố chống đỡ thân thể dập đầu lạy ba cái với mọi người, nhẹ giọng nói: " Chỉ mong chuyện lần này có thể bù lại sai lầm trước đó của ta."
Sau đó, liền gọi hai nha hoàn bên cạnh mình đỡ mình, gian nan đi ra doanh trướng.
Trước đó một tên tướng sĩ luôn ủng hộ Ngũ Lưu Ly mở miệng nói: " Vĩnh Dạ quận chúa, chẳng lẽ ngươi cho rằng một nữ tử có thể làm được ba quỳ chín lạy, giơ tay thề độc chỉ vì muốn gạt người thôi sao?"
Mộc Tịch Bắc cười nói: " Nếu là ta, ta cũng làm được, nếu như ba quỳ chín lạy có thể vãn hồi sinh mệnh của vô số binh sĩ, có gì mà không được?"
" Nói như vậy, Quận chúa cho rằng lời của Thái Tử Phi là không sai?"
" Ta cũng không nói Ngũ Lưu Ly là vì vãn hồi sinh mệnh của tướng sĩ Tây La ta, nếu như có thể giữ chữ tín với các ngươi, khiến tướng sĩ Tây La dễ dàng thắng lợi, chỉ là ba quỳ chín lạy thì sao nàng ta không làm được?" Mộc Tịch Bắc cười nói.
Tên tướng sĩ kia nhìn Mộc Tịch Bắc quần áo tinh xảo, dung mạo tuyệt mỹ, nhớ tới vừa rồi Ngũ Lưu Ly một thân chật vật, không khỏi có chút tức giận.
Hôm đó vụ đầu độc trong giếng hắn cũng không tận mắt nhìn thấy, chỉ là nghe binh sĩ thủ hạ nói lại, cũng không quá tin lời của bọn họ, chỉ cho rằng là Mộc Tịch Bắc giở thủ đoạn, nhớ lại ngày đó Ngũ Lưu Ly tự mình trấn an hắn, một màn kia, lờ mờ hiển hiện trước mắt.
Tên nam tử trước mặt từ đầu đến cuối ủng hộ Ngũ Lưu Ly gọi là Ngụy Hổ, là một phó tướng, là một hán tử quang minh lỗi lạc, Mộc Tịch Bắc biết loại người này ân oán rõ ràng, chắc hẳn đã bị Ngũ Lưu Ly đả động, nên cũng không tận lực nhằm vào hắn.
Ân Cửu Dạ thấy vậy mở miệng nói: " Một khi đã như vậy, cứ dựa theo bố phòng của bản đồ này, Ngụy Hổ đảm nhiệm chủ soái, dẫn đầu ba mươi vạn binh mã tập kích bất ngờ Bắc Bang, mấy người các ngươi nghiên cứu bản đồ này, phối hợp với Ngụy Hổ."
Ân Cửu Dạ điều động đều là mấy người trước đó ủng hộ Ngũ Lưu Ly, dường như định đem chuyện này giao cho bọn hắn phụ trách.
" Nhưng mà, Thái tử, mạt tướng cho rằng làm như vậy thực sự không đủ ổn thỏa, một khi....."
Rốt cục vẫn có người cho rằng Ngũ Lưu Ly không thể tin.
Ân Cửu Dạ giơ tay ngăn lại lời hắn, nói với Ngụy Hổ: " Các ngươi đi chuẩn bị trước đi, vì tránh để lộ tiếng gió, tối nay liền tranh thủ tiến quân Bắc Bang!"
Ngụy Hổ hai mắt sáng lên, hai tay ôm quyền nói: " Mạt tướng tuân mệnh."
Sau khi Ngụy Hổ mang theo đám người rời đi, trong phòng đại khái còn lại bảy tám người, có người luôn muốn mở miệng, nhưng cũng không biết là khiếp sợ sự phán đoán chuẩn xác của Ân Cửu Dạ hay là khiếp sợ hắn thị sát, mà mọi người chậm chạp không có mở miệng.
" Thái tử điện hạ, chuyện này..."
Mộc Tịch Bắc cũng không có mở miệng, từ đầu đến cuối rũ xuống con ngươi, ai ngờ trên cánh tay lại xuất hiện một lực đạo hung mãnh, đợi đến khi lấy lại tinh thần, thì Mộc Tịch Bắc đã bị Ân Cửu Dạ kéo vào trong ngực.
Cho dù là trấn định như Mộc Tịch Bắc, cũng không nhịn được đỏ bừng mặt.
Mấy tên tướng lĩnh hai mặt nhìn nhau, cũng không dám tùy tiện nhìn loạn, có phần không rõ hai người đang diễn màn gì.
Tay nhỏ của Mộc Tịch Bắc dời lên hông Ân Cửu Dạ, véo mạnh một cái, Ân Cửu Dạ chỉ cứng người giây lát, cũng không buông tay.
Mà là mở miệng hỏi Mộc Tịch Bắc: " Theo ý nàng việc này nên làm thế nào?"
Lúc này ánh mắt của mọi người cũng chuyển qua trên mặt Mộc Tịch Bắc, hi vọng nàng có thể phản bác cách làm trước đó của bọn người Ngụy Hổ, dù sao những người ở lại đây từ đầu đến cuối đều cho rằng Ngũ Lưu Ly là không thể tin.
Đến lúc này, sao Mộc Tịch Bắc còn không biết Ân Cửu Dạ muốn làm gì, đơn giản là muốn để mình lôi kéo lòng người thôi, vì vậy dứt khoát mở miệng nói: " Việc này còn cần bố trí lại lần nữa. "
Lòng của mọi người lúc này mới chậm rãi về tới vị trí vốn có, lắng tai nghe bước kế hoạch tiếp theo.
Mộc Tịch Bắc từ trên đùi Ân Cửu Dạ đứng lên, mở ra tấm bản đồ bố phòng, cẩn thận xem xét sau mở miệng nói: " Trương Long dẫn đầu năm vạn tinh binh tiếp ứng tại đường Hổ Khẩu, Vương Mãnh dẫn đầu ba vạn binh mã tập trung dưới khúc sông Hà Loan, Chu Đại dẫn đầu ba vạn binh mã mai phục Bắc Xích Sơn, những người còn lại mỗi người lãnh ba vạn binh mã, chia nhau ẩn nấp ở mấy vị trí này."
Mọi người đầu tiên là kinh ngạc Mộc Tịch Bắc vậy mà biết tên của bọn họ, sau khi hoàn hồn liền nhìn lại tấm bản đồ kia, những địa điểm Mộc Tịch tăng thêm mai phục cùng ẩn núp, phần lớn đều là địa điểm phân bố binh mã cực ít, chỉ có một số nơi không có biến động.
Mọi người liếc nhau, đều nhìn về phía Ân Cửu Dạ, ngẩng đầu lên nói: " Thái tử điện hạ cái này..."
Ân Cửu Dạ chỉ vung tay ném bản đồ bố phòng ra ngoài, nói:
" Đi làm." Mọi người lập tức tản đi.
Mộc Tịch Bắc quay đầu nhìn về phía Ân Cửu Dạ, cuối cùng thở dài, không nói gì.
Ai ngờ Ân Cửu Dạ lại kéo nàng lại trên đùi, mở miệng nói: " Mất hứng à?"
Mộc Tịch Bắc nói: " Chàng vội vã để ta thu mua lòng người như vậy làm gì?"
Ân Cửu Dạ ôm eo Mộc Tịch Bắc, đem đầu đặt ở trên vai nàng nói: " Sợ nàng rời bỏ ta."
Mộc Tịch Bắc sờ lên mái tóc của Ân Cửu Dạ, chỉ nghe hắn nói tiếp: " Sắp đến tết rồi."
Mộc Tịch Bắc biết hắn muốn nói cái gì, đợi đến qua năm, nàng đã đến tuổi cập kê, e rằng chuyện hắn nghĩ đến chính là hôn sự của hai người.
Đêm hôm đó, Ngụy Hổ mang theo ba mươi vạn nhân mã một đường đánh lén doanh địa Bắc Bang, có lẽ đây chính là trận chiến sinh tử cuối cùng, một khi chiến tranh kết thúc, bọn họ liền có thể về nhà đón năm mới rồi.
Nghĩ đến đây, các binh sĩ phần lớn đều rất dũng mãnh, cảm thấy toàn thân nhiệt huyết sôi trào.
Ngũ Lưu Ly ở trong doanh trướng thời khắc quan tâm tình hình tiền phương, lần này nàng đưa ra bản đồ bố phòng thật sự là đồ thật, lúc trước nàng vốn muốn đem cái này giao cho Ân Cửu Dạ, đến lúc đánh thắng trận mọi người tự nhiên sẽ cảm kích nàng, cho nên mới giữ lại một phần tâm tư.
Về sau, chuyện đầu độc khiến nàng thân bại danh liệt, nàng vốn cũng muốn lợi dụng bản đồ này làm cho mình xoay người, lại không ngờ rằng Mộc Tịch Bắc vậy mà chủ động tìm tới nàng, mục đích vậy mà cũng là vì bản đồ này, điều này không khỏi làm Ngũ Lưu Ly có chút ảo não có phải Mộc Tịch Bắc có bản lĩnh biết trước hay không.
Nhưng ngẫm lại cái mạng nhỏ của mình nằm ở trong tay người ta, sao nàng còn dám có ý đồ gì, chính như nàng ta nói tới, bản đồ này là nàng quang minh chính đại đưa ra, nếu như nàng lại động tay động chân trên đó, chẳng phải là đầu óc bị liệt.
Có điều, nàng nghĩ mãi không hiểu chính là tại sao Mộc Tịch Bắc lại để nàng đem bản đồ này giao cho Thái tử, nếu như mọi người thật sự nhờ vào bản đồ này mà đánh thắng trận, như vậy chẳng phải là giúp nàng chiếm được thanh danh tốt đẹp, đối với Mộc Tịch Bắc mà nói là không hề có chỗ tốt gì.
Cho nên giờ phút này Ngũ Lưu Ly luôn lo lắng, Mộc Tịch Bắc có thể động tay chân gì hay không, ngược lại hãm hại nàng, nếu như không phải, mục đích Mộc Tịch Bắc làm như vậy lại là cái gì?
Cho nên Ngũ Lưu Ly phái người thời khắc lưu ý động tĩnh của Nguỵ Hổ trên chiến trường, lại càng chuẩn bị sẵn sàng chạy trốn, nếu không một khi mình lại bị Mộc Tịch Bắc tính kế lần nữa, thì sẽ không có thời gian xoay sở.
" Thế nào? " Ngũ Lưu Ly hỏi thám tử thở hổn hển vừa mới trở về.
" Tiểu thư yên tâm, Ngụy Hổ tướng quân cầm bản đồ tiểu thư cho một đường thủ thắng, thế như chẻ tre."
Tâm của Ngũ Lưu Ly lúc này mới thoáng buông xuống, chỉ là vẫn nói với thám tử: " Ngươi lại đi dò xét tiếp, một khi có tin tức gì lập tức trở về bẩm báo."
Sự thật cũng đúng như tên thám tử này nói tới, Ngụy Hổ suất lĩnh đại quân phối hợp với mấy Phó tướng, một đường dựa theo bản đồ bố phòng của Ngũ Lưu Ly bố trí chặt chẽ, có thể nói là liên tiếp thủ thắng, trong lúc nhất thời sĩ khí dâng cao.
Trong doanh trướng quân địch đèn đuốc sáng trưng, tiếng chém giết tiếng vó ngựa vang vọng biên cảnh, đao kiếm ở trong bóng đêm đen nhánh vang lên tiếng leng keng, tinh kỳ theo gió phiêu lãng, mặt đất đầy chiến hỏa, bốn phía khói bụi mịt mù, trong lúc nhất thời tiếng vó ngựa boong boong cơ hồ đạp nát mảnh đất này.
Ngụy Hổ nhìn thấy quân đội Bắc Bang một đường quân lính tan rã, vô cùng hưng phấn, dưới hông cưỡi chiến mã, giơ cao đại đao trong tay nói:
" Giết!"
Ngay tại thời điểm Ngụy Hổ đang hăng say chém giết, đột nhiên có một tướng sĩ chạy đến báo: " Tướng quân, không xong rồi, chúng ta trúng mai phục!"
Ngụy hổ nắm chặt dây cương nhìn binh sĩ dưới ngựa mở miệng nói: " Xảy ra chuyện gì?"
" Tướng quân, phía trước căn bản không phải đường không có ai, mà là có một số lượng lớn binh mã đang mai phục. " Một tên binh lính quệt vết máu trên mặt mở miệng nói.
Ngụy Hổ quét mắt nhìn tình huống trên trận, mở miệng nói: " Binh mã của Quách phó tướng ở phía đông có thể tới đây chi viện không? "
Một binh sĩ sau lưng Ngụy Hổ nói: " Tướng quân, vừa rồi Quách phó tướng cũng bị mai phục, bị quân địch kìm chân, không thể chạy đến đây được."
Trong lòng Ngụy Hổ mơ hồ có loại dự cảm xấu, dựa theo bố trí trên bản đồ này mà nói, Quách phó tướng ẩn thân phía đông hẳn là khu vực không có binh mã, mà địa phương trước đó tiến lên hẳn là quân canh giữ cũng cực ít, Quách phó tướng có thể vòng qua cánh phải giúp hắn bao vây quân địch tiến hành tập kích.
Nhưng bây giờ lại hoàn toàn không phải chuyện như vậy, Ngụy Hổ thu liễm nỗi lòng, mở miệng nói: " Lui lại con đường phía sau, đi vòng qua phối hợp với Quách phó tướng!"
" Vâng!"
Ngụy Hổ mang theo đại quân lui về phía sau, nhưng không bao lâu, lại phát hiện trúng mai phục, mà bây giờ đại quân Ngụy Hổ đã bị thiết kỵ Bắc Bang bao vây, bốn phương tám hướng, không chỗ thối lui, mà bởi vì bị bao vây, dẫn đến binh mã của Ngụy Hổ cùng binh mã của mấy phó tướng bị tách nhau.
" Tướng quân, làm sao bây giờ? Có phải bản đồ mà Thái Tử Phi cho là giả không?"
Tâm Ngụy Hổ chợt lạnh, đã khẳng định cách nói này, không khỏi nghĩ đến lời Mộc Tịch Bắc nói lúc đó, nhưng nhìn tình cảnh trước mắt, lúc này nhận ra thì cũng đã trễ, nhìn lại gần ba mươi vạn binh sĩ sau lưng mình, đều bởi vì bản thân mình nhẹ dạ tin người mà bỏ mạng nơi này, không khỏi vành mắt nóng lên.
" Các huynh đệ, hôm nay để cho quân địch bao vây ở đây, đều là Ngụy Hổ ta nhẹ dạ tin người, đưa ra kế hoạch sai lầm, làm cho các ngươi không thể về nhà đoàn tụ cùng người nhà. " Ngụy Hổ tung người xuống ngựa, đứng ở trước mặt mọi người, không chút nào trốn tránh trách nhiệm bản thân gây ra.
Các binh sĩ đều đứng lặng ở một bên, nhìn tướng quân hổ thẹn trong lòng, nhịn không được tiến lên một bước nói: " Tướng quân!"
" Nếu hôm nay các ngươi may mắn sống sót, xin các ngươi nhất định phải giúp ta giết chết Ngũ Lưu Ly, nếu không ta ở dưới đất, sẽ không có mặt mũi đối mặt với những huynh đệ bởi vì ta mà mất mạng! " Giờ khắc này quả nhiên Ngụy Hổ đã hận chết Ngũ Lưu Ly, không phải là muốn chối bỏ tội danh, mà là cho rằng nàng ta lợi dụng tín nhiệm của hắn, làm cho hắn gánh trên lưng nhiều mạng người như vậy.
" Tướng quân, cùng lắm thì hôm nay chúng ta liều mạng với bọn họ! Hai mươi năm sau, vẫn là một trang hảo hán!"
" Đúng vậy, phải liều mạng, cho dù chết chúng ta cũng phải đồng quy vu tận cùng bọn man di này, không thể tiện nghi cho bọn hắn được!"
" Đúng vậy, tướng quân, đợi đến khi xuống dưới kia, các huynh đệ vẫn đi theo ngài."
Trong lòng Ngụy Hổ đau nhói, nhưng cũng biết, giờ phút này không phải lúc nói chuyện tình cảm, việc phải làm là phải làm cho nhiều người được sống hơn nửa.
" Được rồi! Nợ các ngươi, kiếp sau ta lại báo, hôm nay, quyết chiến đến cùng! " Ngụy Hổ lại xoay mình lên ngựa, mang theo đám người giết về phía quân địch.
Dường như vì biết đây là trận tử chiến đến cùng, không có đường lui, nên quân đội Tây La cực kì dũng mãnh, ngược lại là Bắc Bang, cho dù lúc trước đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng vẫn có chút sợ hãi rụt rè.
Nhưng tình tràng như vậy, chỉ kéo dài trong thời gian rất ngắn, thiết kỵ Bắc Bang cho tới bây giờ đều không phải vật bài trí, lại thêm sớm mai phục, mà quân đội Tây La lại bởi vì chém giết trong thời gian dài dẫn tới hao phí không ít thể lực, nên quân đội Tây La càng ngày càng bị Bắc Bang thu hẹp vòng vây.
Thời gian dần trôi qua, thế yếu về nhân số cùng sách lược bắt đầu hiện ra rõ ràng.
Nhân mã Ngụy Hổ dẫn đầu rốt cuộc khó có thể chống lại binh mã Bắc Bang, chỉ có thể một mặt chống cự, một mặt không ngừng rút lại vòng vây.
Tướng sĩ Tây La phần lớn chật vật không chịu nổi, trên người trên mặt hoặc ít hoặc nhiều mang theo tổn thương, trên mặt cũng dính bùn đất, ở trong màn đêm, duy chỉ có một đôi mắt là vẫn còn tỏa sáng.
Tướng lãnh Bắc Bang cưỡi đại mã, ở trước mặt mọi người, thật là uy phong, nói với đám người Ngụy Hổ: " Bây giờ các ngươi đã không còn đường lui, vẫn là ngoan ngoãn đầu hàng đi, nếu như bản tướng quân tâm tình tốt, nói không chừng có thể thả cho các ngươi một con đường sống!"
" Phi! Bà nội ngươi nằm mơ giữa ban ngày à! " Cánh tay Ngụy Hổ dường như bị thương không nhẹ, trước đó chỉ vội vàng băng bó một chút, nên máu tươi vẫn nhỏ giọt không ngừng, nhưng mặc dù như thế, Ngụy Hổ vẫn không có ý định đầu hàng.
Có điều Ngụy Hổ không biết là, cho dù hắn thật sự đầu hàng, thì quân địch cũng sẽ không bỏ qua cho bọn hắn, bởi vì lần này tiến đánh Tây La, Bắc Bang cũng bị tổn thất nặng nề, Cung Túc thân vương không cần những người này đầu hàng, bởi vì vô luận là áp giải những người này về Bắc Bang, chờ Tây La đến chuộc, hay là trả những người lại cho Tây La, thì đối với hắn mà nói đều quá mức phiền phức.
Mặc dù bên này còn có mấy thành nhỏ Bắc Bang, nhưng ở giữa lại cách một sa mạc, nếu muốn mang những người này về Đế đô Bắc Bang, thật sự là quá mức hao phí nhân lực vật lực, còn nếu thả lại Tây La, khó tránh khỏi có chút người si nói mộng.
Cho nên, Cung Túc thân vương vì muốn nắm chắc trận này thắng lợi tuyệt đối, nhất định sẽ đồ sát sạch sẽ, vãn hồi thất bại trước đó.
Mà bây giờ tên tướng lĩnh này nói như vậy, có lẽ là vì trước đó đã chịu không ít cục tức, nên muốn trước khi những người này chết nhục nhã bọn họ một phen.
" Nghĩ như vậy thật không ra sao? Bắc Bang ta dê mập ngựa khoẻ, mỹ nữ như mây, nếu như các ngươi chịu đầu hàng, đương nhiên sẽ có vô số núi vàng núi bạc đếm không hết, đến lúc đó còn có thể đón vợ con vào Bắc Bang, có gì không tốt đâu? " Tên tướng lãnh kia một thân áo giáp lộng lẫy, phía trên khảm vô số vàng bạc châu báu, làm mê choáng hai mắt những binh sĩ đang hăng say chiến đấu này.
Tướng lãnh quân địch không chỉ nói không, còn gọi người bưng ra một rương châu báu, ở trong màn đêm phá lệ lấp lánh, khiến không ít người nhịn không được giật giật yết hầu.
Ngụy Hổ đang muốn nói thêm gì nữa, lại không ngờ có người vậy mà buông xuống binh khí, giơ hai tay chậm rãi tiến lên phía trước.
" Ngươi làm gì vậy! Ngươi con rùa rụt đầu, ngươi quay lại cho ta! " Ngụy Hổ đau lòng hô.
Nhưng không đợi Ngụy Hổ hô xong, có người thứ nhất, thì sẽ có người thứ hai, có không ít người đều lục tục buông xuống binh khí, đi ra ngoài.
" Các ngươi quay lại đây! Quay lại cho lão tử, một đám hèn nhát! " Ngụy Hổ nhìn thấy không ngừng có người bởi vì trân tu mỹ vị, hoặc là bởi vì châu báu ngọc thạch lại hoặc là tham sống sợ chết mà không chống cự nổi dụ hoặc, trong lòng đau đớn vô cùng.
Mấy tên phó tướng cũng đau lòng nhắm mắt lại, không tiếp tục nhìn nữa, nhưng khiến Ngụy Hổ vui mừng chính là, mấy tên đã từng là huynh đệ cùng nhau vào sinh ra tử này, cũng không có người nào bởi vì đủ loại dụ hoặc, mà phản bội lời thề của mình.
Dần dần, không còn ai đi ra nữa, những binh sĩ đang chém giết trong màn đêm, không chỉ bụng đói kêu vang, mà còn cực độ rã rời, nhưng vẫn như cũ nâng cao tinh thần khẩn trương.
Mà những binh sĩ đầu hàng thì thở mạnh một hơi, ngồi ở trước quân địch, há miệng ăn thịt, uống rượu ngon, chỉ là không dám nhìn về phía những huynh đệ quen thuộc kia.
Mùi rượu cùng mùi thịt theo không khí dần dần truyền đến bên phía Ngụy Hổ, lại có mấy người nhốn nháo chạy ra ngoài, Ngụy Hổ cũng không ngăn cản nữa, chẳng qua là nhịn không được nghĩ đến tình cảnh trong doanh trướng Thái tử ngày đó.
Hắn không chỉ tin tưởng Ngũ Lưu Ly, mà còn oan uổng Mộc Tịch Bắc, lại còn căm thù những người không chịu tin tưởng Ngũ Lưu Ly, vì thế mà hại những người nguyện ý đi theo mình này.
Ước chừng qua nửa canh giờ, Mặc Lâm tướng lãnh quân địch nhìn phản quân đang nằm nghỉ ngơi trên mặt đất, mở miệng cười nói: " Nếu đã ăn uống no đủ, cũng nên đưa bọn hắn lên đường rồi."
Dường như bởi vì động tác của quân địch quá nhanh, cũng có lẽ là vì lời nói của Mặc Lâm quá đột ngột, nên những binh sĩ phản bội kia phần lớn không kịp phản kháng, lập tức đã bị chém thành thịt nát.
Khiến cho đám người Ngụy Hổ không khỏi trừng lớn hai mắt, không dám tin.
" Nói thật cho các ngươi biết, hôm nay các ngươi đừng mơ có ai sống sót ra ngoài, vương gia đã hạ lệnh, tất cả các ngươi đều phải chết, nhưng vượt quá dự kiến của bản tướng quân là, các ngươi đúng là có cốt khí hơn so với ta tưởng tượng. " Mặc Lâm ngữ khí không rõ mở miệng nói.
Nhìn thấy từng thân ảnh quen thuộc qua giây lát đã chết bởi lưỡi đao quân địch, trong lòng mọi người ít nhiều đều có chút khổ sở, mặc dù bọn họ đầu hàng quân địch, nhưng dù sao cũng là huynh đệ sớm chiều ở chung.
" Các ngươi đồ tiểu nhân hèn hạ vô sỉ, nói không giữ lời! " Ngụy Hổ tức giận mở miệng nói.
Mặc Lâm cũng không tức giận, chỉ cười nói: " Hiện giờ đến phiên các ngươi!"
Ngay tại thời điểm hai quân đang giằng co, giương cung bạt kiếm, đột nhiên có một giọng nữ mềm mại vang lên: " Mặc Tướng quân giết nhiều binh sĩ Tây La ta như vậy, nếu như không để lại thứ gì, chẳng phải là thiên lý khó dung?"
Một nữ tử khoác trên người áo choàng màu đen tinh xảo, chỗ cổ áo là lông thỏ quấn cực kỳ chặt chẽ, cưỡi một con ngựa màu đỏ thẫm không biết từ chỗ nào đi ra.
Sau lưng nữ tử còn đi theo hai người, một người là Thanh Từ một thân áo bào màu xanh, một người là A Tam tay vác đại đao.
Trong lòng Ngụy Hổ hơi hồi hộp một chút, nàng ta sao lại tới đây, trái phải dò xét một vòng, nhưng Ngụy Hổ lại không nhìn thấy viện binh, không khỏi âu sầu trong lòng, đây là có chuyện gì.
Mặc Lâm quay đầu nhìn về phía Mộc Tịch Bắc không biết từ chỗ nào đi tới, trong mắt lóe lên một tia kinh diễm: " Đây có lẽ là Vĩnh Dạ quận chúa đi, ta nói vì sao vô luận Ngũ tiểu thư làm thế nào cũng không bắt được tâm của Thái tử Tây La, hóa ra là đã sớm có mỹ nhân ở bên cạnh."
" Không lẽ Mặc Tướng quân có tình cảm ái mộ với Ngũ Lưu Ly, bằng không sao lại hiểu rõ chuyện này như thế. " Mộc Tịch Bắc cười nói.
Mặc Lâm ra vẻ bình tĩnh, một mặt ứng đối với Mộc Tịch Bắc, một mặt lại đang suy nghĩ sao Mộc Tịch Bắc lại xuất hiện ở đây, trước đó nhận được tin tức nói, Thái tử Tây La coi Mộc Tịch Bắc như bảo bối, sao lại dung túng để cho nàng ta tới đây, hơn nữa trước đó có nghe đồn về Mộc Tịch Bắc, khiến Mặc Lâm không khỏi bồn chồn trong lòng.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn nói: " Một nữ tử như Ngũ tiểu thư ta thật ra không tiêu thụ nổi, cũng không biết sao hôm nay Vĩnh Dạ quận chúa lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ là đại diện cho Tây La quy hàng Bắc Bang ta?"
Mộc Tịch Bắc không tiếp tục đi về phía trước nữa, bảo đảm một khoảng cách thỏa đáng, bảo đảm an toàn của mình.
" Quy hàng? Ta nói sao ánh mắt của Mặc Tướng quân lại nhỏ như thế, thì ra là không thấy rõ tình thế hiện giờ. " Mộc Tịch Bắc cười nói.
Sắc mặt Mặc Lâm có chút khó coi, vì phòng ngừa phát sinh biến cố, nên không tranh luận với Mộc Tịch Bắc nữa, mà là thừa dịp mọi người đang cười, mở miệng nói: " Còn chưa động thủ! Nàng ta chỉ đang trì hoãn thời gian thôi! "
Dứt lời, Mặc Lâm dẫn đầu đại quân Bắc Bang đang muốn khởi xướng tiến công, đã thấy Mộc Tịch Bắc mở miệng nói: " Nếu Mặc Tướng quân không có ý hoà đàm, vậy các ngươi còn chờ gì nữa?"
Tiếng nói của Mộc Tịch Bắc vừa rơi xuống, trong nháy mắt bốn phương tám hướng xuất hiện vô số binh si Tây Lã, ở trong bóng đêm không nhìn rõ số lượng, trong nháy mắt đã bao vây toàn bộ binh sĩ Bắc Bang.
Bắt đầu từ đó, thế cục hai quân liền hoàn toàn đảo điên, binh sĩ Bắc Bang vốn đang đắc ý, lập tức bị trong ngoài giáp công, trong lúc nhất thời tình thế hoàn toàn nghịch chuyển.
Mộc Tịch Bắc chỉ đứng tại chỗ nhìn hai phe nhân mã chém giết, không có ý tứ tham dự.
Ước chừng sau gần nửa canh giờ, quân đội Bắc Bang ở bên cánh trái mở ra một đường đột phá, Ngụy Hổ cùng mấy tướng lãnh còn lại vô cùng lo lắng tăng thêm binh mã đi bao vây, nhưng bởi vì lỗ hổng này đã được ngăn chặn, nên binh sĩ Tây La được phái ra, chỉ có thể là mất mạng, căn bản không thay đổi được tình thế.
Mộc Tịch Bắc thấy vậy lạnh lùng nói: " Mở cửa đột phá bên trái, để cho bọn họ rời đi!"
Các binh sĩ hình như quên mất Mộc Tịch Bắc cũng không phải chủ soái, tất cả đều nghe lệnh lui lại, cho binh sĩ Bắc Bang một lối thoát, Ngụy Hổ do dự một chút, mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mộc Tịch Bắc, không có ngăn cản.
Những binh sĩ Bắc Bang có thể rút đi đại bộ phận đã đào tẩu từ lỗ hổng bên trái, lúc này Ngụy Hổ cất cao giọng nói: " Đuổi theo!"
Mộc Tịch Bắc lại cưỡi ngựa tiến lên ngăn cản nói: " Không cần đuổi theo, ở đây làm tốt phục kích vòng vây là được rồi."
Mọi người nhất thời hai mặt nhìn nhau, không biết nên nghe ai.
Ngụy Hổ nhìn nhìn Mộc Tịch Bắc, cuối cùng khua tay nói: " Chuẩn bị phục kích."
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, mọi người được nghỉ ngơi một lát, không tới nửa canh giờ, những binh sĩ Bắc Bang trước đó chạy trốn lại chạy trở về.
Trong lúc đó Ngụy Hổ từng tới hỏi Mộc Tịch Bắc nguyên do, đồng thời hỏi thăm tình hình của nhân mã ở những địa điểm mai phục khác như thế nào, sau khi biết được bọn họ bình yên vô sự, lúc này mới yên lòng.
Không ít người theo phản xạ nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc mở miệng nói: " Chuẩn bị tiến công."
Hoá ra trên con đường mà đại quân Bắc Bang rút lui, lại gặp phải một đại nhân mã, mà so sánh với binh mã của Ngụy Hổ và Mộc Tịch Bắc ở phía sau, thì phía trước là binh mã Ân Cửu Dạ tự mình thống lĩnh, gặp phải vị Diêm Vương Tây La này, Bắc Bang lập tức chạy trối chết, trong lúc nhất thời quân đội Bắc Bang bởi vì chênh lệch giữa tất thắng đến hẳn phải chết liền trở nên không có sức chiến đấu gì.
Trước sau giáp kích, không còn đường lui, một trận chiến này, đánh thẳng tới bình minh.
Tiêu diệt quân địch chừng năm mươi vạn nhân mã, Tây La hao tổn mười sáu vạn, có thể tính là một trận đại thắng.
Khi quân đội Bắc Bang và Tây La đang giao chiến say sưa, Ngũ Lưu Ly lại đột nhiên nhận được tin tức.
" Tiểu thư, không xong rồi, quân của Ngụy Hổ bị bao vây, xem ra chỉ còn một con đường chết! " Tên thám tử hốt hoảng khẩn trương chạy trở về, hắn cũng không biết quân của Ngụy Hổ cùng mấy tên Phó tướng một đường thế như chẻ tre, sao mới trong chớp mắt đã biến thành con đường chết rồi.
Tay Ngũ Lưu Ly nhịn không được run lên, nắm lấy vạt áo nói không ra lời, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, đến cùng là chuyện gì xảy ra, làm sao lại biến thành cái dạng này, lần này nàng thật sự không động tay chân, thật sự không động tay chân mà...
Lần đầu tiên Ngũ Lưu Ly không thể khắc chế bối rối, nếu là vì tấm bản đồ kia, khiến cho Tây La tổn thất mấy chục vạn binh mã, sợ là ngũ mã phanh thây nàng cũng không lắng lại được lửa giận của bọn họ.
Không kịp ngẫm nghĩ đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, cũng không biết rốt cuộc có phải Mộc Tịch Bắc giở thủ đoạn, sự tình mới có thể biến thành cái dạng này hay không, lúc này Ngũ Lưu Ly cũng quản không cổ độc, cầm lấy hành lý đã sớm chuẩn bị xong, nói với hai người nha hoàn bên cạnh: " Đi mau, mau rời khỏi nơi này."
Bởi vì tiền phương đang đánh giặc, nên binh sĩ đi tuần tra trong doanh địa cũng đều vô cùng khẩn trương, nhưng mặc dù như thế, Ngũ Lưu Ly vẫn bị người phát hiện dấu chân.
" Người nào! Đứng lại! " Có mấy tên binh sĩ mở miệng nói với thân ảnh đang hoảng loạn bỏ chạy phía trước.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Meo meo meo... Gần đây ta có nhiều chuyện, ta còn có lưu bản thảo đây. Meo meo meo, ngày ba mươi ta phải đi Thượng Hải...
Cái kia, ngày mai Ngũ Lưu Ly đã có thể ngỏm củ tỏi rồi~