Tướng phủ và Tề gia giằng co không xong, trong lòng Hoàng đế cũng nghẹn một cỗ tức giận lại không có chỗ phóng, mắt thấy hai nhà đều có hiềm nghi, nhưng cũng không thể tùy tiện định tội, Hoàng đế ở trong lòng cân nhắc một chút, trực giác cho rằng đây là hai nhà đang tranh đấu, nhưng lại lợi dụng đứa con vừa mới chết nương của mình.
" Hôm nay là tang lễ của nhị ca ta, cho dù Tề gia ta đối với xử trí của bệ hạ tâm tồn bất mãn, nhưng cũng sẽ không sinh sự vào lúc này, cổ ngữ có nói, người chết như đèn diệt, chẳng lẽ chúng ta lại muốn đoạn đường này nhị ca ta đi đều không được an bình sao? " Giọng nói Tề Tuấn âm trầm, mang theo vài phần nữ khí.
Hai mắt Mộc Tịch Bắc hơi nheo lại, Tề Tuấn đây là đang dẫn dắt đương kim Hoàng đế, dẫn xuất một câu nói đối với xử trí của Hoàng đế trong lòng còn có bất mãn, tựa như công khai nói Tề gia có thể cảm thấy bất mãn với cách xử trí của Hoàng đế, nhưng nếu nghĩ ngược lại, Tề gia xác thực không nên sinh sự ở tang lễ của Tề Huy.
Mà lấy tâm tư bụng dạ hẹp hòi của Hoàng Đế, không thiếu được cho rằng là do Tướng phủ làm khó dễ, càng có khuynh hướng hoàng tử này là Tướng phủ giết chết, bởi vì tướng phủ một lòng trợ giúp Hoàng đế đối phó Tề gia, nhưng kết quả, mình lại không có được gì cả, cho nên tâm tư của Hoàng đế, không thiếu được cho rằng Tướng phủ không thể nhìn Hoàng đế một đường suôn sẻ, muốn cầm một mạng của hoàng tử để giết đi nhuệ khí của ông ta.
Sự tình quả thật như Mộc Tịch Bắc sở liệu, Hoàng đế dưới sự dẫn dắt của Tề Tuấn, tâm tư lặng yên chuyển biến, nhìn về phía Mộc Tịch Bắc trong ánh mắt lại thêm một chút hoài nghi.
Mộc Tịch Bắc chỉ cười yếu ớt, mà Mộc Chính Đức thì mở miệng nói với Hoàng đế: " Theo ý kiến của lão thần, việc cấp bách của Bệ hạ vẫn là phải điều tra rõ ràng, Tề gia vì sao phải lấy một đứa nhỏ khác làm đích trưởng tôn Tề gia? Chẳng lẽ nói Tề gia trước đó đã biết, hôm nay đích trưởng tôn sẽ chết, cho nên mới không kịp chờ đợi tìm một đứa bé khác, đem đổi đi, bảo vệ tốt đích trưởng tôn của mình."
Không đợi mọi người mở miệng, Mộc Tịch Bắc nói tiếp: " Xác thực như thế, nếu như đích trưởng tôn thật sự vô cớ mất tích, ví dụ người Tề gia không biết tung tích của nó, thì cũng phải có người lo lắng vạn phần, trọng tâm phải đặt ở việc vì sao đích trưởng tôn mình lại biến thành Thập tam hoàng tử mới phải, mà không phải rốt cục là người phương nào sát hại Thập tam hoàng tử, đương nhiên, ngoại trừ tình huống, thì chính là Tề gia các ngươi vẫn luôn biết đích trưởng tôn của các ngươi ở đâu, cũng biết đứa bé này không phải là đích trưởng tôn của các ngươi, cho nên mới chẳng quan tâm tới an nguy của cháu trai ruột mình như vậy."
Mọi người nghe vậy đều gật đầu nói phải, xác thực, nếu như dựa theo nhân chi thường tình, cháu trai như bảo bối của mình đột nhiên biến thành đứa bé khác, nhất định sẽ rất lo lắng muốn biết con của mình đi nơi nào, nhưng hôm nay Tề gia đúng là như lời Mộc Tịch Bắc nói tới, cũng chỉ cắn chặt tên hung thủ giết người không thả.
Tề Tuấn lảo đảo một cái, run rẩy lui về sau một bước, một tay ôm ngực, kịch liệt ho khan, rủ xuống đôi mắt bên trong đều là huyết quang, một Mộc Tịch Bắc cùng một Mộc Chính Đức, tụ cùng một chỗ đúng là khó mà đối phó.
Chỉ vẻn vẹn một khoản nhân chi thường tình lại trở thành sơ hở của Tề gia, có lẽ ngay từ lúc phụ thân mình giả vờ lo lắng, trận cục này đã thua rồi.
Mộc Tịch Bắc ngước mắt nhìn về phía Tề Tuấn, một đôi mắt hắc bạch phân minh tràn đầy ý cười: " Xin hỏi Tề Tam công tử, các ngươi đã sớm biết đích trưởng tôn Tề gia mất tích à?"
" Không biết. " Tề Tuấn cụp mắt xuống, nói tới nói lui có chút hữu khí vô lực.
" Như vậy vì sao lúc người Tề gia phát hiện đứa nhỏ này không phải là đích trưởng tôn Tề gia lại không thấy một chút lo lắng? "Mộc Tịch Bắc hai mắt sáng rực.
" Mọi thứ lấy Bệ hạ làm lớn nhất."
" Như vậy xin hỏi Tam công tử có phải biết được đứa bé bên trong phòng này chắc chắn sẽ chết hay không? " Mộc Tịch Bắc ép lên trước một bước, một đôi mắt giống như lợi kiếm ra khỏi vỏ, xuyên thẳng qua đó.
" Không biết. " Tề Tuấn cúi con ngươi, cộng thêm trước đó thân thể bị thương nên nhìn qua có chút yếu ớt.
" Như vậy vì sao gia chủ Tề gia lại gọi tên một đứa nhỏ không quen biết là đích trưởng tôn Tề gia, vì sao Tề lão thái quân cũng là như thế? " Mộc Tịch Bắc cười hỏi.
" Gia phụ và tổ mẫu tuổi già hoa mắt, làm sao nhớ được đứa nhỏ này có gì khác biệt."
Lý do thoái thác của Tề Tuấn có chút miễn cưỡng, cũng rất dễ dàng khiến cho người ta bắt được nhược điểm, nhưng mà bây giờ hắn thật sự không nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn.
" Tề Tam công tử thật sự là khéo từ chối, nhưng ta nhớ rõ Tề lão thái quân vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy hầu bao bên hông ta, thật sự là khiến cho người ta không thể tin được là mắt mờ, lại nhìn Tề đại nhân, rõ ràng là hồng quang đầy mặt, khí như hồng chung, ở đâu ra mắt mờ?"
" Chẳng qua là trùng hợp thôi."
" Theo ta thấy, rõ ràng là Tề gia các ngươi đã sớm tính trước, cho người ta thay thế đích trưởng tôn của mình đi, nếu không như thế nào giải thích các ngươi vì sao cả đám đều sắc mặt trầm tĩnh, không chút nào lo lắng hướng đi của trưởng tôn Tề gia!"
Tề Tuấn buông thõng đôi mắt, không có mở miệng, dường như bởi vì mất máu quá nhiều, nên sắc mặt có chút tái nhợt, một tay che ngực, một tay lại chống đỡ ở một cái bàn bên cạnh.
Mộc Tịch Bắc từng bước ép sát: " Mà các ngươi có khả năng đổi người, đã nói lên các ngươi biết được đứa nhỏ này sẽ chết thảm, mà Tề gia các ngươi mấy năm rốt cục cầu được một đứa đích trưởng tôn, đương nhiên sẽ không để nó mạo hiểm như vậy, cho nên mới tìm đứa khác để thay thế!"
Miệng Tề Tuấn giật giật, dường như bên trong đang ngậm một ngụm máu tươi, từ đầu đến cuối đều đè xuống không có phun ra.
" Cho nên nếu các ngươi đã có thể làm được chuyện tìm người thay thế, liền thuyết minh các ngươi cũng định sẽ tìm một đứa bé thay trưởng tôn Tề gia đi chết, cái này cũng liền cho thấy đứa nhỏ này là Tề gia các ngươi giết chết, chỉ là vận mệnh trêu cợt, các ngươi không ngờ đứa nhỏ mua được lại là Thập tam hoàng tử! Cho nên xét đến cùng, Thập tam hoàng tử chính là Tề gia các ngươi giết chết!"
Mộc Tịch Bắc từng câu nối liền nhau, một thân phương hoa giống như lưu quang, tản ra hào quang bảy màu lấp lánh, giữa mặt mày, rực rỡ sinh huy, không biết làm mất bao nhiêu tâm thần của người ta.
"Phốc!" Tề Tuấn rốt cục ở lúc Mộc Tịch Bắc nói ra câu sau cùng, phun ra một ngụm máu tươi, ở trong không trung tản ra một đóa Huyết Sắc Mân Côi, còn nhuộm đỏ áo tang trên người Tề Tuấn, Tề Tuấn ở trong ánh mắt của mọi người ngã về phía sau, nhưng bởi vì nhất thời không có ai kịp phản ứng, cho nên Tề Tuấn và cả cái bàn bên cạnh cùng nhau té xuống, ngã ầm xuống đất.
" Tam thiếu gia, ngài không sao chứ, Tam thiếu gia... " Nha hoàn nô tài liên tiếp mở miệng gọi.
" Tuấn nhi! Tuấn nhi, con không sao chứ, con thế nào! " Gia chủ Tề gia lập tức chạy lên, đỡ Tề Tuấn dậy, trong nháy mắt giống như già đi không ít, ông đã mất đi một đứa con gái, tuyệt đối không thể lại mất đi một đứa con trai.
Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt đứng ở tại chỗ, nhìn thấy Tề Tuấn sắc mặt trắng bệch, trong mắt không có một chút thương hại, nam nhân này tư duy quái dị, không giống với thường nhân, giữ lại luôn là một tai họa, có điều muốn hắn chết, cũng không dễ dàng, nhưng Mộc Tịch Bắc lại mừng rỡ nhìn hắn bị tức đến miệng phun máu tươi.
" Mau, thái y! " Hoàng đế mở miệng với Thái y, dù sao vết thương trên người Tề Tuấn chính là bởi vì ông mà bị, mặc dù bây giờ thổ huyết cũng chẳng liên quan gì tới ông, nhưng vì mặt mũi, Hoàng đế vẫn phải kêu thái y giúp đỡ xem một chút.
Tràng diện ngoại trừ chỗ Tề Tuấn hơi có chút hỗn loạn, những chỗ còn lại đều tĩnh mịch một mảnh, không biết đang suy nghĩ cái gì, đại khái là lời nói vừa rồi của Mộc Tịch Bắc cần để cho mọi người giảm xóc một lát, mới có thể phục hồi lại tinh thần.
Mộc Tịch Bắc từng bước ép sát, thẳng đến bức Tề Tuấn không còn đường lui, mọi người cẩn thận ngẫm lại lời nói trước đó của Mộc Tịch Bắc, không khỏi cảm thấy đây đúng là lý giải tốt nhất.
Tề gia không lo lắng đích trưởng tôn mất tích, là bởi vì đứa nhỏ này là bọn hắn đổi, mà nguyên nhân đổi chỗ thì là vì bọn hắn biết đứa nhỏ này sẽ chết, mà Tề gia biết rõ đứa nhỏ chết đi không phải đích trưởng tôn Tề gia, nhưng vẫn cực kỳ bi thương, ngay sau đó mấy người còn gọi đứa nhỏ này tên trưởng tôn Tề gia, vừa nghĩ như thế, kẻ giết người nhất định là Tề gia.
Bởi vì muốn hãm hại phủ Thừa Tướng, cho nên mới thiết kế ra sự kiện đích trưởng tôn mình bị người ngạt chết, mà người bị ngạt chết cũng không phải đích trưởng tôn chân chính, cho nên đó là một cái bẫy.
Người phái Tề gia thấy tình thế không ổn, mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc: " Như vậy xin hỏi Vĩnh Dạ quận chúa, chỉ có một mình Quận chúa tiến vào phòng này, nhưng Thập tam hoàng tử quả thật cũng chết ở trong gian phòng này, xin hỏi Quận chúa phải làm sao chứng minh trong sạch của mình."
Mộc Tịch Bắc đảo mắt qua, trong mắt mang theo vài phần cười như không cười, lúc này, sợ là người sáng suốt đều có thể nhìn ra đây là Tề gia thiết kế cái bẫy, nhưng người này lại vẫn như cũ cắn mình không thả, ý đồ kéo mình xuống nước, thật sự là người si nói mộng!
Mọi người lại đem ánh mắt nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, muốn nhìn nàng nói như thế nào.
Mộc Tịch Bắc ở trong ánh mắt của mọi người, cười đi đến gian phòng trước đó của Thập tam hoàng tử, một tay xốc màn cửa lên, đi vào.
Mọi người đều tiến lên mấy bước, dừng ở cửa, nhìn xem nàng rốt cuộc muốn làm cái gì, Hoàng đế vẻ mặt âm trầm cũng đi theo, Tề gia thật sự là đáng chết, muốn thiết kế một nhà Mộc Chính Đức, vậy mà lại muốn con của mình chôn cùng, thật sự là đáng chết!
Sau khi Mộc Tịch Bắc đi vào gian phòng, đầu tiên là đánh giá chung quanh một phen, phát hiện mọi chuyện quả nhiên giống như suy nghĩ của mình, gian phòng kia đột nhiên liền biến lớn, trước đó chính mình từ một cái cửa đi vào, sau đó lại đi ra từ một cửa khác, hai cánh cửa này đều vào một gian phòng, nhưng bây giờ, một cửa khác đã bị phá hỏng, mà gian phòng cũng bị tách rời ra, nguyên một gian phòng bị chia làm hai gian.
Mộc Tịch Bắc đi đến giữa phòng, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng đặt lên vị trí màn che ngăn cách làm hai gian phòng, không biết đang làm những gì.
Mọi người thấy bóng lưng nữ tử, chỉ cảm thấy một dáng người uyển chuyển đứng ở trước màn tuyết trắng to lớn, lại cực kỳ dễ nhìn, ánh mắt của Ân Cửu Dạ xuyên qua đám người, dừng ở trên người Mộc Tịch Bắc hơi ngước đầu lên, gáy ngọc tuyết trắng thon dài kia như tản ra dụ hoặc trí mạng, mái tóc rủ xuống như đang tản ra hương thơm.
Mọi người không tự chủ ngừng lại hô hấp, trong lúc nhất thời đều lẳng lặng nhìn động tác của Mộc Tịch Bắc, cũng không có ai thúc giục, chỉ lẳng lặng nhìn, giống như chỉ cần im lặng thưởng thức mỹ nhân như vậy cũng đã đủ, không cần nàng phải chứng minh gì nữa.
Nhưng khi mọi người ở đây còn chưa sợ hãi thán phục xong, đôi bàn tay mềm mại không xương kia lại một phen kéo lấy tấm màn che to lớn kia, màn che màu trắng ở dưới sự tác động của nữ tử, ngay cả đỉnh doanh trướng cũng bắt đầu có chút rung động, nhưng bởi vì nữ tử dùng sức, cả bức màn che bắt đầu rơi xuống.
Màn che giống như một tấm màn sân khấu to lớn, ở dưới lực đạo của nữ tử, trong nháy mắt bị kéo rơi xuống đất, tuyết trắng to lớn cơ hồ muốn bao phủ thân ảnh của nữ tử, màn che tầng tầng lớp lớp rơi xuống, tuyết trắng to lớn trong nháy mắt rơi xuống dưới chân nữ tử.
Mộc Tịch Bắc dẫm lên màn che đi tới, bên kia màn che chính là gian phòng Tề Tuấn mời mình đến trước đó, chẳng qua lúc đó còn có một cái màn che, che lại chỗ của Thập tam hoàng tử, giữ lại hai cánh cửa, Tề Tuấn tiến vào từ chỗ này, sau đó từ chỗ Thập tam hoàng tử đi ra ngoài, mọi người liền nghĩ rằng chỉ có Mộc Tịch Bắc ra vào phòng của Thập tam hoàng tử mà thôi.
Mộc Tịch Bắc quay đầu mở miệng nói với mọi người: " Tất cả các phòng đều từ màn che ngăn cách ra, cũng không giống tòa nhà trong viện, không thể biến đổi, còn màn che này chỉ cần tùy tiện lôi kéo mấy lần, thì lại ra một căn phòng khác, ta từ sau màn che này đi vào, cũng không nhìn thấy Thập tam hoàng tử, nhưng sau đó lại từ gian phòng của Thập tam hoàng tử ra ngoài, mọi người liền sẽ cho rằng ta từng ra vào nơi này."
Mọi người trong lúc nhất thời dường như chưa kịp phản ứng, dựa theo ý tứ của Mộc Tịch Bắc tức là có người cố ý lợi dụng đặc điểm màn che này có thể nhanh chóng thay đổi, sử dụng chướng nhãn pháp, thiết kế Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc tiếp tục nói: " Sau khi ngăn cách rồi, chính là có thể cất giấu người, các ngươi chỉ nhìn thấy ta từ cửa này đi ra, liền cho rằng ta là hung thủ sát hại Thập tam hoàng tử, thế nhưng các ngươi ai đã nhìn thấy ta tiến vào từ cánh cửa này!"
Ngữ khí của Mộc Tịch Bắc đột nhiên trở nên sắc bén, không ít người lạnh cả tim, mà trong những tiểu thư bị Mộc Tịch Bắc chỉnh lý qua trước đó, có người thì cất giấu quyết tâm suy nghĩ, dường như muốn xác nhận Mộc Tịch Bắc đã từng đi vào căn phòng này, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt doạ người kia, lại nhìn mấy người bằng hữu cùng chơi với mình, không khỏi cúi đầu, không dám mở miệng.
Hoàng đế sắc mặt không tốt nhẹ gật đầu: " Nói như thế cũng nghe được, nếu như có người lợi dụng đặc điểm màn che, xác thực có thể tạo ra hình ảnh giả ngươi từng ra vào qua nơi này."
Hoàng đế quay đầu đem ánh mắt nhìn về phía Tề gia, Tề gia mặc dù để Mộc Tịch Bắc bắt ra, thậm chí có thể định ra một tội danh ý đồ mưu hại hoàng tử, nhưng như vậy vẫn chỉ đả kích đến địa vị Tề gia, mà Hoàng đế càng hi vọng chính là Tề gia chết!
Lúc này Tề lão thái quân không biết từ nơi nào đi ra, một tay chống quải trượng, một mặt đi đến trước mặt Tề Tuấn: " Tuấn nhi, Tuấn nhi con thế nào?"
Mọi người nhìn về phía Tề gia trong ánh mắt mang theo vài phần phức tạp, Tề gia mặc dù còn tồn tại, nhưng nhìn thế nào cũng thấy có chút nỏ mạnh hết đà.
Tề lão thái quân nhìn Tề Tuấn một chút, sau đó đứng lên nói: " Đây hết thảy chỉ là do ngươi phỏng đoán thôi! Tề gia chúng ta nhiều thế hệ trung thần lương tướng, làm sao lại mưu hại hoàng tử, đây thật là thiên đại chê cười!"
Mộc Tịch Bắc nhìn về phía Tề lão thái quân ánh mắt sâu thẳm, Tề lão thái quân này chẳng lẽ muốn lợi dụng danh vọng Tề gia đến uy hiếp sao?
Mộc Tịch Bắc cũng không biện luận với Tề lão thái quân, chỉ cười yếu ớt mở miệng nói: " Nhiều thế hệ trung lương thì sẽ không xuất hiện thần tử gian nịnh à? Cho dù là Đế vương cũng không thể cam đoan từng người đều tài đức sáng suốt, huống chi chỉ là trung thần lương tướng?"
Tề lão thái quân tức đến nỗi cầm quải trượng gõ mạnh xuống mặt đất, Hoàng đế đứng ở một bên không có mở miệng, dường như đang suy nghĩ chuyện này phải làm sao mới có thể đoạt được lợi ích lớn nhất cho mình.
Tề lão thái quân nhìn Mộc Tịch Bắc hai con ngươi hiện ra ánh lửa, mặt đầy tức giận cùng chán ghét, nhìn ra được là tức không nhẹ.
Gia chủ Tề gia cũng đứng dậy, mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc: " Đây đều là lời nói một bên của ngươi thôi! Mặc dù có thể nói suy đoán của ngươi hợp tình hợp lý, nhưng những điều này cuối cùng cũng chỉ là suy đoán của ngươi thôi! Nếu như không có chứng cứ, ta ngược lại muốn nhìn ngươi phải như thế nào chặn được miệng lưỡi thiên hạ."
Mộc Tịch Bắc nghe thấy lời này, không thể nín được cười, Tề gia này vậy mà năm lần bảy lượt muốn cùng nàng chơi giả chết, nàng mắc lừa một lần, làm sao lại mắc lừa lần thứ hai! Bây giờ Tề Huy không biết tung tích, đích trưởng tôn Tề Tổ lại muốn lên diễn ra màn kịch giả chết, thật sự cho Mộc Tịch Bắc nàng là kẻ không có đầu óc sao.
Tề Tuấn nhất định như thế nào cũng không thể tưởng được, vị Nhiếp Hồn sư bên người Ngũ Thanh Thanh, kiếp trước Mộc Tịch Bắc đã từng gặp qua, bởi vì thời gian ở trong Nhiếp chính vương phủ rất lâu, mà lúc trước quan hệ với Ngũ Thanh Thanh cũng không tệ, khi đó Ngũ Thanh Thanh tìm nàng chơi đùa, liền mang theo nàng gặp nhiếp hồn sư này.
Khi đó, Ngũ Thanh Thanh chỉ nói với nàng Nhiếp hồn sư có thể từ trên người Mộc Tịch Bắc hỏi ra tất cả những thứ nàng muốn biết, liền để cho mình thử một chút, bởi vì cũng cảm thấy mới lạ, Mộc Tịch Bắc cũng thử qua, lúc ấy chỉ cảm thấy có chút choáng váng, nhưng cuối cùng mình cũng không hề nói gì cả, điều này còn khiến Ngũ Thanh Thanh buồn bực hồi lâu.
Bây giờ nghĩ lại, sợ là ngày đó căn bản cũng không phải muốn tìm mình chơi đùa đồ chơi mới lạ, chẳng qua là muốn lợi dụng Nhiếp hồn sư khống chế mình thôi, chỉ là không nghĩ tới Tịch Tình ý chí kiên định kinh người, vậy mà không bị nhiếp hồn, đây mới thực sự là nguyên nhân khiến Ngũ Thanh Thanh buồn bực hồi lâu.
Mộc Tịch Bắc từ khi biết được Tề Huy chết chẳng qua là Tề Tuấn lợi dụng biểu hiện giả dối để che đậy mình, liền giật mình không thôi, cẩn thận phái người dò xét hành tung cùng động tĩnh của Tề gia mấy ngày nay.
Chỉ là khiến Mộc Tịch Bắc không nghĩ tới là, Ngũ Thanh Thanh vậy mà cũng tới tham gia một chân, nhưng may mắn mình từ chuyện Tề Tuấn thiết kế bắn tên, đến lúc Ngũ Thanh Thanh cố ý ngã sấp xuống muốn hãm hại mình, cũng đã có chỗ cảnh giác, liền cho người một mực nhìn chằm chằm động tĩnh của Ngũ Thanh Thanh, chỉ là lại không nghĩ rằng, Ngũ Thanh Thanh cũng là một kẻ không an phận, vậy mà tìm tới cửa Tề gia.
Sau đó, Mộc Tịch Bắc nhận được tin tức Tề gia đang âm thầm mua con nít, chỉ vừa nghĩ, thì đã đoán ra hướng đi đại khái của sự tình, thậm chí còn nghĩ đến phải như thế nào lợi dụng lần này lại đánh cho Tề gia trở tay không kịp!
Hiện tại xem ra, mọi người dường như đều nghĩ rằng nàng muốn đối phó Tề Tuấn, bằng không cũng không thể giao phong với Tề Tuấn như thế, khắp nơi đối đầu, nhưng mà mọi người lại không biết mục đích thực sự lần này của nàng căn bản không phải Tề Tuấn, Tề Tuấn người này tâm tư quỷ bí, muốn diệt trừ hắn triệt để cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy, cho nên mục đích lần này của nàng, là kẻ thù đã giết chết mình ở kiếp trước, trưởng tử Tề gia Tề Túc!
Nàng muốn làm cho từng người bên cạnh Tề Tuấn từng bước từng bước rời hắn mà đi, muốn làm cho hắn cảm thấy, bởi vì hắn chế định kế hoạch thất bại, mới có thể dẫn đến người bên cạnh liên tiếp chết thảm, như vậy đợi đến khi chân chính đối phó Tề Tuấn, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều.
" Có phải là lời nói một bên của ta hay không, không bằng hỏi xem trưởng tử Tề gia các ngươi nói như thế nào? " Mộc Tịch Bắc cười nhạt mở miệng nói với Tề lão thái quân, phần khí độ ung dung thanh nhã kia làm cho trong lòng Tề lão thái quân cảm thấy bất an.
Mọi người lúc này mới kịp phản ứng, dường như từ lúc chuyện xảy ra, thì không hề nhìn thấy phụ thân của đích trưởng tôn Tề gia, cũng chính là trưởng tử Tề gia Tề Túc!
Ở trong tiếng nghị luận của mọi người, Tề Túc từ bên ngoài đi tới, mở miệng nói: " Thập tam hoàng tử là ta giết."
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Khụ khụ, bởi vì hôm qua cùng hôm nay đều là gõ hôm qua... Cho nên hôm nay hơi ít... Đừng đập ta.
Cuống họng ta vẫn đau quá, cơ hồ nói không ra lời... Hu hu, uống thuốc liền cảm thấy muốn hỏng... Mau tới ôm ta một cái,>_